Chương 55: Chính văn ngoại truyện thứ 2: Tâm động X Động tâm
Edit: tojikachan
Cô ấy chẳng phải là một cô gái khiến người ta nhìn lần đầu tiên đã bị kinh diễm, ngày đầu tiên đến bộ trung học phổ thông điểm danh, tôi thậm chí không hề nhận thấy sự tồn tại của cô ấy. Bắt đầu có ấn tượng với cô ấy là vào ngày khai giảng thứ ba, nhìn thấy cô ấy uyển chuyển cự tuyệt Yuushi, trong mắt lại lóe ra sự giả dối, lúc đó tôi đoán là cô ấy chỉ là có chút thông minh. Lúc ăn cơm trưa, cô ấy lại không sợ sự lạnh lùng của Matsumoto Yuki, chủ động bắt chuyện, nói ra “Luận kỳ thị ” kinh người, sau đó vui vẻ ăn cơm với nhóm có tiếng là Ghost từ thời trung học cơ sở. Một cô bé như vậy rốt cuộc là là thông minh hay là ngu xuẩn đây? Khiến tôi không khỏi có hứng thú với cô ấy.
Mấy tuần sau đó, cô ấy không làm náo động nữa, chỉ yên tĩnh học hành, tiếp tục ăn cơm trưa với hai người kia, tan học thì yên lặng rời đi. Không có gì đặc biệt, hừ, uổng công bổn đại gia còn có chút chú ý với cậu, tôi rất khinh thường nghĩ.
Thực sự làm cho người ta cảm thấy Nakamura Kimiko khác biệt là trong buổi tuyên truyền câu lạc bộ, lạnh lùng châm chọc đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo nam là ngu ngốc, cô ấy dũng cảm hay là lỗ mãng đây? Lớn mật khiêu chiến với tên đội trưởng thô bỉ lỗ mãng kia, là tự tin hay là hết sức lông bông đây? Điều đó khiến tôi không khỏi nghi ngờ lo lắng, nhưng mà câu nói cuối cùng của cô ấy đã khiến tất cả những người ở đây rung động, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ ràng biểu cảm kiêu ngạo của cô ấy, giọng điệu lạnh lùng và khinh thường rõ ràng: “Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ cược mấy thứ nhàm chán đó, thứ tôi cá là tôn nghiêm!” Cá tôn nghiêm sao, bổn đại gia thật muốn nhìn xem Nakamura Kimiko cường ngạnh giữ gìn tôn nghiêm của mình như thế nào.
Thì ra cái tên Manzo kia là tuyển thủ đứng thứ mười trong bảng xếp hạng kiếm đạo nam cả nước, Nakamura Kimiko, có lẽ cậu đã quá lỗ mãng rồi. Tôi thói quen vuốt nốt ruồi, nhìn cô ấy vẫn phản ứng như bình thường, là trấn định hay là đã buông rồi?
Buổi chiều nhìn thấy Nakamura trong trang phục kiếm đạo, ngồi quỳ ở trong tràng đạo, tỏa sát khí nặng nề, mới đầu tôi còn hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi hay không. Đôi mắt xanh kia, như đao kiếm bắn ra ánh sáng lạnh, như ngôi sao lạnh đêm đông, lóe ra sự hưng phấn, là huyết tinh. Đúng là ánh mắt không tồi, tinh thần không tồi, không biết thực lực của cậu có thể xứng được với sát khí này hay không.
Bình tĩnh bất thường, sắc bén làm người ta kinh thán, một cú đánh yết hầu, một cái đánh mặt, khiến mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối. Thực lực cao thủ siêu việt nam kiếm đạo! Tiêu sái cúi chào, thân hình mảnh khảnh đúng là một phong cảnh xinh đẹp. “Kiếm đạo là nghệ thuật tu luyện nội tâm, mà anh, ngay từ đầu đã thua.” Những lời này triệt để đánh tan Manzo, cũng khiến mọi người nhớ kỹ tên của cô ấy: Nakamura Kimiko.
Lần đầu tiên, bổn đại gia bị sức chiến đấu của một cô gái thuyết phục, bổn đại gia cũng không keo kiệt tán thưởng, quả thật là kiếm thuật làm người ta tán thưởng, càng hơn nữa là nội tâm làm người ta khen ngợi.
Nếu nói một trận chiến này làm cho người ta kinh thán, vậy thì cuộc chiến ở chùa Quan Âm ở lễ hội hoa anh đào đã làm cho người ta kinh diễm. Ngày đó, bổn đại gia không biết là mình bị làm sao, lại đi đến lễ hội đêm ấy, nhưng lại còn nói một cái lý do không hoa lệ như vậy với Yuushi. Nhưng, khi bổn đại gia ở cửa chùa chỉ nhìn thấy Matsumoto và Hirai rất chật vật, bỗng có cảm giác hoảng loạn không hoa lệ. Cái cô ngu ngốc kia, dám đi làm anh hùng, cậu cho mình là siêu nhân sao!
Không hề hình tượng nhảy phi trong chùa, nhìn thấy Fuji Shusuke và Inui Sadaharu ngây ngốc đứng lặng ở đó, nôn nóng và bất mãn trong lòng tăng cao. Nhưng mà, khi tôi nhìn thấy cô gái ra chiêu trông như cánh anh đào rơi, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Khóe miệng nhấc lên, đôi mắt có thần, mái tóc quăn bay lên, tay chân thon dài, động tác duyên dáng như một nghệ thuật múa chuyên nghiệp, đúng là một hồi chiến đấu cảnh đẹp ý vui. Ba người từ những điệu múa của cô ấy, ào ào ngã xuống đất. Cô ấy hất cằm, vỗ vỗ mái tóc dài giữa trán, xinh đẹp làm người ta không dám nhìn thẳng, một khắc ấy, tôi chỉ biết mình tâm động.
Tức giận nhắc nhở cô ấy chỉnh lại quần áo, không nghĩ tới cô gái này lại có thần kinh quá thô. Ngăn trở những ánh mắt nhìn trộm của các tên con trai khác, bản thân mình lại thưởng thức từng cử động của cô ấy. Theo lý thuyết, kimônô là một thứ nghệ thuật nội liễm hàm súc, nhưng cô gái này lại có thể quyến rũ phong tình như vậy, nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi xôn xao. Sửa sang lại quần áo, cô ấy căm giận trừng tôi, đúng là một cô gái không hoa lệ. Nhưng, tôi thích.
Cứ nghĩ đến mười ngày tuần lễ vàng, cô ấy phải rời khỏi tầm mắt của tôi, trong lòng không khỏi bắt đầu nôn nóng. Không nghĩ tới đội trưởng Tsukimitsu bởi vì chuyện riêng tư nên sắp xếp thời gian đi trại huấn luyện bắt đầu trước khi câu lạc bộ kiếm đạo tiến hành tập huấn, mà Matsumoto cũng xin cho hai người bạn thân đến trợ giúp mình vì mình bị thương, hết thảy đều làmbổn đại gia hài lòng. Bình thường, cô gái này một chút cũng không khôn khéo và sâu sắc như trên sân kiếm đạo, bị kỹ thuật diễn vụng về của Matsumoto lừa hoàn toàn, giống như người Troia dễ dàng trúng kế ngựa gỗ trong trận chiến thành Troia. Vui vẻ sờ sờ khóe mắt nốt ruồi, bảy ngày này, cậu hãy chìm đắm trong sự hoa lệ của bổn đại gia đi.
Ở cửa nhà cô ấy bấm chuông mười phút, gọi điện thoại nửa giờ, không có ai lên tiếng trả lời. Hỏi chung quanh hàng xóm biết được cha mẹ và chị cô ấy đều đã đi chơi xa, trong nhà chỉ còn một mình cô ấy. Từ tức giận mới đầu biến thành kinh hoảng, liều lĩnh gọi nhân viên chuyên nghiệp tới phá cửa mà vào. Trong phòng cực kỳ sạch sẽ, không có dấu vết xô xát, mà cô gái này sẽ không bao giờ chịu trói, nghĩ đến đây, tâm tình tôi bình thường lại.
Đút hai tay vào túi, chậm rãi đi lên lầu, nhà bọn họ thật đặc biệt, nhìn hàng chữ hoạt hình màu hồng trên cửa phòng: thế giới hai người Shunseki – Chie. Một hàng chữ màu tím nhạt thanh lịch nghệ thuật trên một cửa phòng khác: phòng Kuyou. Cánh cửa phòng cuối cùng có màu xanh đậm, mặt trên không có gì cả, xem ra đây là phòng ngủ của cô ấy. Vừa xoay nắm cửa, thấy không hề khóa cửa, đúng là một cô gái sơ ý! Tức giận đi vào, nắng sớm chiếu xuống chiếc giường nhỏ màu xanh, một cái gì đó di chuyển qua lại trong chăn, ngoài chăn chỉ có nhiều lọn tóc quăn rối bời, đúng là ngay cả ngủ cũng không hoa lệ. Xoay người nhìn quanh căn phòng tinh xảo này, vừa vào cửa là một cái phòng sách nhỏ độc lập, đi quá mới là phòng ngủ của cô ấy, bên trong là một gian phòng rửa mặt. Thứ đặc biệt nhất chính là một cái làm việc kiểu Tây Âu cùng với thanh kiếm trúc đặt ngang đầu giường cô ấy, toàn bộ căn phòng nhỏ hoàn toàn không có khí chất của con gái, đơn giản làm cho người ta ngạc nhiên.
Tôi không kìm lòng được cúi người xuống, muốn nhìn gương mặt ngủ của cô ấy. Đột nhiên nghe thấy cô ấy thì thào lẩm bẩm, là tên của một thằng con trai! Tức giận trồi lên lồng ngực, lớn tiếng quát lên. Không nghĩ tới, cô ấy chỉ xoay người sang bên kia tiếp tục ngủ, miệng còn nhắc tới cái tên Byakuya kia. Không khỏi xấu tính, xốc lên chăn cô ấy lên. Thấy cô ấy mặc đồ trắng cuộn mình nằm chính giữa giường, váy ngủ bị kéo lên đùi, dưới ánh mặt trời màu vàng có vẻ thật mê người. Chỉ là hai cánh tay trắng nõn ôm đầu che mặt, bất an mềm mại giật mình, đúng là tư thế không hoa lệ. Xem ra cô ấy là một người sợ lạnh, cảm giác được khí lạnh trên người. Duỗi chân ra miễn cưỡng ngồi dậy, theo bản năng sờ sờ đầu, cũng không mở hai mắt, hai chân mò dép lê trên mặt đất, ngựa quen đường cũ mò vào phòng rửa mặt. Xem ra động tác rời giường như vậy đã xảy ra vô số lần, tôi không khỏi buồn cười lắc đầu, duỗi dài chân ngồi trên ghế mây chờ đợi cô ấy tỉnh táo. Qua một phút đồng hồ, cô ấy giơ bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt mép vọt ra. Nói năng lộn xộn chất vấn, rồi dần dần tỉnh táo phản bác, sau đó hậu tri hậu giác tức giận, đúng là một cô gái thú vị. Bổn đại gia tao nhã đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng một thứ gì đó ném vào cửa, khóe miệng nhấc lên, tâm tình cực tốt. Khiêu khích lại mở ra cửa phòng, tham lam nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, ca ngợi áo ngủ của cô ấy, kỳ thực bổn đại gia chỉ là muốn nói chỉ có người đáng yêu mới có thể mặc áo ngủ trông đáng yêu như vậy.
Những ngày ở trại huấn luyện, cái tên của tên con trai kia bất chợt quanh quẩn trong tâm trí. Byakuya, Byakuya, kết quả là thần thánh phương nào, có thể khiến cô ấy mê mẩn nhớ thương. Lúc huấn luyện, tôi đem sự đố kị đầy ngập trong lòng hóa thành nhiều cú phát bóng mạnh mẽ và vụt như tia chớp, làm mấy ngày nay, ai cũng run sợ nói tới bổn đại gia chỉ có trái tim băng giá.
Cơm nước xong, không thấy cô gái kia đâu, một sự bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng. Khi nhìn thấy Matsumoto đi cà nhắc đến xin hỗ trợ tìm kiếm, bổn đại gia lập tức gọi quản gia tới, tổ chức mọi người đi quanh núi, còn không khống chế được gọi điện thoại gọi phi cơ trực thăng tới để tuần tr.a trên không trung.
Không có, không có, cũng không có. Lât tung mọi căn phòng trong biệt thự, đều không thấy cô ấy đâu, chẳng lẽ xuống núi rồi? Bổn đại gia mang theo một tia hi vọng cuối cùng xuống tầng ngầm, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai. Lập tức không để ý hình tượng, giống như nổi điên chạy tới về phía đó, đá văng cửa, thấy cô ấy khóc rối bời, vạn phần hoảng sợ nhìn tôi, sụt sịt rên rỉ. Chưa bao giờ thấy cô ấy yếu ớt như vậy, trong lòng tôi hận không thể chém cái kẻ làm cô ấy phải khóc thành trăm mảnh. Nhưng mà cô gái không hoa lệ này lại khiến tôi mở rộng tầm mắt, đầu sỏ gây nên lại là con chuột? Con chuột! Cái cô không sợ trời không sợ đất, thần kinh thô như vua Babylon Hammurabi thế mà lại sợ chuột! Trong lòng sấm sét hóa thành gió nhẹ trăng sáng, nghĩ đến mối tơ vò trong lòng, tôi đưa ra yêu cầu để trao đổi. Nhắc tới cái tên Byakuya kia, cô gái kia thoáng chốc trở nên kiên cường, lau khô nước mắt, đọc to danh ngôn của hắn. Trong lòng bổn đại gia lập tức như mây đen kéo đến, thì ra chỉ có một mình tôi sa vào, cô ấy chẳng những không có phát hiện, còn cảm thấy phản ứng của tôi thú vị. Nakamura Kimiko, một ngày nào đó bổn đại gia sẽ làm cậu chìm đắm trong sự hoa lệ của tôi! Bổn đại gia chờ cậu thông báo!
Trong nghi thức thụ đao, cô ấy trang nghiêm mà túc mục. Cô ấy mặc trang phục võ sĩ màu đen, xinh đẹp mà soái khí, cô ấy trả lời rành mạch truyền đến trong lòng mỗi người, càng tuyên khắc thật sâu vào trong lòng tôi. “Theo tâm mà thôi, đao của em vì tâm mà vung.” Nghe qua có chút bốc đồng, kỳ thực chất chứa thâm ý: tâm tôi đủ kiên cường, cũng đủ để vung đao của tôi, đây là lời ngầm của cậu đúng không. Chỉ cần liên quan đên kiếm đạo, cậu liền hoa lệ xán lạn, xán lạn rung động lòng người.
Mà khi nhìn thấy cậu ngã xuống đất không dậy nổi, cố nén đau khổ. Bổn đại gia không kìm lòng được bế ngang cậu lên, trong lòng ghen tị Tezuka biết rõ chuyện cậu bị thương. Cái cô gái không hoa lệ này, có vết thương mà không nói, còn mạnh mẽ cố chống làm trợ lý cho câu lạc bộ tennis, thật sự kiên cường làm cho người ta đau lòng.
Cảm giác được Yukimura Seiichi của Rikkaidai đã động tình với cậu, trong lòng sinh ra sự gấp gáp mãnh liệt, một kẻ địch mạnh. Nhưng mà cậu ấy vẫn sử xự như thường, khiến tôi thả lỏng. Tên thô thần kinh như cậu vẫn không phát giác ra rằng bên cạnh mình có hai nam sinh đã bắt đầu động tâm với cậu. Lúc ăn cơm, cậu chủ động bắt chuyện Tezuka khiến tất cả mọi người giật mình không nhỏ, chẳng lẽ cậu thích cậu ta? Không giống, hơn nữa theo tôi được biết, Tezuka và cậu chỉ gặp hai lần, cậu ta lạnh lùng như thế, nên không thể có chuyện vừa gặp đã yêu, hoặc là gặp lần thứ hai đã động lòng, cho nên tôi tự nhiên cho rằng Yukimura là tình địch hạng nhất.
Yukimura Seiichi, bất luận là tennis hay là cô gái không hoa lệ Nakamura này, bổn đại gia đều sẽ không nhận thua! Trong mắt cậu ta cũng truyền lại cho tôi giống như thế, chiến hỏa bắt đầu rực lên. Nhưng cô gái ngu ngốc bên cạnh kia lại hồn nhiên bất giác, vô tâm gọi bát mỳ thứ hai.
Một cô gái không hoa lệ như thế này, thế mà lại khiến bổn đại gia hoa lệ lần đầu tiên động tâm.
Spoi:
“Chiều nay, trước khi tan học, mọi người hãy nộp bài tập Vật Lý!” Giáo viên đứng trên bục giảng tuyên bố.
“Vâng ạ.” ” Quyển sách luyện tập kia, tớ làm cả một tháng mới xong đấy.” “Thầy giáo quả nhiên là ma quỷ.”
Bài tập gì cơ? Quyển sách luyện tập gì cơ? Sau đầu tôi hiện lên mấy vạch đen, vỗ vỗ Yuki ngồi đăng trước: “Cái gì vậy?”