Chương 38: Buổi sáng ám muội
Một buổi sáng tốt lành, bên ngoài mặt trời đã lên cao từ sớm. Ánh nắng buổi bình minh nhuộm vàng cả gian phòng rộng, từng sợi nắng tung tăng trực tiếp rọi thẳng vào chiếc giường trắng kia như đánh thức hai con người đang ôm nhau nằm yên giấc.
Dương Mạc Nhi "ưm" một tiếng mơ màng rồi trở mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Đầu óc có chút hỗn loạn nhìn xuôi nhìn ngược, cô cảm thấy mình được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp quen thuộc, đầy an toàn.
Mắt nhìn chằm chằm vào vòm ngực cứng rắn của người đàn ông trước mặt, đằng sau cô là cánh tay người đàn ông ôm chặt thắt lưng cô, cô cũng choàng tay qua đáp trả. Mặt cô rút sâu vào lồng ngực cứng rắn mạnh mẽ của anh, hai cơ thể dính chặt nhau như hai con rắn không thể tách rời mà càng phô trương hơn là... cả hai người không mảnh vải che thân.
Chuyện này là sao?
Cô sững người, dần dần suy nghĩ có chút mơ màng về đêm qua. Khi cô đang chìm sâu vào giấc ngủ, bỗng cảm thấy phần trên có chút nặng nề, còn có những hành động thân mật, quấn quýt không rời. Còn có giọng nói quen thuộc gọi tên cô "Mạc Mạc". Chỉ có anh mới gọi cô như thế!
Trên đỉnh đầu có tiếng cười nhẹ, bàn tay anh không yên phận vuốt ve tấm lưng trần của mình, khiến cô ngưa ngứa.
"Tỉnh rồi?" Anh hỏi.
Dương Mạc Nhi không trả lời, cũng không ngẩng lên nhìn anh. Trốn tránh ánh mắt của anh.
Bởi vì, cô biết hiện tại trái tim mình đang đập rất nhanh, nhanh đến lạ thường, muốn dừng lại cũng không thể.
"Đang nghĩ gì vậy?" Thấy cô không trả lời, anh tách nhẹ người cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Dương Mạc Nhi ngượng ngập, không biết trả lời anh thế nào liền cụp mắt xuống như không biết anh đang hỏi mình.
Mãi lâu sau không thấy anh nói gì nữa, cô mới mở mắt, nào ngờ liền bắt gặp đôi mắt nóng bỏng của anh đang chờ đợi cô. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần như thế này, thấy rõ gương mặt tuấn tú, sự nghiêm nghị mà... đẹp trai của anh.
"Anh..." Cô không biết nên nói thế nào với anh, chỉ biết câm lặng nhìn vào đôi mắt như đại bàng của anh, lắp ba lắp bắp không trọn câu.
"Em tránh tôi?"
"Làm gì có? Tôi... tôi tránh anh làm gì?" Cô minh oan cho suy nghĩ nhất thời của người đàn ông trước mặt mình.
"Vậy tại sao tôi hỏi, em không trả lời?" Vương Triệu Thần cong môi cười nhìn cô.
Gương mặt đỏ bừng lên như trái đào chín, Dương Mạc Nhi mím môi cụp mắt xuống không nhìn anh "Tôi không nghe thấy!"
"Không nghe thấy hay là không biết trả lời?"
Dương Mạc Nhi hơi ngọ nguậy, nhưng vừa động đậy chân cô lại cảm thấy bên dưới giữa hai chân mình có một thứ gì đó cũng không yên phận. Không nhìn cũng biết cô đang ở trong tình thế gì, cô có từng đọc rất nhiều câu chuyện trên mạng hay bài báo chẳng hạn, từng nghe qua từng biết đến, tinh lực của người đàn ông ở buổi sáng cực kỳ dồi dào và mạnh mẽ.
"Sao mặt lại đỏ đến thế kia?"
Biết rõ còn hỏi? Cái tên Vương Triệu Thần này đang chọc tức cô thật mà!
"Làm gì có? Mới sáng sớm ra anh không để tôi yên được sao?"
Anh cong môi cười, không trả lời cô cũng không nói thêm gì. Anh biết cô đỏ mặt là vì sao, càng biết rõ hơn về bản thân mình. Người bạn nhỏ của anh đang rục rịch tỉnh giấc.
Cô đã thành công làm thức tỉnh con quái thú nằm sâu dưới lòng đại dương của anh, mà cơ thể bé nhỏ của cô lại đẹp quá mức khiến người khác chỉ muốn phạm tội, người khác nhìn thấy đã mê mẩn, huống hồ anh cũng chỉ là người đàn ông có sinh lý bình thường.
Có một ánh nắng nguyên vẹn hắt ngược sáng với anh, cô nhìn rõ từng đường nét được dính chặt trên gương mặt đẹp trai của anh. Bờ môi quyến rũ mím lại cong lên một đường, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô không dứt.
Anh chính là yêu nghiệt! Ít nhất ngay lúc này cô cho là vậy.
Giơ tay vén gọn một lọn tóc chắn trước mặt cô ra sau tai, dứt khoát lật người đè lên trên không cho cô con đường chạy thoát. Anh cúi xuống cắn yêu vào tai cô, phả hơi nóng ấm áp, dịu dàng mà mờ ám nói cô nghe.
"Mạc Mạc, em không biết đêm qua em nhiệt tình thế nào đâu"
Dứt lời anh liền ngẩng lên hôn lấy đôi môi căng mọng của cô, không cho cô lên tiếng nói thêm bất kỳ lời nói nào. Gương mặt vốn dĩ đã đỏ, nghe anh nói như thế mặt càng nóng đỏ bừng hơn.
Cảm nhận được dục vọng nguyên thủy của anh đang rục rịch phía dưới. Cô không biết phải làm sao để anh thoải mái cả, chỉ biết anh mang đến cho cô một cảm giác lạ lẫm thì cô lại phối hợp rất ăn ý.
Trượt bờ môi nóng bỏng xuống bầu ngực căng tròn của cô, hết sức cắn ʍút̼ khiến cô bật lên những tiếng thở hổn hển khó khăn. Cô nhắm chặt mắt lại, không dám mở mắt một phần là vì anh một phần là vì những khoái cảm anh mang đến, chỉ vài phút sau, anh đã dừng lại, trườn lên đưa tay vuốt lấy hàng mi đang nhắm chặt của cô.
"Mở mắt ra nhìn tôi" Anh hạ giọng ra lệnh cho cô.
Cô càng nghe thì hàng mi càng nhắm chặt, nói thật cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào cả. Vẫn bướng bỉnh nhắm chặt lấy đôi mắt đẹp của mình.
"Mạc Mạc, mở mắt ra đi"
Lần này anh không còn giọng nói mạnh mẽ như ban nãy nữa, anh đổi giọng dịu dàng pha lẫn cưng chiều. Tim cô đập thình thịch điên loạn, cắn chặt răng lại với nhau cố trấn an lại tinh thần của mình, từ từ thả lỏng đôi mi dài của mình, dần dần mở to lên nhìn vào gương mặt anh.
"Tôi muốn em nhớ kỹ, người khiến em hạnh phúc chính là tôi, nghe rõ không?"
Đường đột quá!
Anh nói thế là có ý gì đây? Người khiến cô hạnh phúc?
"Tôi..."
Vương Triệu Thần không nói thêm gì cả, thẳng thừng nhấc cao chân cô lên, cơ thể cường tráng mạnh mẽ thúc đẩy vào người cô khiến cô cao giọng bật lên những âm thanh cao ngất.
Cô không còn sức lực kháng cự, mà thay vào đó cô lại rất nhiệt tình phối hợp với anh. Cơ thể đang lơ lửng trên không, cô chỉ biết anh nhẹ nhàng nâng phần hông mình lên, sau đó là một vật đàn ông đẩy mạnh vào bên trong tận lực hành hạ cô đến rụng rời, ép buộc cô phải cất giọng bật lên những tiếng rên rĩ yêu kiều.
Từng hồi, từng nhịp anh đều nhẹ nhàng để cô thích ứng với những cảm giác anh mang đến. Tiếng thở dốc dồn dập được thay bằng tiếng thân ngâm nga của người phụ nữ. Anh từ nhẹ nhàng sang những bước mạnh mẽ, đưa cô lên những nấc cao của thiên đàng rồi đẩy cô xuống trần thế, không bao giờ dừng lại.
Cô cố bám lấy bả vai rộng lớn của anh để làm vật cân bằng cho cơ thể đang lửng lơ giữa những cảm xúc quái lạ của người đàn ông phía trên mang đến. Bàn chân nhỏ bé chịu không nổi bất giác co lại, thân thể vừa đau vừa rát dần dần thích ứng được vật đàn ông đang nằm sâu bên trong mình từ từ nhẹ nhàng thúc đẩy.
"Bé con, thả lỏng một chút, của em chặt khít đến nỗi khiến tôi nổi điên rồi" Phả hơi ấm của mình lên vành tai cô, nhẹ nhàng nhắc nhở cô hết sức.
Cô nghe lời anh, cố gắng thả lỏng bản thân mình một chút, tiếp nhận dị vật của người đàn ông trong người mình.
"A..." Cô không chịu nổi sự kích thích cực hạn của anh mang đến, cất cao giọng bật lên tiếng hét dài dẵng mê người, đầu ngửa ra sau, chiếc cổ không ngừng đau rát vì thở hổn hển, mái tóc đen nhánh vẽ thành những đường cong trên không trung, có những sợi nằm dày đặc trên gối tạo nên một vùng trời đen mịt nổi bật ở chiếc gối trắng tươi.
Anh không ngừng vận động, không cho cô thở kịp theo nhịp đẩy của anh. Trên cơ thể như có một dòng điện chạy ngang qua, khiến cô không thể từ chối bởi con quái thú đang cố lấp đầy cơ thể của mình. Vô lực bám lấy thân hình to lớn của người đàn ông.
"Đừng, sâu quá" Của anh quá lớn mà lại quá sâu, Dương Mạc Nhi nhăn mày cất giọng nói với anh.
Anh không để tâm đến lời nói của cô, vẫn dốc sức thở ra những tiếng thở đục ngầu. Nhìn người con gái tay nắm chặt ga giường, tay bấu lấy bờ vai của mình để làm điểm tựa, cảm giác hạnh phúc tột cùng đang nảy nở trong lồng ngực.
Sự cuồng dã mạnh mẽ của anh khiến cô rơi vào say đắm, hôm nay cô phóng khoáng bản thân mình, để mặc cho dục vọng dẫn dắt cô đi theo tự nhiên, mặc cho anh dẫn dắt cô từng bước trên giường.
"Gọi tên tôi" Anh khẽ phả hơi nóng vào tai cô.
"Triệu Thần... Triệu Thần" Cô điên rồi! Cô điên thật rồi! Điên rồi nên mới bị anh dẫn dắt vào những khoái cảm của mình.
"Ngoan"
Dương Mạc Nhi không thể khống chế được bản thân mình, khóe mi rơi vương vãi những giọt nước mắt đau lòng và hạnh phúc.
Cô run rẩy trước những tình cảm anh mang đến.
Cô tự hỏi lòng mình, đặt tay lên tim mình tự bản thân mình đặt lên câu hỏi.
Có phải trước kia cũng từng có nhiều người phụ nữ được anh cưng chiều như thế không?
Anh có bao giờ cảm động trước cô hay chưa? Dù chỉ một lần hay ít nhất là một chút? Anh có từng thích cô, có từng yêu thương cô hay chưa?
Hay cả là... có phải cô yêu anh rồi không? Thế nên mới không một lời oán trách anh đã lấy đi lần đầu của cô, còn cả hàng đêm cô và anh đều hoan lạc với nhau không ngừng...
Liệu có phải cô yêu anh rồi đúng không?
Rốt cuộc, trong mắt anh coi cô là gì? Công cụ làm ấm giường? Tình nhân? Hay là kỹ nữ hạng cao cấp?
Cô không biết lại càng không muốn biết, bởi vì cô sợ câu trả lời của anh sẽ làm tim cô nhói đau thắt lại, thà cô tự nguyện cất giữ lại những câu hỏi dư thừa này, thà cô tự lừa mình lừa người còn hơn.
Trái tim cô đang thổn thức, không biết phải trả lời thế nào cả! Cô sợ mình sẽ như những cô tình nhân trước kia của anh, sẽ mê luyến anh như một kẻ si tình, như một kẻ điên.
Mê luyến?
Nước mắt chảy dài rơi xuống gối, cô không muốn anh thấy dáng vẻ lúc cô yếu đuối. Chẳng hạn như lúc này! Đưa tay ôm chặt anh vào lòng, cảm nhận những hành động của anh mang lại cho mình.
Cô muốn mình chôn chặt những cảm giác này đối với anh... mãi mãi!