Chương 48: Ôm nhần lao công 2
Hôm nay là ngày cuối cùng cho kỳ nghỉ ngắn ngày này, sau ngày hôm nay sau khi họ trở về, tất cả mọi thứ sẽ được bắt đầu lại hoàn toàn mới. Cuộc sống thay đổi khiến họ phải đối mặt với nhiều chuyện thị phi, nhưng bù lại họ sẽ vì nhau mà cố gắng vượt qua những chông gai đang đến gần này và càng khiến cho tình cảm của họ càng khăng khít hơn.
Hai ngày nay Hoàng Kỳ Duyên mỗi ngày vẫn luôn mặt nhăn mày nhó vào mỗi buổi sáng, bởi vì kể từ hôm gặp phải Đoàn Quốc Việt đến nay, vào mỗi buổi sáng khi cô thức dậy và mở máy tính theo thói quen thì luôn nhận một cái icon mặt cười hì hì và một bức ảnh của cô. Mà khi cô nhắn tin muốn hỏi anh ta là có ý gì thì anh ta lại chơi trò im lặng và mất tích, điều này làm cho cô rất là tức tối cho nên mỗi lần như vậy mặt mày cô đều hằm hằm mà rời khỏi phòng.
Lại nói đến Đoàn Quốc Việt, anh chàng này cũng được coi như là cứu tinh của Hoàng Kỳ Linh và Tô Thanh Hà về sau này mà nguyên nhân một phần chính là vì Hoàng Kỳ Duyên. Mấy hôm nay anh ta vẫn luôn dõi theo Hoàng Kỳ Duyên mỗi ngày, và anh ta đã vô tình phát hiện ra một chuyện rằng cô nàng này lại là con gái của Tập Đoàn ICS, còn có một điều mà anh ta không ngờ là còn gặp cả Tô Thanh Hà ở đây, hôm trước anh cũng đã có đọc bài báo về Tô Thanh Hà và cũng rất bất ngờ khi biết tin này, nhưng rồi anh cũng chỉ cười nhạt tiếc nuối một chút rồi cũng thôi không suy nghĩ nữa. Đã mấy lần anh ta muốn chạy đến chào hỏi Hoàng Kỳ Duyên, nhưng mỗi lần lại gặp phải Tô Thanh Hà ở bên cạnh cô ấy cho nên anh chỉ đành nhịn xuống mà đứng từ xa nhìn lại.
Nguyên nhân cũng bởi là vì đối với hai người này mỗi lần anh ta xuất hiện trước mặt họ chính là một thân phận khác nhau, trước mặt Hoàng Kỳ Duyên thì anh ta là Đoàn Quốc Việt, còn khi ở trước mặt Tô Thanh Hà thì anh ta lại là Đoàn Quốc Dân. Đây vốn là một bí mật, sau này sẽ giải thích rõ bây giờ chỉ có thể nói Đoàn Quốc Đan và Đoàn Quốc Việt hoàn toàn là hai người, tính cách cũng hoàn toàn trái ngược nhau, cũng chính vì cái bí mật này cho nên anh không thể cùng lúc gặp cả hai người được.
OoO
Ngày hôm nay Tô Thanh Hà thức dậy cũng không thể giống như mọi ngày để đi chạy bộ, lúc mới ngủ dậy muốn nhấc chân xuống giường thì cảm giác đau âm ĩ trên chân truyền đến làm cô lại nhớ tới khuôn mặt đáng ghét kia, cô lại tức nghiến răng nghiến lợi thầm rủa “ Đồ hư đốn đáng ghét, anh đã làm gì mà tôi lại đau như vậy chứ “
Cô rời phòng và muốn đi tìm Hoàng Kỳ Duyên để nói chuyện, nhưng không hiểu sao bước chân cô lại lặng lẽ đi về hướng phòng của tên đầu gỗ kia, cô cũng không hiểu là vì cái gì lại như vậy, cũng không biết rốt cuộc là mình muốn gặp con hay là gặp anh ta nữa, cô cứ như thế đi đến chỗ phòng của Hoàng Kỳ Linh, nhưng khi vừa đến cô đang định gõ cửa thì lại nghe giọng của anh ta từ trong phòng trầm thấp vang lên như đang nói chuyện điện thoại với ai đó và thế là cô tò mò lắng nghe.
“ Sao rồi, gọi cho mình lúc này chắc là có kết quả rồi phải không? “
Bên kia giọng của La Thiên Lâm trả lời, nhưng chỉ có Hoàng Kỳ Linh nghe thôi còn Tô Thanh Hà chỉ nghe được giọng của anh chứ chưa thính đến mức nghe cả tiếng của La Thiên Lâm.
“ Ừ mình đã tr.a ra rồi, người khởi nguồn đăng tin là một người đàn ông 39 tuổi tên là Trương Lâm làm ở toà soạn Tin Tức 24h… Mình đã tr.a đến tận gốc gác lý lịch của anh ta rồi, gia cảnh xuất thân cũng bình thường, lương bổng công việc cũng vừa phải hợp lý…. Nhưng lại có một điều là anh ta lại có một nguồn tài khoản đen, bên trong tài khoản đó hàng tháng đều có một số tiền khoản vài chục triệu được chuyển vào, mình cũng đã đột nhập thông tin của ngân hàng để tr.a ra nguồn tài khoản đó rồi… Người gửi là chủ của một công ty mua bán vật liệu xây dựng quy mô nhỏ, nhưng có vẻ như thân thế cũng không thật cho lắm, kiểu như giấy tờ chứng nhận về hắn đều được tạo dựng làm giả cả… “
“ Ồ là vậy sao? Vậy hắn có thù oán gì với Tô Thanh Hà hay không mà lại đi nuôi cả nhà báo để hại cô ấy chứ? “ Hoàng Kỳ Linh cảm thấy có gì đó kỳ quái hỏi.
“ Chuyện này thì mình cũng không biết, để mình điều tr.a kỹ hơn về tên chủ kia cái đã… Nhưng còn có một chuyện này có thể là có liên quan đến cô nàng họ Tô kia đó.. “
“ Là chuyện gì? “ Hoàng Kỳ Linh thắc mắc hỏi.
“ Trong lúc tr.a tài liệu mình đã vô tình phát hiện một số tài liệu giấy tờ mua bán của công ty nhà cô ấy với công ty nhỏ này, cứ mỗi tháng đều có một khoảng vật liệu kém chất lượng số lượng rất lớn được nhập vào để công ty nhỏ này tiêu thụ cho các công trình gian lận. Mà người đứng tên để bán lại là chú của cô gái kia tên là Tô Diên Đông, tất cả giấy tờ mua bán đều được tạo theo hình thức mua bán ngầm cả, không có cái nào công khai hết, điều này có nghĩa là ông ta đã gian lận vật liệu của công ty anh mình để kiếm lợi riêng… “
“ Tô Diên Đông sao? Cắt xén vật liệu của công ty rồi đem bán ra ngoài à, vụ này được đấy… Vậy thì nhờ cậu tr.a hết tất cả mọi thứ giúp mình và đặc biệt là gốc gác của cái tên chủ công ty nhỏ kia, có gì thì cậu in ra tài liệu rồi gửi cho mình nha… “ Đây vốn là chuyện nhà của Tô Thanh Hà, vốn dĩ anh cũng không cần phải quan tâm, nhưng nghĩ dù sao cô ấy cũng sẽ là vợ mình. Bây giờ âm thầm giúp cô ấy giải quyết chút mầm hoạ này coi như là giúp cô ấy bớt đi một mối đau đầu vậy.
“ Ok, vậy thì cứ để đó mình lo, sẽ xong hết… “
“ Còn nữa, chuyện này chỉ có mình và cậu biết… Cậu cứ âm thầm giúp mình tr.a tài liệu là được đừng nói với ai cả nha “
“ Ơ vậy cậu không định nói cho cô nàng kia biết sao? Công ty nhà cô ấy đang bị mối gặm mà.. “ La Thiên Lâm ngạc nhiên hỏi.
“ Không cần, chuyện nhỏ này mình có thể giúp cô ấy giải quyết được.. “
“ Vậy thì Ok… Mình sẽ giữ bí mật giúp cậu.. “
“ Ừ vậy thì nhờ cậu… Mình cúp máy trước đây.. “ Hoàng Kỳ Linh nói xong liền cúp máy, ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
Ở bên ngoài Tô Thanh Hà nghe cuộc nói chuyện từ một phía của Hoàng Kỳ Linh, lúc đầu cô rất vui mừng vì biết ở đằng sau anh ta đã giúp mình điều tr.a về người đăng tin mình trên báo để ngăn chặn, nhưng về sau khi nghe đến những chuyện mờ ám và còn nghe anh ta nhắc đến tên chú mình, cô cực kỳ tò mò muốn biết chuyện mà anh đang nói tới là chuyện gì mà lại có liên quan đến chú mình, còn có gian lận gì gì đó nữa.
Cô đang miên mang suy nghĩ thì chợt giật mình nghe trong phòng như có tiếng bước chân của Hoàng Kỳ Linh đang đi ra cửa, cô vội vàng hoảng hốt la lết chạy sang một góc rồi núp vào muốn nhìn xem anh ta định đi đâu. Cô nhìn Hoàng Kỳ Linh đi ra khỏi phòng nhìn trước nhìn sau rồi lại đi về hướng phòng mình, cô ngạc nhiên không biết anh ta đi đến phòng mình làm gì, cô lén lút khập khiễng đi theo sau anh. Đến trước phòng cô, anh ta dừng lại rồi lại quay qua quay lại mờ mờ ám ám như muốn nhìn xem có ai ở xung quanh không rồi sau đó mới từ từ mở cửa phòng ló đầu vào trong, tiếp đó là chui luôn cả người vào rồi khoá cửa lại.
Tô Thanh Hà thấy kỳ quái, tên đầu gỗ này khi không lại lén lút chui vào phòng mình là có ý gì đây “ Há, không, không lẽ là anh ta… Anh ta định… “ nghĩ đến đây cô bất giác theo bản năng dùng hai tay vắt chéo che trên ngực lại, tình cờ lúc này lại có một người phụ nữ béo là lao công của Resort đi ngang qua, trong đầu cô lập tức xoay chuyển nghĩ ra ý định, cô gọi người lao công lại “ Này cô lao công, cô có thể sang đây tôi nhờ một chút được không? “
Người lao công nghe cô gọi thì nhìn lại rồi mỉm cười đi tới hỏi “ Dạ thưa cô, có chuyện gì cần tôi giúp ạ..? “
“ À, chỉ, chỉ là trong phòng tôi có con gián ( vâng đúng là con gián huyền thoại ạ) chị có thể vào trong đó xem nó giúp tôi được không? “ Tô Thanh Hà biện ra một lý do, ví con gián kia chính là Hoàng Kỳ Linh rồi chỉ về hướng phòng mình nói.
“ Gián à, làm gì có chứ? Ở Resort của chúng tôi rất là tối kỵ những con vật này, cho nên mỗi phòng đều có gắn sóng điện dùng để ngăn côn trùng mà.. “ Cô lao công ngạc nhiên trả lời.
“ Ai da tôi cũng không biết, tôi vừa mới thấy nó ở trong phong cho nên mới chạy ra đây, có thể cái máy đuổi côn trùng bên trong bị hư rồi.. “ Tô Thanh Hà vẫn nhanh miệng đáp lại, cô thật sự muốn biết anh ta đi vào phòng của mình lén lút như vậy là có ý gì.
Cuối cùng cô lao công thấy Tô Thanh Hà nói cũng có lý cho nên gật đầu đồng ý, rồi hướng phòng cô mà đi tới. Ở bên trong phòng Hoàng Kỳ Linh lúc này đang nằm ngã trên giường của Tô Thanh Hà hưởng thụ cảm giác thoải mái và mùi hương nhẹ của cô còn sót lại trên chăn nệm, mục đích của anh đến đây là vì muốn gặp Tina, nhưng đâu ai ngờ rằng cô nhóc này lại ma lanh, tối hôm qua gặp mẹ thì bảo là tối nay con ngủ với ba, còn khi gặp ba thì lại nói là con muốn ngủ với mẹ… Cuối cùng lại không đầu không đuôi chạy đến ngủ với Hoàng Kỳ Duyên nên bây giờ mới thành ra như vậy, mẹ đến phòng ba thì không gặp mà ba đến phòng mẹ cũng không thấy cô bé. Và còn một điều là Hoàng Kỳ Linh vồn tưởng rằng sáng nay Tô Thanh Hà vẫn như mọi ngày đã dậy và ra ngoài chạy bộ, nhưng anh ta lại quên mất chân của cô đang bị đau cho nên hôm nay không có chạy, anh đến đây cũng không thấy con gái đâu vốn muốn rời đi rồi, nhưng không hiểu tại sao lại ngả mình xuống giường của Tô Thanh Hà mà nhắm mắt hưởng thụ như vậy, đúng lúc này từ bên ngoài có tiếng bước chân đi đến. Hoàng Kỳ Linh sực tĩnh cứ ngỡ là Tô Thanh Hà đã về rồi, anh vội vàng núp vào một bên cửa ý định đợi cho cô nàng đi vào thì lập tức úp sọt ôm lấy cô.
Đúng như ý tưởng, cánh cửa phòng mở ra người vừa từ bên ngoài bước vào thì lập tức bị hai cánh tay của anh ta từ đằng sau ôm lấy còn hôn lên má một cái, nhưng cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy, anh ta ôm người trong tay nhưng cứ cảm giác ôm một vòng tay ôm không đủ, thế éo nào cô nàng này hôm nay lại to bự như thế. Anh giật mình vội đẩy người ra, nhìn kỹ lại thì ra là một cô lao công béo ú, anh ngượng ngùng xấu hổ vừa đưa tay xoa xoa đầu “ Xin lỗi, tôi nhầm người… Tôi cứ tưởng là… Là… “
Anh còn chưa kịp nói xong thì đã thấy cô lao công nhìn anh bằng ánh mắt chớp chớp nháy nháy, cô ta còn cắn một ngón tay trong miệng làm bộ mắc cỡ rồi chạy ra ngoài, chỉ để lại Hoàng Kỳ Linh ngơ ngác cười khổ.
Ở bên ngoài Tô Thanh Hà nhìn tình huống vừa rồi mà không nhịn được cười nghiêng ngả, cười đến cào bờ tường “ Cho đáng đời anh chưa… Hoá ra là có ý đồ, cũng may mình nhanh trí.. Ha ha… “