Chương 22
Mới chọn vài bộ, Tiểu Xán đã nói: “Cảm ơn chú Triệu, vậy là đủ rồi.”
“Canada lạnh như vậy, không mặc ấm áp một chút sao được“. Triệu Vân tiện tay cầm lấy chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu tôi đang chọn trên tay, vòng quanh cổ thằng bé, tỉ mỉ xem xét trái phải: “Cái này không tệ, xem bảo mẫu của con đi, một năm bốn mùa cho con mặc đồ cứ như cây thông noel, hoàn toàn xem con như một đứa con nít. Trắng đen xám, đây mới là màu của nam nhi“.
Tôi đứng bên cạnh có chút bất an, cứ cảm thấy những lời này có vẻ kỳ dị nói không nên lời, cha con họ đang trong thời gian mơ mơ hồ hồ bày tỏ tình cảm thân thiết, thấy mình có chút dư thừa nên tôi định tìm một cái cớ lánh đi, nhưng khó có dịp gặp được Triệu Vân như vầy... Bất quá tôi còn đang ở bên này chần chờ thì Triệu Vân đã gọi tài xế đến trả tiền lấy đồ này nọ gì rồi.
Cho dù da mặt tôi có dày đến đâu cũng không thể không nói: “Các người có việc thì đi trước đi, tôi đi chọn đồ thêm một lúc nữa“.
“Vậy hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!”
Tôi nhìn Triệu Vân nắm tay đứa nhỏ bước đến chỗ thang máy rời đi, sau đó còn ngồi xổm xuống giúp sửa sang lại vạt áo cho đứa nhỏ, không biết nói gì đó khiến thằng bé cười rộ lên, trông hai người vô cùng vui vẻ.
Không ngờ một người đắm sắc mê hương thường thường có mỹ nhân gối đầu bên cạnh, là loại đàn ông có 3000 mỹ nhân trong hậu cung, lại có vẻ mặt ôn nhu mềm mại như vậy.
Tôi nghĩ nghĩ, sau đó chọn vài kiểu quần áo rồi cho nhân viên cửa hàng gói theo từng gói riêng.
Mấy ngày sau tìm thời gian rãnh rỗi tôi liền gọi điện cho Triệu Vân: “Triệu tổng, gần đây có bận lắm không?”
“Không sao, cũng ổn“.
Tôi nói chuyện tào lao vài câu thì vào đề: “Hôm đó gặp Tiểu Xán xong, sau đó tôi thấy có mấy bộ quần áo rất hợp với thằng bé, cho nên mua luôn, hôm nay vừa vặn tôi có việc đi về phía tây, coi như cũng tiện đường hay để tôi đưa đến văn phòng cho anh?”
Triệu Vân có vẻ rất bất ngờ, qua một lúc mới nói: “À, được, cám ơn em!”
“Chúng ta có phải ai xa lạ đâu, khách sáo làm gì!”
Triệu Vân biết tôi chỉ đang tìm cớ, tôi cũng biết bản thân mình đang tìm cớ, không biết khi gặp Triệu Vân rồi, có nên vòng vo thuyết phục anh ta làm cầu nối giúp tôi gặp Tô Duyệt Sinh hay không. Trong lòng phiền loạn, tôi rút một điếu thuốc ra hút, vừa lúc Trần Quy tiến vào, ngón tay như hoa chỉ chỉ giáo huấn tôi: “Thương thế vẫn chưa lành hẳn, còn hút thuốc!”
“Trong lòng cảm thấy phiền.”
“Cô đó, toàn tự mình tìm lấy phiền não thôi!” Trần Quy lại bắt đầu giống gà mẹ nhắc nhở: “Lá gan của cô càng ngày càng nhỏ, mới mấy năm trước còn hùng hổ giáo huấn tôi, thích ai thì cứ nói ra! Cô xem cô thời gian gần đây đi, quả thực so với không quyết đoán còn tệ hơn. Khổ sở vì tình hả? Hướng lên trời má phá thủng lưới tình đi!”
Trần Quy còn đang lải nhải, điện thoại của tôi đúng lúc này vang lên, tôi không chút để ý liếc mắt nhìn di động một cái, tay đột nhiên run lên, tàn thuốc rơi trúng phải đầu gối, tất chân thoáng chốc bị đốt lủng một lỗ không nói, đáng nói là hơi nóng xông thẳng vào da, tôi vội vàng phủi phủi, một bên lúng túng nhấn nút nhận cuộc gọi, vốn dĩ cũng không biết phải nói gì mới tốt, tiếng "Alo" nghe giống như bị nghẹn trong cổ họng.
Giọng Tô Duyệt Sinh vẫn nhẹ như vậy: “Tối gặp mặt“.
Tôi theo bản năng nói được, anh ta không nói thêm gì nữa, gần như là ngắt điện thoại ngay lập tức.
Tôi không biết Tô Duyệt Sinh tìm tôi có chuyện gì, nhưng có thể gặp mặt là cơ hội tốt nhất rồi, hát nói làm đánh, đem tất cả các loại kỹ năng ra vận dụng, nói cho cùng thì các đại nhân tài khi ra thi thố cũng làm thế mà đúng không?
Tôi ngay cả về nhà chuẩn bị cũng không thèm, trên đường đi ghé tiệm mua quần áo mới giày mới, vừa vội vừa hò hét chạy đi làm tóc, sau đó điện thoại cho Triệu Vân xin lỗi vì hôm nay có việc đột xuất gấp quá không qua được, cuối cùng vừa vặn thiếu chút nữa thì không kịp... thư ký của Tô Duyệt Sinh gọi điện thoại cho tôi báo địa điểm hẹn, chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt mà phải thông qua thư ký sắp xếp an bài như thế này, điều này khiến tôi vô cùng hồ nghi, Tô Duyệt Sinh muốn nói chuyện gì đây?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên, tôi ngoan ngoãn chờ ở chỗ hẹn, Tô Duyệt Sinh không có thói quen đến trễ, ai cũng không dám để anh ta phải chờ, cho nên tôi chỉ có thể liều mạng chạy tới trước anh ta, trên đường kẹt xe mấy bận, cuối cùng khi tôi chạy đến khu ghế lô trên người gần như đầy mồ hôi, vừa ngồi xuống được một phút thì Tô Duyệt Sinh đến. Đó là nơi tổ chức các buổi tiệc chiêu đãi cao cấp của giới kinh doanh, thấy chỉ có hai chúng tôi, sau khi nhân viên phục vụ dọn lên bàn các món ăn và rót rượu mời, cũng rất biết ý lui ra.
Lúc ăn cơm Tô Duyệt Sinh không nói lời nào, tôi cũng ít nói chuyện.
Lâu rồi không gặp, khí sắc Tô Duyệt Sinh nhìn qua có vẻ không tệ, ngay cả nét mặt nhìn nghiêng dường như cũng nhu hòa đi không ít. Từ sau khi tôi xảy ra tai nạn nằm nhà dưỡng thương tới nay, nhìn lại vẫn là tiều tụy không chịu nổi, ngay chính bản thân tôi mỗi ngày cũng không đủ dũng khí soi gương, anh ta lại vẫn như cũ là một đại công tử tao nhã, chói lọi giữa thời đại đen tối, hỗn loạn. Thật khiến người ta phải cảm thán thở dài. Tôi không dám nhìn nhiều, đành phải vùi đầu ăn, may mắn trước giờ đã quen làm một người ham ăn đi theo Tô Duyệt Sinh, nên bất kể thế nào cũng không xem như quá kỳ cục, có điều nếu nói thích đồ ăn ở đây thì chưa chắc, dù sao thì trong lòng tôi cũng đang có việc.Lúc ăn đến món yến chưng nổi tiếng là cực phẩm thì ngọn nến cũng gần tàn, tôi không có cảm giác gì cứ thế cầm khìa khuấy đảo, khuấy đến mức yến trong chén muốn tan thành nước, lúc này Tô Duyệt Sinh mới nói: “Thương thế đỡ hơn chưa?”
“Không tệ lắm, mỗi tuần một lần đến tham gia trị liệu“.
“Trình Tử Tuệ không làm khó dễ em chứ?”
Tôi làm bộ như không để ý: “Dù sao cũng quen rồi“.
Tô Duyệt Sinh không nói nữa, tôi cũng không dám mở miệng nói lung tung, không gian nhất thời trở nên tẻ nhạt. Từ chỗ tôi nhìn qua, gương mặt Tô Duyệt Sinh đang cúi xuống, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, ánh đèn vàng trong gian phòng chiếu lên người khiến anh ta trông như đang tắm mình trong ánh mặt trời, cả người toát ra ánh vàng nhàn nhạt, trong tay anh ta đang cầm chiếc thìa bạc, ngón tay thon dài, móng tay được cắt sạch sẽ, là dáng vẻ tôi đã nhìn đến quen thuộc, một nhan sắc đẹp toàn diện được ngăn trở trong màn mây, kể cả những lúc nằm cạnh anh ta trên giường, tôi vẫn có cảm giác như không thể chạm tới anh ta, một khoảng cách xa xôi đến vô cùng.
“Mấy năm trước em từng bị một tai nạn xe cộ“. Anh ta buông chiếc thìa, sắc mặt rất bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi: “Tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, nhưng em vẫn tỉnh lại, các bác sĩ đều nói sức sống của em quả thực vô cùng ngoan cường“.
Tóc gáy trên người tôi đều dựng hết lên, anh ta muốn nói gì đây? Tôi có thể biết được một ít chuyện mà tôi không biết sao? Tôi vẫn như cũ tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai nói: “Chúng ta đều giống tiểu cường, đâu có dễ ch.ết vậy“.
Tô Duyệt Sinh nói: “Sau khi em tỉnh lại, thì chúng ta đã ở bên nhau“.
Tôi đột nhiên cảm thấy đả kích vô cùng, dường như đây là lần đầu tiên Tô Duyệt Sinh dùng hai chữ "chúng ta" để hình dung mối quan hệ giữa tôi và anh ta. Trong ký ức của tôi có những gì? Hình như là lần tôi bị bệnh rất lâu rất lâu trước kia, trong bệnh viện không có ai đến thăm, tôi nợ một đống tiền thuốc men, nhưng bệnh viện cũng không sợ tôi trốn mất, vẫn cho tôi ở lại.
Hôm đó tôi đang ngồi trong vườn hoa của bệnh viện, y tá cười hì hì đến tìm tôi: “Bạn trai cô đến thăm cô kìa!”
Đó hẳn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tô Duyệt Sinh trong trí nhớ của mình, thời tiết rất nóng, ánh mặt trời như thiêu như đốt, anh ta đứng dưới gốc cây ngô đồng to lớn, thân hình thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần, ánh mặt trời xuyên qua cành lá chiếu lên mặt anh ta, gương mặt tươi sáng như ngọc. Trong nháy mắt tôi thiếu chút nữa huýt sáo. Ở một nơi ngột ngạt như bệnh viện mà có thể nhìn thấy được một gương mặt nam nhi trong sáng như thế này, quả thật là rất rất cảnh đẹp ý vui.
Tôi cảm thấy y tá này hẳn là mắt mù rồi, người đàn ông như vậy, tôi có chỗ nào xứng với anh ta.
Tôi cho rằng việc duy nhất anh ta muốn làm ở thời điểm đó, chính là khiến cho Trình Tử Tuệ sống không được thoải mái. Cho nên anh ta mới đón tôi ra khỏi bệnh viện, một lần nữa an bài cuộc sống cho tôi, đưa tôi đi gặp gỡ quen biết bạn bè anh ta, ở trên người tôi dán cái nhãn vật thuộc quyền sở hữu của mình. Tất cả mọi người đều biết tôi là người phụ nữ của anh ta, Trình Tử Tuệ bị một phen đả kích này thiếu chút nữa tức ch.ết.
Tóm lại đó là thời điểm chúng tôi bắt đầu một mối quan hệ rất ư kỳ quái, nói là tình nhân thì không giống, nói là bạn bè cũng không hẳn. Sau này tôi vẫn cảm thấy mở đầu như thế vốn dĩ đã sai lầm rồi, cho nên mới khiến mọi chuyện về sau trở nên rối tung rối mù.
Nhưng mà đến giờ tôi mới biết, thì ra tôi đã sớm quen biết anh ta. Lần gặp mặt đó, cũng không phải là mở đầu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến mọi chuyện trở nên như thế này?
Tôi cảm thấy buổi tối mà ăn gạch cua nhiều sẽ không tốt, thức ăn như nghẹn ở trong ngực, bụng cực kỳ khó chịu. Có lẽ vì thần sắc trên mặt tôi đặc biệt khó coi, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Em không khỏe hả?”
“Không có, em muốn uống chút rượu“. Tôi bảo nhân viên phục vụ đem đến cho tôi một chai rượu trắng, cũng không đợi nhân viên phục vụ rót thay, hay rót vào ly sâm banh, cứ thế cầm chai rượu uống trực tiếp đến hơn nữa chai mới cảm thấy có chút thoải mái trong lòng. Trong lúc uống rượu tối thấy Tô Duyệt Sinh đang nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt không có vẻ gì là lo lắng, đó là một loại cảm xúc tôi không thể nào hình dung, giống như đang cảm thấy tôi rất đáng thương vậy, tôi không chịu nổi chuyện người khác nhìn tôi thương hại, cho nên vốn chỉ tính uống một ngụm rượu thôi lại thành ra ngửa cổ uống hết toàn bộ rượu trong chai.
Chất rượu nóng bừng giống như con dao găm đâm loạn từ dạ dày cho đến yết hầu, nhờ chất cồn tôi có thêm can đảm hỏi Tô Duyệt Sinh: “Nếu em đem toàn bộ số kim cương em đang có trả lại cho anh, anh có trở về với em không?”
Sau khi nói ra những lời này, trong lòng tôi lại bồn chồn, mặt nóng bừng như phát sốt, cũng không biết là cảm giác say đã cho tôi thêm dũng khí hay là vì nguyên nhân nào khác. Tóm lại tôi cảm thấy trong mắt nóng nóng, đưa tay lau một chút mới phát hiện bản thân đang khóc. Một khi đã bắt đầu thì không thể kìm nén được nữa, tôi ngồi ở đó nước mắt ào ào rơi xuống, nhớ lúc mẹ mất, tôi vẫn nghĩ bản thân cũng thiếu chút nữa mất mạng, sinh mạng hèn mọn của tôi trôi qua hai mươi mấy năm, cuộc sống như một dòng sông chảy siết, xương thịt gần như bị vùi dập tan nát, tôi đau khổ vật lộn với sóng dữ, chịu đựng đến hôm nay, cuối cùng vẫn không cứu được chính mình.
Mới trước đây tôi còn hâm mộ đứa trẻ nhà người ta, có cha có mẹ, chủ nhật sẽ được họ đưa đi công viên chơi, lúc đi trên đường mỗi người nắm một bàn tay nhỏ bé của nó, lúc đi qua vũng nước, cha mẹ sẽ nhấc tay cho nó đu người nhảy qua, bọn họ vui vẻ cười đùa, tôi ở bên cạnh ganh tị nhìn đến hai mắt như muốn nổ tung ra.
Người ta có cha mẹ, người ta có quần áo mới, người ta có đồ ăn ngon, người ta cái gì cũng có, tôi cái gì cũng không có, cho nên phải ngoan ngoãn học hành, từ nhỏ biết vâng lời, không để mẹ thêm phiền. Dù muốn ăn cái gì cũng phải làm bộ như không thích, không thể vòi ăn, không thể tiêu tiền loạn, càng không thể khiến cho mẹ khó xử.
Trên đời này có rất nhiều rất nhiều hạnh phúc, nhưng tôi chưa từng có, lúc tôi sắp có được chút hạnh phút nhỏ nhoi, thì ông trời lại thấy không vừa mắt nên túm lấy nó cướp đi. Kiếp trước tôi nhất định tội ác chồng chất, nên đến đời này mới phải chịu báo ứng như vậy.
Kỳ thực tôi khóc rất xấu, trước mặt Tô Duyệt Sinh mà không xinh đẹp thì thật đúng là không bằng ch.ết đi còn hơn. Năm đó và cả thời điểm hiện tại, có lẽ thứ duy nhất khiến anh ta thấy tôi thuận mắt chính là nhờ diện mạo, nếu ngay cả cái này cũng không có, vậy thật sự là tôi không còn gì rồi, nhưng tôi lại không nhịn được.