Chương 19: Rời thành

Hai ngày trước khi ta lên đường, bỗng nhiên thiên tử triệu kiến ta.
Nơi gặp mặt là một chỗ ở thiên điện, thần săc của chàng hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc thường ngày, thấy ta, khóe miệng mỉm cười.


“Nghe nói phu nhân muốn đi Hoài Nam cúng mộ?” Chàng nói, “Trẫm có chút đồ cúng, phiền phu nhân mang đi.” Dứt lời, chàng bảo Thị trung mang lên hai hộp đựng thịt khô, hoa quả khô, còn có một bình rượu đồng.
Đồ không nhiều lắm, cũng là thiên tử ban ơn, ta vội vàng bái tạ.


Thiên tử thở dài, nói: “Phó tư đồ đã từng nhậm chức Thái phó, năm đó dạy bảo nghiêm khắc, từ ái, đến nay trẫm vẫn cảm động nhớ nhung.” Thần sắc của chàng có chút buồn bã.


Khuôn mặt chàng so với lúc ta bái kiến khi vừa tới Ung Đô đầy đặn hơn một chút. Nhìn ra được Ngụy Giác mặc dù ép buộc thiên tử, nhưng việc cung cấp nuôi dưỡng không chậm trễ. Nhưng mỗi lần ta gặp thiên tử, giữa lông mày luôn có chút u buồn, sắc mặt tái nhợt.


Ta nhìn chàng, cũng hiểu có mấy lời không thể nói rõ ràng, nghĩ đến năm đó, trong lòng than thở.
“Chuyện cũ đã qua, ơn huệ của bệ hạ sâu đậm, tổ tiên Phó thị dưới suối vàng tất biết.” Ta cúi lạy, nói với chàng.


Thiên tử cười khổ. Chàng và ta hàn huyên chút ít, nói chuyện quá khứ, nhắc tới những chuyện thú vị của chúng ta khi còn bé, không nhìn được cười lên. Cuộc sống hiện tại hoặc Ngụy thị, chàng một chữ cũng không nói đến.
Ta tế nhị, chỉ hàn huyên tán gẫu cùng chàng, coi như chủ và khách rất vui vẻ.


available on google playdownload on app store


Lúc cáo lui đi ra, rất không đúng dịp, gặp được Từ hậu trong đình viện.
Nàng ngồi cạnh một gốc cây hoa, tựa hồ đang hóng gió, sau lưng là hai cung tỳ.
Ta ngây ngốc, vội vàng tiến lên hành lễ.
“Phu nhân xin đứng lên, không cần đa lễ.” Thanh âm nàng nhu hòa mà chậm chạp.


Ta đứng dậy, Từ hậu bảo cung tỳ mang ghế, ban thưởng ta ngồi.
“Phu nhân muốn đi Hoài Nam?” Nàng hỏi.
“Thưa đúng.” Ta đáp, trong lòng buồn bực, truyện này làm sao truyền nhanh như vậy, Đế hậu trong cung cũng biết.
Nàng liếc về người đang ôm cái hộp phía sau ta, khóe môi khẽ cong lên.


Trong đình viện rất yên tĩnh, ta cảm thấy không khí quỷ dị. Mấy ngày trước đây, Ngụy Đàm hẹn hò cùng nữ nhân, hiện tại ta đang vui vẻ đánh giá nàng. Mặc dù ta không tính là tình địch, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.


Nắng xuyên qua cành lá, Từ hậu tay cầm quạt lụa, mẫu đơn trong đình viện nở rộ. Nhìn kỹ nàng, không thể phủ nhân, nàng rất đẹp. Cái đẹp này không giống với cái đẹp của Nhược Thiền, mặt mày dịu dàng, lộ ra cao quý, làm cho người ta nhìn rồi khó quên.
Cung tỳ châm trà cho ta, không ai nói gì.


So với nói, Tù hậu tựa hồ thích im lặng suy đoán người khác, tâm tư phía sau ánh mắt bình tĩnh không biết thế nào.
Ta không nói. Bàn về địa vị, nàng ở trên cao, ta dưới thấp, đường nhiên phải để nàng lên tiếng trước mới đến ta.


“Phu nhân nhìn hoa này thế nào?” Sau khi nhấp trà, rốt cuộc Từ hậu cũng mở miệng, “Lần trước Thừa tướng vào cung, khen hoa và cây cảnh mỹ miều, bệ hạ muốn ban cho Ngụy phủ, trong mùa này, ta cảm thấy mẫu đơn là thích hợp nhất.”


Ta mỉm cười, nhìn những bông mẫu đơn kiều diễm: “Mẫu đơn ung dung mỹ miều, không phải là thứ phàm nhân nên dùng. Thừa tướng thích lan trúc, không bằng hoàng hậu đổi phần thưởng.” Nói giỡn, lúc trước ở Trường An, mẫu đơn chính là tượng trưng cho hoàng cung, tiên đế không cho phép dân gian tự tiện trồng trọt. Hoàng đế ban thưởng Ngụy Giác mẫu đơn, không cẩn thận sẽ bị những kẻ có tâm cơ hiểu nhầm, ta đâu dám đáp ứng. Trong lòng buồn bực, Từ hậu không giống đứa ngốc, đạo lý dễ hiểu như vậy sao nàng còn hỏi?


Từ hậu mỉm cười, không nói gì nữa.






Truyện liên quan