Chương 18: Vải bông

Trên đường trở về phủ, ta ngồi trong xe, có chút sợ run.
Ta vẫn cảm thấy chuyện Ngụy Đàm và Từ hậu chưa kết thúc, nhưng đây chỉ là ý nghĩ, hư vô mờ mịt. Mới vừa thấy hai người kia gặp gỡ, ta mới thật sự ý thức được thật sự bọn họ như thế.


Về phần ta, trong lòng ta không thể nói không thèm để ý, Ngụy Đàm là phu quân của ta nhưng chàng đã nói rõ với ta, hôn sự này vốn là tạm thích ứng, hiện tại ta có thể đi thoải mái.
Ta và chàng chưa thực sự là phu thê.
Hết thảy vì Từ hậu.


Ta nhắm mắt, tự nói với mình, những chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, hôm nay bất quá chứng thực thôi…
Lúc này, bỗng nhiên xe ngựa phanh lại, ta bị nghiêng một chút.
Phía ngoài một trận âm thanh ồn ào, ta từ cửa xe nói vọng ra: “Chuyện gì?”


“Phu nhân,” A Nguyên ở ngoài nói, “Tửu quán phía trước có một hán tử bị say, đang chặn đường.”
Ta nhìn ra phía ngoài, thấy trước một tửu quán, một người đã say rượu, đang xô đẩy cùng mấy người. Thanh âm la hét ầm ĩ, tựa hồ người trong quán đang chửi hán tử uống say không chịu trả tiền.


Mặt đường không rộng rãi, ta đang định phân phó phu xe đổi đường, đột nhiên cảm giác hán tử say kia có chút quen mắt. Đẩy rèm ra chăm chú nhìn lại, quả nhiên, người nọ thân hình cao gầy, không phải Công Dương Quế thì là ai?


Ven đường người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, đã có người hô to muốn đi gọi quan phủ, nhốt hán tử say vào trong lao.
Ta không nghĩ nhiều, lấy chút tiền từ trong áo ra, bảo A Nguyên đưa cho tửu quán.


available on google playdownload on app store


Người trong tửu quán nhận được tiền, quay vào trong. Đám người lập tức giải tán, lưu lại Công Dương Quế nằm trên mặt đất, trong miệng hùng hùng hổ hổ, mơ hồ không rõ.
“Phu nhân, làm thế nào cho phải?” A Nguyên hỏi ta.


Ta nghĩ nghĩ, nói: “Đỡ dậy, không phải nhà ngươi ở gần đây? Tạm thời đỡ Công Dương công tử về đấy.”
A Nguyên ngẩn người, gật đầu, sau đó chỉ huy gia nhân dìu Công Dương Quế đang bất tỉnh nhân sự dậy.
Chuyện này giao cho A Nguyên, không bao lâu ta cũng ném ra sau gáy.


Đại quân chinh phạt rốt cuộc đã xuất phát, phụ tử Ngụy Giác phải rời khỏi Ung Đô.
Mặc dù Quách phu nhân nói khóc lóc là điềm xấu, lúc tiễn đưa phải hoan hoan hỉ hỉ. Nhưng chúng phụ nhân Ngụy phủ mặt mày vẫn lo lắng, nói lý ra, Chu thị và Vương thị thở dài thở ngắn.


Ngụy Đàm không quay lại Ngụy phủ, lần cuối ta nhìn thấy chàng chính là lúc tiễn đưa trên cổng thành. Rất không đúng dịp, ta đứng ở chỗ giống như lúc nghênh đón chàng trở về thành.


Ngày xuất quân, thiên tử tự mình ban thưởng rượu ở hoàng cung, Ngụy Giác ở ngoài thành, đứng trên bục cao, tuyên thệ trước khi xuất quân, cổ nhạc trỗi lên, so với lúc trở về thành càng thêm khí thế. Nhưng trên mặt gia quyến Ngụy thị hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ, Ngụy Tập luôn nói nhiều cũng trở nên trầm mặc giống Ngụy An, Chu thị và Vương thị lau nước mắt, Quách phu nhân thoa phấn dầy trên mặt nhưng vẫn thấy được sắc mặt khó coi.






Truyện liên quan