- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 29-2: Phiên Ngoại I: Nhóm bạn nhỏ và bão tuyết
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62: Phiên Ngoại II: Lục Mẫn
- Chương 63: Phiên Ngoại III: Đời người trải qua một lời khó nói hết
- Chương 64: Lời cuối sách
Thể loại: Hiện đại
Editor/Typer: Nhã Hàm
"Bản thân em đã từng nghĩ rằng mình có thể vĩnh viễn quên anh giống như ngọn đèn thả xuống biển khơi bao la. Anh đã ngây ngốc cho rằng khi yêu một ai đó là sẽ mãi mãi không thể quên mà đặt ra lời hứa: "Nếu có một ngày em thực sự quên, anh sẽ không nhắc để em nhớ lại". Kết quả, sau cơn mê dài em tỉnh lại và cũng chẳng còn nhận ra anh là ai, cũng chẳng còn lưu giữ ký ức của hai chúng ta. Em đã quên được anh, nhưng còn anh, anh chỉ là một chiếc bóng luôn bên cạnh và chở che cho em, anh nguyện cầu có một ngày ông trời sẽ ban xuống một phép mầu..."
----
Phỉ Ngã Tư Tồn: "Chính vì bản thân là một người lạc quan nên tôi hay viết bi kịch. Tôi cho rằng bi kịch chỉ nên sảy ra trong tiểu thuyết còn hiện thực nên là cuộc sống yên bình và an lành là tốt nhất"