Chương 17: Nhìn trộm
Ta ngạc nhiên, nhìn mặt Ngụy Đàm, chớp mắt.
Chàng nhìn ta, miệng vẫn treo nụ cười mỉm, hai tròng mắt đen trầm không gợn sóng.
“Thanh Châu?” Ta hỏi lại.
“Ừ.” Ngụy Đàm nói, “Ba ngày trước Đàm Hi đánh bất ngờ, phụ thân đã lệnh ba quân chuẩn bị chiến tranh, ít ngày nữa sẽ Bắc phạt.”
Ta: “…”
Không phải ta không thừa nhận, Ngụy Đàm rất có bản lãnh trong nháy mắt làm tâm tình người ta ngã xấp. Cảnh mập mờ và kiều diễm vừa rồi như gặp phải cuồng phong, đã không sót lại chút gì.
Ngụy Đàm buông tay ra, trừ vẫn ngồi trên giường cùng ta, biểu hiện còn lại rất an phận thủ thường.
“Phu quân đi bao lâu?” Ta vẫn có chút sững sờ.
“Đi bao lâu không quá quan trọng,” Ngụy Đàm nói, “Trận chiến này hung hiểm, ta nghĩ phu nhân cũng dã suy đoán được mấy phần.”
Lòng ta cả kinh. Gần đây thế cục thiên hạ ta biết không ít, Đàm Hi ở phương Bắc được xưng là ‘ủng binh bách vạn’, thanh thế đứng đầu. Hôm đó Công Dương Quế nói trong triều lương bổng thiếu hụt, hiện tại Ngụy Giác sẽ phải chinh phạt Đàm Hi sao?
“Ta nhớ tổ tiên Phó thị ở Hoài Nam.” Bỗng nhiên Ngụy Đàm nói.
“Hả?” Đề tài chuyển quá nhanh, ta sửng sốt một chút, gật đầu.
Ngụy Đàm nhìn ta: “Nghĩ đến phu nhân nhiều năm chưa từng trở về, ta đã bẩm với phụ thân mẫu thân, tháng sau phu nhân hồi hương cúng mộ.”
Ta không hiểu: “Cúng mộ?”
Chỉ thấy miệng Ngụy Đàm vẫn treo chút ít nghiền ngẫm, thanh âm lại trầm ổn: “Phu nhân cũng biết, ta và phu nhân thành thân, phu nhân ra ngoài cho tạm thích ứng. Góc Đông Bắc ở gian phòng phía bên trái có chôn mười cân vàng, lúc phu nhân rời đi, có thể lấy đi.”
Ta ngạc nhiên.
Những lời này, từng câu từng câu giống như sét đánh, ta bị chấn động đến choáng váng, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.
Một trận an tĩnh quỷ dị.
“Ý phu quân…” Ta nhìn chằm chằm mặt Ngụy Đàm, tim đạp thình thịch, “Cái này coi như hưu thê (1)?”
(1) Hưu thê: Bỏ vợ.
“Không phải hưu thê.” Ngụy Đàm chậm rãi nói, “Nếu phu nhân nguyện ý lưu lại, vẫn là nhi phụ Ngụy thị, nếu thấy ở lại không thú vị, có thể rời đi. Hết thảy theo ý nguyện phu nhân.”
Ta nghe xong, một lúc lâu không nói gì.
Trong lòng cảm giác rất lạ, tựa như một người chạy nạn tìm kiếm đường đi, đi được một nửa, tự nhiên có người nói đánh theo xe ngựa tới đón tiếp ngươi, nói chuyện ăn uống ngủ nghỉ, tương lai ăn cái gì, làm cái gì.
“Đây là ý Thừa tướng?” Ta hỏi.
“Không phải.” Ngụy Đàm thản nhiên nói, “Ta không muốn ép buộc nàng.”
Cuối cùng Ngụy Đàm không ngủ lại, chàng nói ban đêm Ngụy Giác nghị sự, mặc áo ngoài bước ra khỏi cửa.
Ta một đêm không ngủ, nằm trên giường trằn trọc trở mình.
Nửa ngủ nửa tỉnh không biết đã qua bao lâu, thanh âm nô bộc thầm thì trong sân đã vang lên, ta mở mắt, rèm lụa trắng đã le lói chút ánh sáng.
Trên giá áo cạnh giường, chỉ có xiêm y của ta treo trên đó, ta nhìn chằm chằm chỗ trống không bên cạnh, lời Ngụy Đàm nói với ta đêm qua vang vọng trong đầu.
Chàng nói ta đi, còn có thể mang theo tiền của chàng.
Nếu ta lấy đi, rời khỏi Ngụy thị, tự mình muốn đi đâu thì đi…
Nói thật, lòng ta không ở nơi này, ta chưa từng coi nơi này là nhà.
Nơi ta muốn đến rất nhiều, hướng tới rất nhiều nơi, cũng tại khi còn bé nghe phụ thân nói chuyện với nhân sĩ về hải ngoại. Ông nói đi về phía Đông sẽ thấy biển rộng, ngồi thuyền đi trên biển sẽ gặp vô số đảo nhỏ. Trên đảo có tiên nhân yêu thú, hoặc là người dân, hoa nở bốn mùa, châu báu nhiều như nước.
Nhược Thiền từng cười ta, nói những chuyện xưa này là do những nhân sĩ ‘nhàn cư vi bất thiện’ thêu dệt ra, tin những thứ này không bằng tin chặt củi ở núi Chung Nam cả đời sẽ thành tiên.
Lời này đả kích ta vô cùng lớn, nhưng sau đó, một bằng hữu cũ của phụ thân, phụng mệnh tiên đế đi sứ hải ngoại trở về, ông nói cho ta biết, đi về phía Đông thấy biển là không sai, có đảo cũng không sai, tiên nhân bảo vật là nói suông, trên hải đảo cũng có người nhưng là dân bản xứ thô lậu.
“Nhưng trời đất đúng là đẹp.” Khuôn mặt ngăm đen của ông mỉm cười, lộ ra vẻ thỏa mãn, “Tương lai tiểu nữ quân có thể đi ngắm một chút, trời xanh biển xanh vô tận, ngồi thuyền lướt sóng, tự tại giống như con cá đang bơi!”
Tự tại giống con cá đang bơi… Thiên hạ hỗn loạn, hiện tại có nơi tự tại như vậy sao?
Ta xoay người, nhẹ nhàng thở dài.
Lúc A Nguyên tiến vào, ta đã mặc xong xiêm y.
“Phu nhân,” nàng ngáp hỏi, “Nghe nói đêm qua Đại công tử trở lại binh doanh”
“Ừ.” Ta đáp, cúi đầu vào chậu nước rửa mặt.
Đợi ta lau mặt sạch, A Nguyên đi tới cạnh ta, thấp giọng nói: “Phu nhân, phụ thân nô tì mới gửi thư.” Dứt lời, nhét một tờ giấy nhỏ vào tay ta.”
Ta như lên tinh thần, ý bảo nàng trông chừng ngoài cửa, mình đi tới cửa sổ đọc kỹ.
Trong thư, Lý Thượng nói đêm qua Lô phủ đã thanh toán tiền thịt sáu ngàn, trừ sô tiền đi mua gia súc, đồ tể, vận chuyển hết ba ngàn bốn trăm tiền, lời hai ngàn sáu trăm tiền.
Ta nhìn mấy chữ này, quả thực mát lòng mát dạ, những chuyện ngổn ngang đêm qua bay đến chín tầng mây. Ta muốn lập tức hồi âm cho Lý Thượng, muốn cho ông biết, Ngụy Giác đưa quân đến phương Bắc chinh phạt Đàm Hi, nhất định phải chuẩn bị nhiều thịt, quân sĩ xuất chinh, bị thương là chuyện thường gặp, nếu Lý Thượng rảnh rỗi thì đi thu thập thảo dược.
Sau ngày hôm qua, liên tiếp ba ngày ta không gặp được Ngụy Đàm.
Trong khi đó, nô bộc bên người chàng đã trở lại, nói muốn chuẩn bị y phục để xuất chinh. Ta tự mình sắp xếp, trừ y phục mặc mùa hè, y phục dầy mặc mùa đông cũng chuẩn bị hai ba bộ.
So với sự bình tĩnh của Ngụy phủ, những lời bàn tán bên ngoài cũng thật rôm rả. A Nguyên nói cho ta biết, thị trường lương thực đã cấp bách, may mà dược liệu sản xuất tại nơi hương dã, Lý Thượng thu được rất nhiều.
Còn một chuyện, ni cô tại chùa Đan Hà ngoại ô đưa tới một tờ thiếp, nói hai ngày sau muốn tổ chức Pháp hội, mời Quách phu nhân đến.
Chùa Đan Hà là nơi hàng năm Quách phu nhân cung phụng, nhưng bây giờ Ngụy Giác xuất chinh, hàng ngày Quách phu nhân phải vội vàng ra ngoài, khi nào thì rảnh rỗi tham dự pháp hội. cho nên, chuyện tham gia Pháp hội lại rơi xuống người ta.
Thật ra chuyện này ta đã sớm biết, vì Nhược Thiền từng chuyển lời nhắn cho A Nguyên, nói sẽ có ngày đó, nàng ở chùa Đan Hà chờ ta.
“Nhược Thiền nữ quân nói, nàng có trò hay muốn cho phu nhân nhìn.” A Nguyên nói.
Ta nghe được lời này, thái dương nhảy lên.
Pháp hội này tám phần là Nhược Thiền làm ra, nàng đoán chắc Quách phu nhân sẽ không đi. Nhược Thiền luôn là bộ dáng này, chuyện gì cũng đều thích đi cong cong thẳng thẳng, thấy người khác giật mình thì nàng là người cao hứng nhất. Ngày trước tiểu nữ nhi chơi đùa đều là như vậy, lần trước ở am Quỳnh Hoa là như vậy, lần này ta dự cảm không phải trò gì hay.
Từ am Quỳnh Hoa trở về ta đã hiểu, có lẽ Nhược Thiền và ta giống như quá khứ, có thể cùng nhau thân cận, nhưng giữa chúng ta có nhiều thứ đã thay đổi.
Mà ta trời sinh là người dễ dàng tò mò, Nhược Thiền là Khương thái công (2), ta chính là con cá cắn câu. Cho nên pháp hội ngày đó, sáng sớm ta đã tắm rửa thay y phục, ngồi xe ra khỏi thành.
(2) Khương thái công: Họ vua Khương. Vua Thần Nông ở bên sông Khương, nhân lấy tên sông làm họ.
“Ta biết ngươi sẽ đến.” Trong chùa Đan Hà, Nhược Thiền vẫn áo tơ trắng trong suốt, thấy ta tới, nở nụ cười đắc chí.
Ta bỏ qua nghi thức xã giao, nói: “Ngươi không những mua được đạo quán, còn lung lạc chùa?”
Nhược Thiền mỉm cười: “Không coi là mua được, ta dâng rượu nhiều hơn người khác chút thôi.”
Ta không nhanh mồm nhanh miệng bằng nàng, nhìn chung quanh một chút, nói: “Không phải ngươi nói có trò gì hay sao?”
“Trò hay?” Nhược Thiền vẻ mặt vô tội, “Trò hay gì?”
Ta trợn mắt.
Nhược Thiền che tay áo mà cười: “Thừa tướng Bắc phạt, lòng người bàng hoàng, muốn gặp ngươi có sao đâu?” Dứt lời, nàng kéo tay ta, ôn nhu nói, “Lần trước ở am Quỳnh Hoa, ta và ngươi chưa từng ngắm hoa trò truyện với nhau, trong chùa Đan Hà có hoa thơm, cùng ta đi một chút có được không?”
Ta nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ.
Chùa Đan Hà tọa lạc bên cạnh hồ lớn tên Ung Trì, chưa gặp được ngày tốt, chùa lớn như vậy mà chỉ có ta và Nhược Thiền đi dạo. Trên trời có mây, ánh nắng không lớn, trong lúc chúng ta đi qua bóng cây, hoa thơm nở rộ, thấm vào lòng người, rừng hoa doc theo hồ, mặt hồ rộng lớn, gió êm dịu thổi lên, một cái đình khéo léo xây giữa núi đá, thật là mỹ cảnh.
“Hôm đó trở về có tiến triển thêm cùng Đại công tử không?” Nhược Thiền bước vào trong đình, ngồi xuống hỏi.
Ta biết không tránh khỏi những chuyện kia, nóng mặt một chút, nói: “Trong quân chuẩn bị chiến tranh, Đại công tử chưa từng qua đêm trong phủ.”
“Hả?” Nhược Thiền nhìn ta, đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Ta đánh trống lảng, nói: “Sắp khai chiến, ngươi có tính toán gì không? Có rời khỏi Ung Châu không?”
“Rời khỏi?” Nhược Thiền nói, “Vì sao phải rời khỏi?”
Ta nói: “Đương nhiên là chạy nạn. Binh gia thắng bại khó liệu, ngươi không sợ chiều đình thất thế, Đàm Hi đánh vào Ung Châu?”
Nhược Thiền tự tiếu phi tiếu: “Ngụy thị lần này có lo không? Ngươi muốn đi sao?”
Ta không để ý nàng pha trò: “Ta đang hỏi ngươi.”
Nhược Thiền vẫn là một bộ dạng không sợ hãi, nàng đưa tay vào bụi hoa nhài, bẻ hai đóa, một đóa đưa cho ta, một đóa xoay lòng vòng giữa tay nàng.
“Đi cái gì.” Nàng thản nhiên nói, “Thiên hạ đại loạn, đi nơi nào cũng giống nhau. Cùng lắm là đến nông thôn tránh một chút, Ung Châu không thể rời đi. Vô luận ai làm chủ đều muốn kỹ nhạc không phải sao?”
Lời này là thật, ta nghĩ, gật đầu một cái.
“Công Dương công tử sẽ đồng ý sao?” Ta hỏi.
Nụ cười trên mặt Nhược Thiền như cứng lại, không trả lời, bỗng nhiên nàng nhìn về phía bờ hồ, khóe môi cong lên, thấp giọng nói: “A Dung, không phải ngươi hỏi ta trò hay ở đâu sao? Tới đây.”
Ta nhìn theo ánh mắt nàng.
Cây cối thấp thoáng, chỉ thấy một nhà thủy tạ bên bờ hồ. Mặt hồ lấp lánh, một nữ tử che mặt, ưu nhã bước tới. Nàng đi tới nhà thủy tạ, liếc nhìn chung quanh, vị trí chúng ta đứng bí mật mà vắng vẻ, nữ tử không phát hiện ra.
Ta kinh ngạc nhìn về phía Nhược Thiền, nàng vẫn mỉm cười, nhìn nữ tử, thần sắc bình tĩnh.
Không bao lâu, ta nghe thấy thanh âm vụn vặt, tựa hồ như tiếng vó ngựa đạp trên cát đá, gió hồ nhẹ thổi, một nam tử xuất hiện trong tầm mắt. Thấy nữ tử, cước bộ chàng ngừng lại, cất bước vào thủy tạ.
Nam nữ hai người hiển nhiên quen biết, ta thấy bọn họ nói chuyện, trong gió truyền đến âm thanh thầm thì rất nhỏ. Không bao lâu, nam tử xoay người, tựa hồ muốn đi, lúc này, nữ tử bỗng nhiên tiến lên một bước, ôm nam tử từ phía sau.
Lời nàng truyền đến: “… Mạnh Tĩnh!”
Tiếng gió bên tai tựa hồ biến mất.
Ta thấy đầu nữ tử chôn trên lưng nam tử, nói đâu đâu.
Nam từ không quay đầu lại, cầm hai tay nữ tử tách ra.
Thanh âm trầm thấp kia ta đã quen thuộc, mặc dù cách xa ta cũng không nghe lầm.
Sau khi chàng nói xong, thẳng bước rời đi.
Nữ tử đứng bất động ở nhà thủy tạ, không bao lâu cũng rời đi.
“Bọn họ đi rồi.” Một thanh âm rơi vào tai, ta hoàn hồn, Nhược Thiền nhìn chằm chằm ta.
Ta không lên tiếng, trong đầu vẫn còn hai thân ảnh.
“Đó là hoàng hậu?” Lòng ta loạn, bình tĩnh hỏi.
Nhược Thiền cười cười, không phủ nhận.
“Là ngươi an bài?” Ta nghĩ đến chuyện gì, bật thốt lên.
Nhược Thiền thần sắc trấn định, đùa bỡn hoa trong tay, chốc lát, chỉ chỉ trên mặt đất: “Hoa của ngươi rớt.”
Ta nhìn lại, quả nhiên, hoa nhài trong tay đã rơi trên mặt đất từ lúc nào. Ta đã không còn hăng hái ngắm hoa, chỉ nhìn chằm chằm Nhược Thiền: “Vì sao?”
“Không vì sao,” Nhược Thiền nói, “Ngươi cũng biết ta và Từ hậu quen biết, nàng muốn gặp Đại công tử, ngại trong cung cản đường, nên nhờ ta. Lúc Ngưng Hương quán mới mở, Từ Quốc trượng đã từng giúp đỡ ta, coi như nợ một nhân tình.” Nàng vừa nói vừa cười, “Về phần ngươi, vừa lúc có chút liên quan nên ta dẫn ngươi tới nhìn.”
Lời này thật hời hợt, ta nhìn Nhược Thiền nhu hòa trước mặt, tâm như lạnh xuống.
“Hiện tại nhìn rồi thì thế nào?” Mặt ta không chút thay đổi.
“Lời này nên hỏi ngươi.” Nhược Thiền chậm rãi nói, “A Dung, ngươi nói Đại công tử vốn ở doanh trung, trông lòng chàng chưa chắc đã chứa toàn bộ chuyện quốc gia đại sự.”
“Không nhọc ngươi quan tâm.” Ta cau mày.
“A, ngươi tức giận?” Ánh mắt Nhược Thiền sắc bén, cười lạnh, “Ta không để ngươi bị lừa dối thành đứa ngốc, ta sai lầm rồi?”
“Không phải vậy, Nhược Thiền.” Ta lắc đầu, “Ta và chàng không như ngươi nghĩ.”
“Như thế nào?”
Ta há miệng, nhưng cảm thấy không biết nói thế nào, bất đắc dĩ, “Ta cũng nói không rõ.”
Vẻ mặt Nhược Thiền tràn đầy nghi ngờ.
“A Dung,” nàng nói, “Ngươi chưa quên Quý Uyên công tử, phải không?”
Lòng ta chấn động.
“Sao có thể!” Ta cong khóe miệng, cười đến cứng ngắc.
Nhược Thiền nhìn ta, chốc lát, thở dài, không nói thêm gì nữa.