Chương 66
Bạch Long bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn về đằng sau, không thấy một bóng người nào. Hắn nắm chặt ngọc bài trong tay, lui mấy bước về phía sau, vươn tay chạm vào vật trang trí bằng san hô trên tủ.
Nhưng giây tiếp theo, vật trang trí bằng san hô lập tức hóa thành mảnh vụn, hắn bị dọa cho toàn thân run rẩy, thu tay về.
"Là ai lén lén lút lút, đi ra đây!"
Nhưng mà người ẩn thân ở trong góc tối dường như không hề muốn lộ diện, không hề phản ứng với sự sợ hãi và phẫn nộ của hắn.
"Vị đạo hữu này, tuy rằng tộc Bạch Long ta không phải là đại tộc hiển hách gì cả, nhưng tại tu chân giới này cũng có vài phần mặt mũi. Nếu như là lấy tiền tài, trong tay vãn bối cũng có mấy thứ tốt, chỉ cần tiền bối thích, vãn bối nhất định sẽ dâng lên bằng hai tay." Tuy rằng hắn ngạo mạn vô lễ, nhưng lại có đầu óc. Người này lai lịch không rõ ràng, lại có thể lặng lẽ phá vỡ kết giới của Long Cung đi vào trong phòng ngủ của hắn, có thể nói rõ ràng rằng tu vi vô cùng cao thâm, chọc giận tu chân giả như thế này sợ rằng mệnh hắn cũng không giữ được.
Nhưng người này lại nhắc tới Trang Khanh, lẽ nào là có quen biết hắn?
"Long tộc các người có thể có thứ gì tốt, cũng chỉ thế mà thôi. Ta nghe nói trong tay ngươi có điểm yêu của Trang Khanh?"
Bạch Long nghe vậy trong lòng vui vẻ, lẽ nào người này có thù với Trang Khanh cho nên mới tới tìm hắn? Trong lòng có tính toán, Bạch Long liền không căng thẳng như vậy nữa: "Tiền bối có điều không biết, Trang Khanh tính tình vô cùng cô độc quái dị, toàn bộ trên dưới long tộc đều không có ai quan hệ tốt với hắn."
Nói xong những điều này, hắn thấy cao nhân không biết tên không lên tiếng, liền tiếp tục nói: "Còn có, người này lạnh lùng vô tình, vài thập niên trước hại người cùng tộc ta vào tù, khoảng thời gian trước còn nhốt cả người của tộc Thanh Long vào cùng."
"Đưa cho ta miếng ngọc bài này." Người không nhìn thấy đột nhiên mở miệng ra nói.
Bạch Long cúi đầu nhìn miếng ngọc bài trong tay, có chút do dự: "Tiền bối, thứ này là.........."
Hắn còn chưa dứt lời, ngọc bài trong tay đã bay ra ngoài, sau đó biến mất giữa không trung. Hắn còn không biết đối phương ra tay thế nào, cẩn thận cười nói, "Thứ này cũng không có tác dụng gì, hiện giờ Trang Khanh đã công thành danh toại, đâu còn coi trọng những thứ này."
"Không cần ngươi dạy ta." Người thần bí hừ lạnh nói, đột nhiên cảnh cửa mở lớn, gió đêm thổi vào trong điện, gáy Bạch Long bị gió lạnh thổi, rùng mình một cái.
Nhưng nghĩ rằng Trang Khanh đã chọc phải một người nguy hiểm nào đó, Bạch Long lại trở nên vui vẻ.
Một con thỏ trắng rũ đôi tai nhọn bơi ra khỏi mặt biển, nhảy trên trên bờ bằng tốc độ vô cùng kỳ dị, thân thể mũm mĩm lắc lắc, lông ướt sũng xù cả lên. Chân sau con thỏ đứng thẳng, chân trước chắp lại thi lễ với trời xanh.
Cậu đã lớn như vậy đây vẫn là lần đầu tiên đi trộm đồ, ông trời dù sao cũng đừng chấp nhặt với cậu. Kỳ thực cậu muốn trực tiếp đánh vào Thủy Tinh Cung của tộc Bạch Long, sau đó cướp ngọc bài về, lại lo chuyện này truyền ra ngoài, làm ảnh hưởng tới thanh danh của ban quản lý, cho nên chỉ đành dùng hạ sách này.
Đợi khoảng thời gian sóng gió qua rồi, cậu sẽ lén lút đánh những đứa trẻ hư kia một trận.
Biến về hình người trong kết giới, Phù Ly lấy ngọc bài ra, lau sạch bụi, nhìn thấy hàng chữ trên mặt. So với chữ giản thể thì cậu càng quen thuộc với chữ Triện hơn. Bời vì cậu tiếp xúc nhiều hơn.
Thương Huyện.......không phải là nơi cách núi Vụ Ảnh rất gần sao? Nếu như năm đó núi Vụ Ảnh chưa bị hủy, Trang Khanh lại tới mảnh đất được phong này, bọn họ cũng coi như ở cùng trên một mảnh đất rồi? Phù Ly không hiểu cấp bậc chế độ của con người khi ấy, cho nên cũng không nhìn ra được gì trên ngọc bài. Nhưng cho dù thế nào đây cũng là đồ mà mẹ Trang Khanh để lại cho anh, có lẽ anh rất coi trọng nó.
Nếu như thực sự không quan tâm thì sẽ không đánh Bạch Long ở trước mặt các yêu tu khác. Bằng tu vi của Trang Khanh, không thể không biết được xung quanh có những yêu tu đang hóng chuyện, nhưng anh vẫn không nhịn được.
Cho nên, bên ngoài thoạt nhìn như không để ý chút nào, nói không chừng trong lòng lại vô cùng quan tâm. Yêu trẻ tuổi miệng cứng tim mềm là chuyện bình thường.
Nhưng cậu nên trả lại ngọc bài cho Trang Khanh thế nào đây, cũng không thể đi thẳng tới trước mặt Trang Khanh nói, "Trang Tiểu Long, tôi đã trộm ngọc bài của anh về rồi đây."
Vậy không phải là biết pháp luật mà còn phạm pháp hay sao?
Cậu thở dài, hóa thân thành thỏ, bay vọt lên không trung thủ đô, cất ngọc bài vào trong túi gấm, nhờ chú chim nhỏ mang qua đó giúp cậu. Lo Trang Khanh sẽ không mở cửa cho chim nhỏ, cậu biến thành một chú chim lớn, mang theo chim nhỏ bay tới bên ngoài biệt thự của Trang Khanh, xuyên qua kết giới, gõ vang cửa sổ phòng ngủ nhà Trang Khanh.
Cốc cốc cốc.
Tâm tình Trang Khanh đang không tốt, nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa sổ truyền tới, anh nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy một con chim nhỏ đeo một túi gấm đang nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đỗ xanh vừa vô tội vừa hoang mang.
Anh xụ mặt đi tới ngăn tủ lấy một nắm gạo, cẩn thận mở cửa ra, rắc gạo lên khung cửa sổ, gỡ túi gấm trên người chim nhỏ xuống. Cởi bỏ dây của túi gấm, ngọc bài rơi vào lòng bàn tay anh. Nhìn thấy năm chữ "Thương Huyện Văn An Hầu", Trang Khanh ngây ngẩn cả người.
"Chiếp chiếp chiếp." Chim nhỏ ăn gạo xong, vỗ cánh mấy lần bên khung cửa sổ, cảm thấy thỏa mãn bay đi.
Trang Khanh mới giật mình tỉnh lại, vuốt ve hoa văn và chữ trên ngọc bài, vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn khắp xung quanh nhưng không hề thấy một bóng người nào. Lật qua lật lại túi gấm vài lần phát hiện bên trên có một sợi lông tơ màu trắng.
Đưa tay nhấc sợi lông tơ mềm mại này lên, Trang Khanh đột nhiên cười ra tiếng.
Nhờ chim nhỏ mang tới đây, thì anh không biết ai tìm ngọc bài về sao? Hôm nay cũng không có nhiều người biết được việc kia, có bao nhiêu người có thể chạy tới Long Cung không gây một tiếng động còn lấy được đồ về, lại có bao nhiêu tu chân giả có thể mang chim nhỏ xuyên qua kết giới ngoài biệt thự của anh?
Có bao nhiêu người có thể vì anh..........mà làm chuyện ngu ngốc này?
"Cảm ơn." Anh nói một câu về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì.
"Sáng ngày mai nhớ đi làm đúng giờ."
Vẫn không có động tĩnh,
Rất lâu sau, cho tới khi Trang Khanh đóng cửa sổ lại, tắt đèn trong phòng, "con chim" treo ngược ở trước khung cửa sổ mới rơi xuống mặt đất "bịch" một tiếng, sau đó vỗ cánh vội vàng bay đi, động tác khó như treo ngược người vẫn thích hợp với dơi hơn, đối với cậu mà nói thì có hơi khó.
"Chú chim" bay ra khỏi kết giới của biệt thự liền biến thành thỏ trắng, con thỏ trắng nhỏ duỗi chân, hóa thành luồng sáng biến mất trong đêm.
Trong biệt thự, Trang Khanh mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới đất qua khung cửa, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết đầu óc phát triển thế nào, ngốc nghếch như vậy."
Miệng vừa nói lời ghét bỏ, nhưng trong mắt lại có ý cười.
Bạch Long mỹ mãn đợi ở Long Cung mấy ngày liền cũng không nghe được tin tức có liên quan tới việc Trang Khanh bị thương hay ch.ết được truyền ra, hắn có chút thất vọng nghĩ, lẽ nào do tu vi của Trang Khanh quá cao, vị tiền bối thần bí kia cũng không làm gì được hắn?
Nghĩ như vậy, hắn lại không vui, rõ ràng đều là rồng, tại sao lại khác biệt lớn như thế?
Nhưng hắn nhanh chóng chẳng còn tinh thần và sức lực quan tâm Trang Khanh nữa, bởi vì sứ thần của tộc Thanh Long mang tới một tin tức làm cho hắn vô cùng khiếp sợ.
Gần một nghìn năm qua, Thanh Long vẫn luôn phong quang vô hạn, thậm chí còn lừa gạt con người viết sách cho bọn họ, liệt bọn họ cùng với Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ cùng với nhau thành tứ đại thần thú.
Theo như cách nói của giới giải trí nhân gian thì chính là cái tên thương hiệu, ỷ vào việc ba thần thú khác đã không còn tin tức gì ở nhân gian, không thể làm sáng tỏ lời đồn, tộc Thanh Long lại càng ra sức chém gió.
Đúng, Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ quả thực là tứ đại thần thú, nhưng Thanh Long trong đó là thần long thượng cổ, không có liên quan gì tới Thanh Long bây giờ cả. Chỉ vì chuyện này mà Bạch Long luôn không vừa mắt tộc Thanh Long, nhưng vì đối phương rồng đông thế mạnh, hắn nhiều lắm cũng chỉ âm thầm oán giận vài câu, nhưng trước mặt tộc Thanh Long lại không dám nói ra những lời thế này.
Vô liêm xỉ, giả danh lừa bịp, tộc Thanh Long tự dát vàng lên mặt mình, quyết định phong bế Thủy Tinh Cung của tộc mình, nếu như tu chân giới không có chuyện gì lớn, sẽ không dễ dàng rời đi khỏi khu vực biển mà tộc Thanh Long cai quản. Bọn họ phái sứ thần qua đây, cũng là gián tiếp nói cho tộc Bạch Long, sau này bọn họ sẽ không quan tâm tới những chuyện nhỏ như hạt đậu nữa, bởi vì bọn họ phải tu thân dưỡng tính.
Nếu như là sứ thần của Lam Long hoặc Huyền Long tới nói những lời thế này, Bạch Long còn không cảm thấy được gì, dù sao hai tộc này bình thường cũng không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng đây là tộc Thanh Long, tộc hận không thể chiếm giữ quyền quản lý ngũ hồ tứ hải cùng với tất cả những hải vực, tin tưởng tộc Thanh Long có thể tu tâm dưỡng tính, còn không bằng tin tưởng ngày mai tộc trưởng tộc Thanh Long sẽ sinh ra một trăm đứa con.
Sứ thần Thanh Long cũng biết tộc Bạch Long không tin, cười khổ nói: "Nói ra không sợ các ngươi cười chê, tộc Thanh Long chúng ta mấy năm nay làm không ít chuyện bừa bãi, chuyện năm đó ở sông Hoài, tộc chúng ta đã mất đi hai mươi tám tộc nhân, chúng ta lại không biết đây chính là cảnh cáo của thiên đạo, vẫn sống những ngày tháng phô trương thanh thế. Nếu như còn tiếp tục như vậy, có lẽ tới một ngày nào đó thiên đạo sẽ không dung được chúng ta mà diệt đi toàn tộc.
Giống như tộc Kim Long năm ấy, nhận hết sùng bái của nhân loại, sinh ra đã có thần lực, cuối cùng có kết cục thế nào?
"Chư vị có thể nghĩ kỹ lại xem, gần nghìn năm nay trở lại, long tộc chúng ta có mấy con nối dòng được sinh ra?
Bị thiên đạo đánh ch.ết đó là dao sắc chặt đay rối (1). Không con nối dòng chẳng phải là nước ấm nấu ếch sao?
"Tại hạ đã hết lời muốn nói, chư vị hãy suy nghĩ, cáo từ."
Sứ thần tộc Thanh Long đi rồi, trong tộc Bạch Long có người cảm thấy tộc Thanh Long nói có lý, có người cảm thấy tộc Thanh Long lo vớ vẩn, chắc chắn là gần đây trong tộc đã xảy ra chuyện gì đó nên bị dọa vỡ mật.
Nhưng bằng địa vị của tộc Thanh Long hiện nay, xảy ra chuyện gì mới dọa bọn họ thành thế kia?
Bạch Long đột nhiên nhớ tới tiền bối thần bí xuất hiện ở trong phòng hắn mấy hôm trước, chẳng lẽ......là người đó?
"Anh Phù, anh Phù. Chuyện rót nước này sao để anh làm được, để em, để em."
"Anh Phù, chuyện in ấn tư liệu nhỏ nhặt này cứ để em làm là được rồi."
"Anh Phù, anh có muốn ăn đồ ăn vặt gần đây rất lưu hành trên mạng không, chỗ em có rất nhiều."
Phù Ly ngồi trước bàn công tác, nhìn thấy trên bàn là đồ uống, đồ ăn vặt, nhíu mày lại: "Có gì nói thẳng."
"Kỳ thực cũng không phải là chuyện gì lớn." Sở Dư da mặt dày sáp tới trước mặt cậu, "Bọn em có chút tò mò với cây Lang Can ở dưới tầng, anh Phù anh giỏi như vậy, có thể hái vài quả Châu Ngọc cho bọn em nếm thử không."
"Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì lớn," Phù Ly đứng dậy, "Đợi ở đây."
Mọi người mừng rỡ, nếu nói về hào phóng thì phái nhắc tới anh Phù.
Trang Khanh đi vào ban quản lý, thấy Phù Ly ôm một đống quả: "Cậu hái nhiều như vậy làm gì?" Bọn họ lại không ăn hết ngay nhiều như vậy.
"Sở Dư, Trương Kha muốn nếm thử, cho nên tôi hái thêm mấy quả."
"Quả Châu Ngọc quá nhiều linh khí, tôi sợ thân thể bọn họ không chịu được." Trang Khanh vươn tay lấy đi phần lớn quả trong lòng Phù Ly, "Tu luyện không thể đi đường tắt, linh khí của những quả này đủ để cho bọn họ dùng rồi. Đợi khi bọn họ hoàn toàn hấp thu linh khí của quả cậu hái thêm cho bọn họ mấy quả, như thế cũng coi như tiết kiệm thì dùng được lâu."
Phù Ly giật mình: "Anh nói đúng."
Quần chúng đứng ở hành lang đợi quả: "........."
Lão đại quả nhiên kẹt xỉ mười năm như một.
"Tôi nói đùa với cậu thôi." Trang Khanh đột nhiên trả quả lại cho Phù Ly, "Bọn họ tò mò thì để bọn họ nếm thử, một quả cũng không phải là chuyện lớn."
Quần chúng: ".........."
Đây là được người ta bố thí cho sao?
Tại sao lão đại có thể nói ra được những lời này?
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Tiểu Ly: Chuyện, chuyện của yêu tu, sao có thể tính là ăn cắp được?