Chương 65
Bạch Long rống lên một tiếng, làm cho tu chân giả ở bốn phía trốn trong tầng mây lén lút nhìn trộm Trang Khanh và Phù Ly sợ hãi, nhưng họ vẫn không muốn đi, bọn họ bịt tai trộm chuông giấu mình trong mây, giả vờ như người ở trung tâm sự kiện không phát hiện ra bọn họ.
Sự thật chứng minh, sinh vật không có sự tò mò đã sớm tuyệt chủng trên trái đất này rồi, những sinh vật còn sót lại là những sinh vật có ham muốn tìm tòi, học hỏi, sáng tạo. Nhưng bởi vì bản tính của sinh vật có sự tò mò làm cho một số sinh vật vì tò mò mà mất mạng, có thể nói là tồn tại đồng thời cả thành quả và nguy hiểm.
Chỉ cần xem qua video mà ban quả lý đăng tải để nhắc nhở thì sẽ biết, vị Phù Ly tiền bối mới tới ban quản lý là một cao thủ, yêu quái bình thường không thể chọc. Hơn nữa người ta và trưởng ban Trang có vài ba chuyện không thể không nói, làm loạn lên cũng không hay ho.
"Cho hỏi có chuyện gì sao?" Phù Ly không định để Trang Khanh tới ngăn chặn chuyện này. Trang Khanh là lão đại của ban quản lý, nếu như chủ động ra tay với đám rồng này, truyền ra ngoài sẽ không hay. Nhưng cậu thì không giống vậy, cùng lắm thì từ chức quay lại khách sạn Duyên Nguyệt làm bảo vệ, đọc sách thi đại học.
"Ngươi cút qua một bên, long tộc chúng ta nói chuyện với Trang Khanh, yêu quái không liên quan thì đừng nhiều lời." Bạch Long còn chẳng sẵn lòng nhìn Phù Ly nhiều thêm một cái, trực tiếp nói với Trang Khanh, "Ngươi mau giải cấm thuật trên người Tử Tiêu đi."
Trang Khanh khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm nói: "Chuyện gì cũng tới tìm tôi, sau này anh ngã một cái, có phải còn trách tôi ngáng chân anh?"
"Không cần phải cùng tên ngốc bàn chuyện ngắn hay dài." Phù Ly vỗ vỗ vai Trang Khanh, "Để tôi giải quyết."
Trang Khanh: "......"
Vậy cậu bàn chuyện ngắn dài với bọn họ thì coi như gì?
"Ta không nói chuyện với chó săn......."
Xích Long kéo tay áo Bạch Long, nhỏ giọng nói: "Nghe nói hắn là con thỏ."
"Câm miệng." Bạch Long thực sự không chịu nổi đầu óc ngốc nghếch của Xích Long, rõ ràng huynh đệ của hắn rất thông minh, nhưng tại sao tới lượt hắn lại ngu tới nỗi không có thuốc chữa? Lẽ nào khi bố mẹ hắn sinh ra huynh trưởng của hắn đã dùng hết sạch trí thông minh rồi?
Xích Long bị Bạch Long rống, ngước lên nhìn trời với ánh mắt xem thường, kéo Tử Long qua một bên, đợi lát nữa nếu như thực sự sự đánh nhau, hắn không thèm đi giúp đâu.
"Không sao, tôi nói chuyện với anh là được." Ánh mắt Phù Ly rơi xuống chỗ cổ Tử Long, nơi đó làn da non mềm, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới da, cậu nhanh chóng rời tầm mắt, "Cho dù là người hay là yêu, làm sai chuyện thì đều phải trả giá, nhỏ tuổi không hiểu chuyện không phải là cái cớ để cho các người không kiêng nể gì, có hiểu không?"
"Nói nửa ngày trời thì ra là ngươi đang bênh vực Trang Khanh." Bạch Long cười nhạo, "Ngươi là con chó của hắn sao, chủ nhân còn chưa kêu gì, ngươi đã bắt đầu sủa gâu gâu gâu trước rồi?"
Những tu chân giả trốn sau tầng mây hít vào một ngụm khí lạnh, lời này quả thực rất khó nghe. Ngay tại lúc mọi người cho rằng Phù Ly sẽ không nhịn được mà đánh nhau với Bạch Long, Trang Khanh đứng ở bên cạnh vẫn luôn không có biểu tình gì đột nhiên cử động, không ai nhìn rõ anh đã động tay thế nào, chỉ nhìn thấy một tia sáng bay qua, Bạch Long mới ban nãy còn hùng hổ nói chuyện cùng Phù Ly giống như chiếc bánh bao bị đánh bay, bay ra một đoạn rất xa.
"Tôi không phải không so đo với anh mà là lười so đo với anh." Đám mây dày dưới chân Trang Khanh tự động hội tụ thành một chiếc cầu cong, anh bước lên cầu đi thẳng tới trước mặt Bạch Long, cúi người xách Bạch Long từ đám mây lên, mặt lạnh lùng nói, "Không cần phải khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi."
Bạch Long thử đẩy tay Trang Khanh ra, nhưng đẩy thế nào cũng không thoát được, hắn phun ra một ngụm máu, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi không muốn tìm lại ngọc bài mà năm đó mẹ ngươi đưa cho ngươi sao?" Hắn lau đi vết máu bên miệng, "Nếu như ngươi xin lỗi ta, lại để cho ta đánh ba chưởng, ta sẽ trả ngọc bài lại cho ngươi."
Mẹ của Trang Khanh là một vị công chúa không được sủng ở triều Đông Hán, sau khi mang thai Trang Khanh, thân thể càng ngày càng không được như trước, lúc bà sắp ch.ết Trang Khanh còn chưa tới mười tuổi, khi bị mang về long tộc, anh chỉ có một chút đồ vật ở nhân gian.
Người ở Long Cung đâu có coi trọng những thứ đồ ở nhân gian, hơn nữa trên người Trang Khanh còn chảy huyết mạch đê tiện của loài người, cho nên sau khi tới Long Cung, không chỉ bị những con rồng con bắt nạt, ngay cả đại yêu Thủy tộc cũng ngang nhiên xem thường anh, những thứ đồ mà anh mang tới từ nhân giới, phần lớn đều bị người ta phá hủy, vứt bỏ, cuối cùng chỉ còn lại ngọc bài trên cổ anh.
Miếng ngọc bài đó đại biểu cho thân phận của Trang Khanh ở nhân giới, là do mẹ anh mang theo tấm thân bệnh tật, cầu xin rất lâu ở trong cung, mới cầu được tước vị cho anh. Bà sợ sau khi mình ch.ết, đứa trẻ sẽ bị những quý tộc khác ức hϊế͙p͙, cho nên cầu xin một tước vị để anh phòng thân.
Nhưng vị công chúa ở nhân giới này lại không biết, long tộc đã gặp phải tai họa rất lớn, vô số long khẩu không hiểu tại sao lại bệnh ch.ết hoặc bị thiên lôi đánh ch.ết, cho nên nếu như đã phát hiện ra huyết mạch của Long tộc lưu lạc bên ngoài, bọn họ cũng muốn nhận về long tộc để dạy dỗ, cho nên tước vị mà bà phí hết tâm huyết và quan hệ để cầu được này, Trang Khanh căn bản không có cơ hội hưởng thụ quá lâu đã bị long tộc ép buộc mang về Long Cung dưới đáy biển.
Chỉ cần tộc Kim Long còn một người sống thì những ngày tháng Trang Khanh ở dưới đáy biển sẽ không gian nan như vậy. Đáng tiếc cả tộc Kim Long đều đã không còn, ngay cả bố của anh cũng cố gắng chút sực lực cuối cùng, làm cho mẹ anh thụ thai sau đó biến mất trong trời đất.
Miếng ngọc bài kia là vật ký thác tình cảm duy nhất trong thời thơ ấu của Trang Khang. Sau đó, cả miếng ngọc bài cũng không còn.
Phù Ly đứng ở bên kia cầu mây giật giật mí mắt, dường như không nghe thấy lời nói của Bạch Long, lại dường như nghe rõ tất cả.
Trang Khanh buông Bạch Long ra, mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Bạch Long phủi phủi vạt áo bị nắm nhăn của mình, đắc ý cười nói: "Thế nào, nghĩ xong phải xin lỗi thế nào chưa?"
"Xin lỗi cái cmm! Xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết ở nhân giới rồi hả, còn nhận của mày ba chưởng, mày bị ngu hả?" Trang Khanh tàn nhẫn đá một cái lên người Bạch Long, nháy mắt Bạch Long giống như trứng chim lăn vô số vòng trên không trung, ngồi phịch xuống dưới mây.
Những tu chân giả trốn trong mây hóng hớt rụt đầu lại, vừa sợ hãi vừa tò mò, rốt cuộc Bạch Long Quân đã nói cái gì mà lại làm cho Trang Khanh Long Quân tức thế kia? Trang Khanh Long Quân nhìn qua tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không phải là người làm việc mà không có mục đích, hôm nay tức giận tới mức này, khẳng định là vấn đề từ Bạch Long.
Trong đám tu chân giả vây xem, thính lực của dơi yêu là tốt nhất, huống hồ hắn còn tu hành cả nghìn năm rồi, khi hai vị Long Quân nói chuyện, không lập kết giới che chắn âm thanh, bằng tu vi của dơi yêu, có lẽ phải nghe rõ bọn họ nói gì mới đúng.
Cho nên mọi người nhao nhao đổ dồn ánh mắt nhìn về phía dơi yêu.
"Các người nhìn tôi làm gì?" Dơi yêu đè thấp giọng, sợ bản thân mình bị mấy vị Long Quân phát hiện.
"Hình như khi Trang Khanh Long Quân còn rất bé, Bạch Long Quân đã cầm một đồ vật rất quan trọng nào đó mà mẹ Trang Long Quân đưa cho anh ấy, còn uy hϊế͙p͙ Trang Khanh Long Quân nhất định phải xin lỗi, còn phải nhận thêm ba chưởng, nếu không sẽ không trả lại đồ cho Trang Khanh Long Quân." Dơi yêu thấy nhóm đạo hữu trong mắt đều phun ra lửa, lắp bắp nói, "Sau, sau đó Trang Khanh Long Quân liền nổi giận."
Hơn nữa còn nói lời thô tục!
Nhưng Trang Khanh Long Quân, tùy lúc tùy nơi đều quần áo chỉ tề, cao quý lạnh lùng, không ngờ cũng sẽ nói ra những lời tục tĩu như vậy, làm con dơi như hắn sợ ngây người.
"Quá không biết xấu hổ." Một cây liễu yêu xinh đẹp lộng lẫy nhỏ giọng mắng, "Nghĩ tới khi Trang Khanh Long Quân còn nhỏ bị bọn họ bắt nạt, tôi liền cảm thấy rất đau lòng."
"Thôi đi, nam yêu dễ nhìn cô đều đau lòng." Cây đa yêu bên cạnh châm biếm nói, "Có bản lĩnh thì cô đi mà giúp Trang Khanh đòi lại công bằng."
Cây liễu tinh trừng mắt nhìn cây đa tinh một cái, cô lắc hông, đi sang cụm mây khác tiếp tục hóng chuyện.
"Trang Khanh!" Bạch Long hơn nửa ngày mới gian nan bò dậy, "Nếu như ngươi đã không quan tâm ngọc bài nữa, vậy ta về nhà sẽ hủy nó đi."
"Tùy mày." Quăng Bạch Long chật vật xuống, Trang Khanh xoay người rời đi. Cầu mây cùng dần dần biến mất theo bước chân của anh, khi anh đi tới bên cạnh Phù Ly, cầu mây đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Đám mây nơi anh đứng và đám mây chỗ Bạch Long không còn chút kết nối nào.
"Đánh nhau phạt năm nghìn." Trang Khanh tự viết đơn phạt cho mình và Bạch Long, đưa hóa đơn phạt của Bạch Long cho Xích Long đã choáng váng đứng bên cạnh, "Nhớ phải nộp phí đúng hạn."
"Được, được." Xích Long cầm chặt tờ đơn phạt, ngây ngốc gật đầu.
"Các người còn có việc gì muốn nói với tôi nữa không?" Trang Khanh phủi phủi bụi trên cổ tay áo trây trang, mặt lạnh tanh nhìn Xích Long.
"Không có, không có." Xích Long rất sợ hãi trốn đằng sau Tử Long, liên tục lắc đầu không ngừng.
"Vậy thì tốt rồi." Trang Khanh quay đầu nói với Phù Ly, "Luyến tiếc cảnh đêm nơi đây?"
"Hả?" Phù Ly ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn anh.
"Vậy còn không đi?" Trang Khanh quăng lại một câu, cưỡi mây bay đi xa, hoàn toàn tương phản với tốc độ bay chậm rì rì ban nãy.
Phù Ly nhìn theo hướng mà Trang Khanh đi, vươn tay chọc một cái vào giữa trán Tử Long tên Tử Tiêu kia, nhỏ giọng nói: "Đứa trẻ hư, còn gây chuyện như vậy nữa, thì làm rồng thực vật cả đời đi, ít nhất sẽ không gây phiền phức cho người khác." Buông xuống những lời này, Phù Ly thu lại kết giới cách âm xung quanh, cười híp mắt đuổi theo Trang Khanh.
"Ngươi......" Tử Tiêu muốn chửi ầm lên, nhưng lại nhớ tới lời nói ban nãy của Phù Ly, không hiểu sao lại cảm thấy có chút sợ hãi, lời mắng chửi không thể nào thoát ra khỏi miệng.
"Tử Tiêu, ngươi nói được rồi?" Xích Long từ sau lưng hắn đi ra, không hề cảm giác được ban nãy trốn sau lưng Tử Tiêu xấu hổ tới mức nào, "Tên Phù Ly kia vừa nói gì với ngươi, sao đột nhiên ngươi lại khôi phục bình thường vậy?"
"Ngươi cách xa ta một chút." Tử Long hít vào một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân mình không thể tức giận với thằng ngốc, "Có thời gian phí lời với ta còn không nhanh đỡ Tiểu Bạch dậy."
"Ờ." Xích Long quay đầu lại dìu Bạch Long dậy, có chút không vui nghĩ, Bạch Long và Tử Long tính khí quá kém, ra ngoài liền gây sự, sau này hắn không thèm ra ngoài cùng bọn họ nữa.
Sau khi Bạch Long được về cung điện, tộc nhân phát hiện hắn bị thương, vô cùng tức giận, chuẩn bị đi tính sổ với hung thủ, nhưng sau khi nghe nói người động thủ là Trang Khanh bọn họ đều im lặng.
Chuyện mà bọn họ làm năm ấy quả thực không mấy quang vinh, hơn nữa bây giờ Trang Khanh thân mang quốc vận, ở tu chân giới tương đối được tu chân giả tôn sùng, bọn họ không dám đi tìm Trang Khanh gây phiền phức, cũng không có sức lực để rước lấy phiền phức.
Thấy tộc nhân không định giúp mình xả giận, Bạch Long nóng nảy một trận. Ăn xong đan dược, nghỉ ngơi tỉnh dậy đã là nửa đêm, hắn đột nhiên nhớ tới ngọc bài đã bị mình quăng vào hòm đồ linh tinh, thế là hắn ôm ngực từ giường dậy, tìm gần một tiếng đồng hồ mới tìm được miếng ngọc bài dính đầy tro bụi từ chiếc hòm nửa mới nửa cũ.
Ngọc bài không lớn, bên trên dùng chữ Triện khắc năm từ Thương Huyện Văn An Hầu, trên cùng còn có dấu hiệu của hoàng tộc.
"Đây là ngọc bài mà ngươi đã lấy trộm từ tay Trang Khanh phải không?"
Một âm thanh đột nhiên vang lên đằng sau lưng hắn.