Chương 40: Đi biển chơi 1
Vào sáng sớm khi Hoàng Kỳ Linh vẫn còn đang nằm li bì trên giường, anh thoáng có cảm giác trên mặt mình ở ngay chỗ vết bầm có chút ngứa ngứa, như có một thứ gì đó đang chạm nhẹ vào và xoa đều, thỉnh thoảng còn có một làn hơi nhẹ thổi qua mỗi khi anh nheo mắt phản ứng. Anh mệt nhọc mở hé đôi mắt nhìn một bóng dáng nhỏ nhắn mờ mờ đang ở trước mặt mình, khoé miệng anh khẽ cười đưa tay vuốt tóc con gái mình.
Lúc này Tina thân hình nhỏ bé đang nằm chồm bên cạnh Hoàng Kỳ Linh, cô bé nhẹ nhàng vương đôi tay trắng mịm nhỏ bé vừa sờ nhẹ vừa thổi hơi lên vết bầm trên mặt ba mình, một tay cô bé thì lại dụi gạt nước mắt trên mặt, miệng mếu máo, Tina thổn thức lên tiếng ân cần hỏi “ Ba ơi ba có đau không ba? Tại sao ba lại đi đánh nhau…!”
Hoàng Kỳ Linh nghe con gái vừa khóc vừa hỏi, anh bất đắc dĩ mỉm cười áp tay lên lau đi những giọt nước mắt cho con trong lòng thở dài “ Con gái ba đừng khóc, ba không có đau… Là do ba bất cẩn, ba hứa sau này sẽ không đánh nhau nửa, con gái ba đừng khóc nữa nha… “ quả thật lúc đó anh vốn đã quên bén đi chuyện mình còn có con gái đang đợi ở nhà, anh quên mất là mình còn phải suy nghĩ đến cảm giác của con, anh vẫn mang cái ý nghĩ rằng mình vẫn là người tự do có thể tự tung tự tác mà không cần để tâm đến ai cả. Bây giờ nghĩ lại anh mới thấy bản thân mình tệ hại, tệ hại ngay từ lúc lao vào đánh nhau với những người kia.
--- Tối qua lúc cô Nhược Băng đưa ba về, con đã rất hoảng sợ khi nhìn thấy ba như vậy, con sợ sẽ mất ba thêm lần nữa…! Tina ngậm ngùi giọng nói non nớt mang theo vô vàn sợ hãi mà khóc nức nở. Bởi vì ở trong tương lai cô bé đã mất ba một lần rồi, cái cảm giác phải sinh ly tử biệt đó thật sự quá khó khăn để tiếp nhận đối với cô bé, cho nên hiện tại lúc này khó khăn lắm mới có thể ở bên cạnh cả ba và mẹ, những chuyện đã xảy ra trong tương lai đã ảnh hưởng phần nào đến tâm hồn của Tina, vì thế lúc này nếu một trong hai xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đều khiến cho cô bé rất là lo sợ bất an.
--- Con ngoan, đừng khóc ba không có sao mà… Tại đám người kia gây chuyện với cô Nhược Băng, ba đi cùng với cô ấy nên không thể không bảo vệ cô ấy… Con có thể hiểu mà đúng không?...! Hoàng Kỳ Linh ôm Tina vào lòng mà dỗ dành, nhẹ nhàng giải thích. Trên cánh tay hôm qua đưa ra đỡ một đòn đến giờ vẫn còn đau, nhưng anh không muốn con gái lại lo lắng cho nên cô nhịn đau mà ôm con.
--- Ba bảo vệ cô ấy như vậy, vậy nếu đổi lại là mẹ thì ba có thể làm như vậy không?...! Tina thút thít ngước mặt lên nhìn ba mình hỏi một câu mà cô bé coi như là đang hỏi thay cho mẹ.
Hoàng Kỳ Linh cười cười nhéo vào chiếc mũi nhỏ nhắn của Tina một cái rồi chỉ vào cánh tay phải đã cắt vải băng trước thời hạn mà nói “ Vậy chứ con xem, cánh tay này của ba là vì ai mà phải băng bột đây, không phải là vì bảo vệ mẹ yêu dấu của con sao? “ lại nói cánh tay phải của anh lúc trước bị thương vẫn còn chưa khỏi hẳn, sở dĩ anh đem gỡ bỏ hết băng bó trên tay là vì anh không muốn mang theo một cánh tay băng bột đi dự tiệc, hôm qua đánh nhau lại bị gõ thêm một gậy vào đó vết thương chưa lành bây giờ có thể là bị nặng thêm.
Tina mỉm cười hài lòng và rồi lại hỏi thêm một câu bất chợt làm cho Hoàng Kỳ Linh cảm thấy kỳ quái nhìn con gái mình “ Vậy giữa mẹ và cô Nhược Băng nếu được bảo vệ một người thì ba sẽ bảo vệ ai “
Anh đưa tay cốc nhẹ lên trán Tina một cái cười khẽ rồi không chút do dự mà trả lời thẳng thừng “ Con gái ngốc, nếu ba mà không quan tâm đến mẹ liệu con gái ma lanh như con sẽ để cho ba yên sao? “
--- Hì hì con thương ba nhất, để lát nữa gặp mẹ con sẽ kể cho mẹ nghe..! Tâm hồn bé nhỏ của Tina lúc này mong muốn chỉ có vậy, cô bé chỉ ao ước cho ba mẹ mình được gần nhau yêu thương nhau và ở bên cạnh mình.
--- Hả lát nữa mẹ con sẽ đến đây sao? Hoàng Kỳ Linh ngạc nhiên hỏi.
--- Dạ ba, hôm nay là ngày ông nội hẹn với gia đình ông ngoại đi ăn cơm… Tối qua mẹ đã có nói với con rồi, mẹ bảo hôm nay sẽ đến đây đón con rồi cùng đi…!
--- Ừ vậy đã đến giờ chưa?
--- Dạ cũng gầ… Á ch.ết rồi sắp đến giờ hẹn rồi, mẹ sắp đến mà con còn chưa có tắm rửa thay quần Áo nữa…! Tina nghe nhắc đến thời gian thì vội hốt hoảng la lên, bỏ mặt cả ba mình mà leo xuống khỏi giường chạy vội ra ngoài.
Hoàng Kỳ Linh thấy cô bé như vậy thì lắc đầu cười vui vẻ, anh nói vọng ra ngoài “ Cẩn thận kẻo ngã bây giờ con, bảo cô Ba tắm rửa rồi thay đồ cho.. “. “ Dạ “ Tina chạy lộp độp vừa vọng vào đáp một tiếng.
Hai mươi phút sau, Tô Thanh Hà cùng ba mẹ mình đã đến nhà của Hoàng Kỳ Linh, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng lúc này chợt ông Tô Định Hải thay đổi ý định lên tiếng “ Theo tôi đề nghị thì hay là chúng ta tổ chức một buổi dã ngoại nhỏ, đi biển chơi và tổ chức tiệc mọi người thấy thế nào? “
Tina vừa nghe nhắc đến đi biển thì cô bé vui mừng nhảy cẫng lên “ Hoan hô ông ngoại, Tina rất thích biển chúng ta đi biển chơi đi “
Mọi người thấy Tina vui mừng hớn hở như vậy nên cũng gật đầu đồng ý, đang chuẩn bị kéo nhau ra xe thì lúc này Tô Thanh Hà như thấy thiếu thiếu người nào đó, cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Kỳ Linh đâu, cô tò mò hỏi kéo Tina lại hỏi “ Tina à, ba con đâu ba không đi cùng chúng ta sao? “
Tina “ A “ lên một tiếng chợt nhớ đến ba mình, nhưng rồi lại xụ mặt xuống làm cho Tô Thanh Hà thắc mắc hỏi lại “ Con sao vậy, có chuyện gì sao? “
“ Mẹ à ba chắc là không đi được, tối qua ba đã uống quá nhiều rượu đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường với lại ba con đánh nhau với người ta nữa, mặt mày bầm tím hết cả lên rồi.. “ Tina một bộ phiến muộn ủ rũ nói.
--- Đánh nhau, ba con đánh nhau với ai… Anh ấy có làm sao không?...! Tô Thanh Hà vừa nghe xong thì lập tức quýnh lên lo lắng hỏi.
--- Chuyện này… Là do ba và cô Nhược Băng cùng nhau đi uống rượu… Cô Nhược Băng bị người ta chọc ghẹo cho nên ba vì bảo vệ cô ấy mà đánh nhau…! Tina lưỡng lự một lát nhưng rồi cũng đem chuyện nói ra cho mẹ mình nghe.
--- Nhược Băng… Là Vũ Nhược Băng hôm qua sao? Tại sao hai người họ lại đi uống rượu với nhau…! Vừa nghe tên Tô Thanh Hà liền nhớ lại bóng hình cô gái cực kỳ xinh đẹp của Vũ Nhược Băng, trong lòng cô không hiểu sao lại nổi lên một chút dấm chua.
Ba mẹ của Tô Thanh Hà cũng để ý không thấy Hoàng Kỳ Linh, nên cũng có ý hỏi xem thử nhưng ba mẹ của Hoàng Kỳ Linh cũng nói giống như Tina, chỉ có điều là không có đoạn đánh nhau vì một cô gái khác. Mọi người nghe vậy cũng gật đầu thông cảm, mặc dù có hơi tiếc vì không có Hoàng Kỳ Linh đi theo như ý định của họ.
Lúc mọi người gần kéo nhau lên xe du lịch riêng của nhà ông Hoàng Hữu thì bất chợt giọng nói của Hoàng Kỳ Linh từ trong nhà vọng ra “ Khoan đã, tôi còn chưa lên xe… Mọi người muốn bỏ tôi ở nhà sao? “
Tina vui mừng chạy đến ôm ba mình, chăm chú hỏi “ Ba ơi mặt của ba đang bị bầm như vậy ba có thể ra ngoài sao? “
--- Ủa làm sao lại không được, ba dẫn con gái ba đi chơi mà việc gì phải ngại chứ…! Hoàng kỳ Linh cười trả lời, nhưng ánh mắt thì lại dán trên người Tô Thanh Hà, cô nàng như giận dỗi chiếc mũi xinh đẹp khẽ phát ra một âm thanh nhỏ rồi quay mặt sang chỗ khác như không thèm để ý đến anh ta.
--- Được rồi, nếu cháu không thấy ngại thì mau đi cùng lên xe đi…! Bà Lam mẹ của Tô Thanh Hà để ý thấy con gái mình như đang giận dỗi, bà lén liếc mắt với chồng mình một cái, từ trong mắt hai người đều thể hiện ý cười vui mừng.
Thế là mọi người cùng nhau lên xe, nhưng lúc sắp xếp chỗ ngồi không biết là do vô tình hay cố ý, năm người ngồi hết năm chỗ vị trí phía trên chỉ còn lại hai chỗ trống phía sau cùng. Mà hai chỗ này vừa hay lại chỉ còn có Hoàng Kyg Linh và Tô Thanh Hà là chưa có chỗ ngồi, Tina thì đòi xuống ngồi với ba mẹ nhưng lại bị ông ngoại ôm lại bắt ngồi trên chân ông ở ghế trước.
--- Cô Kỳ Duyên à, hay là cô đổi chỗ cho tôi được không? Tô Thanh Hà có cảm giác như mọi người đang cố ý ép mình, cô nhìn Hoàng Kỳ Duyên cầu khẩn đề nghị.
--- Ai da không được đâu chị dâu à, em bị say xe không ngồi ghế sau được đâu…! Hoàng Kỳ Duyên nói mà không biết ngượng, vẫn thản nhiên mà bịa ra một cái lý do mà ai vừa nghe cũng đều biết là cô nàng đang nói dối. Một người suốt ngày chạy xe hơi cầm lái suốt mấy chục cây số mà nói là bị say xe ai tin chứ. Nhưng mà lúc này là họ đang bè cánh với nhau cho nên cũng ùng ùng cùng nhau gật đầu lia lịa tán đồng với cô.
Tô Thanh Hà thấy cầu xin không được cô lại quay sang nhìn mẹ mình bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng bà cũng làm như không thấy, cứ chăm chăm đùa giỡn với Tina. Cuối cùng cô biết mình đã vào tròng bọn họ hùa nhau ép buộc mình, nhưng cô không còn cách nào khác chỉ đành chấp nhận ngồi ghế sau với Hoàng Kỳ Linh. Cô liếc xéo anh ta một cái liền thấy cái bản mặt hời hợt đắc ý đang cười cười, cô bực mình “ Hức “ một tiếng rồi hếch mặt chui vào trong xe. Hoàng Kỳ Linh cười cười cũng theo vào trong rồi khoá cửa lại, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh hướng Thành phố Vũng Tàu mà chạy đi.