- Chương 1: Tiết tử
- Chương 1-2
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Phiên ngoại 1 : Một lần tha thứ cuối cùng
- Chương 12: Phiên ngoại 2 : Hai cục cưng thứ ba
- Chương 13: Dục thần chi quả phiên ngoại
- Chương 14: Nhân gian chi lữ
- Chương 15: Thiên giới chi lữ
- Chương 16: Thiên giới thiên
- Chương 17: Đại a phúc đích tự bạch
Họa sĩ: Phỉ Á
Cộng tách dịch: Nao và Analinh91
Người dịch(tiết tử đến chương 5): Nao
Người dịch (từ chương 6 đến hết) : Analinh91
Phù U Giới trên bầu trời là nghìn năm bất kiến, không chỉ tiêu tán trong tầng mây dày mà Thiên Giới cùng Nhân Gian Giới cũng luôn luôn keo kiệt, không cho dù chỉ một tia sáng thẩm thấu tới đây.
Bọn hạ đẳng yêu hồ cư ngụ tại Phù U Giới, cho tới bây giờ, chưa hề biết cái gì là ánh mặt trời.
Tử Nhã ngồi trước ngôi nhà gỗ cũ nát, trong tay chơi đùa với búp bê ếch sứ trắng béo lùn, vừa chải hai búi tóc nhỏ vừa ngọt ngào mỉm cười. Đây là di vật gia gia (ông nội) cho Tử Nhã, là đồ chơi của Nhân Gian Giới, gọi là “Đại A Phúc”. Đại A Phúc giống Tử Nhã, cũng có mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen nhánh. Gia gia nói con người mắt đen tóc đen ở Nhân Gian Giới tuyệt không hiếm lạ, nhưng trong thế giới của yêu hồ, chỉ có rất ít yêu hồ thuần túy có mắt cùng tóc màu đen.
Ánh mặt trời nhân Gian giới trắng lòa chói mắt, ánh mặt trời Thiên Giới bảy màu rất đẹp. Song Tử Nhã chưa bao giờ được đi hai nơi đó, thông thường sau khi yêu hồ trưởng thành, trưởng bối trong nhà sẽ dẫn họ đến Nhân Gian Giới ngắm nhìn một cái. Nhưng Tử Nhã từ nhỏ đã mất đi người thân, hơn nữa phải qua tám mươi năm mới coi là thành niên – yêu hồ trưởng thành trong hai trăm năm, bởi vậy dù là quá khứ hay tương lai Tử Nhã đều rất khó có cơ hội bước chân vào Nhân Gian Giới.
Có điều Tử Nhã không quan tâm, Tử Nhã một mình vẫn sỗng tốt.