Chương 56: Nguy cơ bài tập X Người cùng bị nạn
Edit+Beta: Tojikachan
“Buổi sáng tốt lành.” “Buổi sáng tốt lành.” Tiến vào trường học, trong không khí tràn ngập mùi cỏ sớm, liên tiếp gật đầu chào lại các bạn, đúng là một ngày tốt đẹp yên bình.
“A, cô gái không hoa lệ, buổi sáng tốt lành.” tiếng đáng đánh đòn của Thủy Tiên Atobe, động tác khổng tước điển hình.
Không thể phá hỏng sáng sớm tường hòa này, tôi nhịn xuống, nhịn xuống, thật vất vả nghẹn ra một tí mỉm cười: “Atobe-kun, buổi sáng tốt lành.”
“Kabaji, đi về lớp trước đi.” Atobe nghiêng đầu nhàn nhạt nói.
“Wushi”
“Anata!” Đột nhiên một trận gió xoáy màu đỏ thổi qua bên tai, bổn cô nương thoáng chốc ngây ngốc, hai mắt đờ ra nhìn mỗ nữ bám trên người Kabaji. Chẳng phải cậu ấy là tên ngu ngốc thể thao ngay cả chạy cấp tốc 50m cũng phải chạy mười lăm giây sao, sao bây giờ lại nhanh như chớp thế?
“Anata, Kono-chan đã mấy ngày không nhìn thấy anh, hôm nay riêng ở đây chờ anh đấy.” cậu ấy dâng một đóa hoa hồng cho Kabaji-kun, vẻ mặt thẹn thùng.
Ngu ngốc! Tôi cấp tốc xoay người, thoát khỏi hiện trường. Đứng ở trong đại sảnh tòa nhà dạy học năm nhất, chậm rãi thay giày. Nhìn chiếc chuông lớn trên tường, trong lòng luôn có một chút bất an lo sợ, một dự cảm không rõ dâng lên.
“Nakamura, vừa rồi cậu đi nhanh như vậy làm gì?” tiếng nói tao nhã cao ngạo truyền vào bên tai, sao cậu ấy bỏ qua Kabaji nhanh như thế? Lập tức đóng tủ giày nhanh như tia chớp, mang theo túi sách phi vào bên trong.
“Haiz! Đang nói với cậu đấy!” Một bóng người màu hồng cũng nhanh chóng đứng bên cạnh tôi.
Nhìn nam sinh nữ sinh trên hành lang ào ào dừng lại, ánh mắt đều nhìn về phía chúng tôi, nhỏ giọng bàn tán. Tôi tự động tự giác bước một bước nhỏ sang, lộ ra Konokie. Các cậu xem đi, các cậu xem đi, vừa rồi người mất mặt không phải tớ.
“Xem ra, sức quyến rũ của bản bá tước đã thu phục được mọi người.” cậu ấy hơi hơi mở to đôi mắt vàng, nâng cằm lên, nhẹ nhàng phất phất mái tóc hồng, trông như hoàng hậu.
Tên ngu ngốc này quả nhiên dở hơi, không não, IQ&EQ thấp kém, tôi không biết cậu ta, tôi không biết cậu ta, tôi không biết cậu ta. Niệm chú trong lòng, giữ khoảng cách một bước với cậu ta.
Đi vào phòng học, đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, rốt cục cảm thấy dòng nước ấm một lần nữa trở lại trong thân thể. Sáng sớm đã bị rét lạnh, đúng là không lucky.
“Chiều nay, trước khi tan học, mọi người hãy nộp bài tập Vật Lý!” Giáo viên đứng trên bục giảng tuyên bố.
“Vâng ạ.” “Quyển sách bài tập kia, tớ làm cả một tháng mới xong đấy.” “Thầy giáo Toyama quả nhiên là ma quỷ.”
Bài tập gì cơ? Quyển sách bài tập gì cơ? Sau đầu tôi hiện lên mấy vạch đen, vỗ vỗ Yuki ngồi đăng trước: “Cái gì vậy?”
Yuki nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, xoay người lấy ra một quyển sách bài tập màu vàng nhạt: “Cái này, đừng nói là cậu chưa làm đấy nhé?”
Ủa? Sao tôi chưa từng xem qua quyển này bao giờ vậy, mở bàn học ra bắt đầu vùi đầu lục. Rốt cục phát hiện nó ở tận đáy, dùng tay phải dùng sức rút nó ra. “Chính là cái này?” Tôi cầm một góc sách quơ quơ, đờ ra nhìn cậu ấy.
Yuki lập tức đoạt đi quyển sách của tôi, liên tục lật, trừng lớn mắt, run run chỉ vào tôi: “Cậu ngay cả tên cũng chưa viết!”
“Ừ, phải nói trước đây tớ không hề biết có cái thứ này.” Nghiêm túc gật gật đầu, sau đó oan ức nói, “Tên ma cuồng Vật Lý khi nào thì giao bài tập vậy, sao tớ không biết gì cả.”
“Tuần thứ hai khai giảng, thầy Toyama liền giao cho bọn mình làm quyển bài tập này, sau tuần lễ vàng, thầy chính thức báo cho bọn mình biết phải nộp bài tập vào tuần thứ hai của tháng sáu.” trên đầu Yuki hiện ra ‘ngã tư đường’, cậu ấy nhíu mày, tức giận nói, “Cậu trên lớp làm cái gì thế!”
“Giờ Lý thì nghiêm túc nghe giảng, giờ Hóa Học thì đọc tiểu thuyết tiếng Trung, lớp Vật Lý thì đọc 《trường học phá ra cười》.” gõ cằm, trong não kịch liệt kích động, đột nhiên vỗ tay một cái, “Yuki, nếu tớ nói với thầy Toyama tại tay bị thương, cho nên không thể viết bài tập, thầy ấy sẽ bỏ qua cho tớ nhỉ?” Chờ mong nhìn cậu ấy.
“Cậu bị thương ở tay trái, liên quan gì đến làm bài tập!” Yuki rốt cục phá công, rống to với tôi.
Tay trái? Tay trái! Tôi phẫn nộ nhìn chằm chằm tay trái bị thương bôi thuốc mỡ, đồ rắn độc Arai, không đánh tay phải lại đi đánh tay trái, chắc chắn đây là kế liên hoàn của cậu ta! (Tác giả Phi: quái đản! )
“Yuki, làm ơn làm ơn đi, cho tớ mượn sách bài tập của cậu để tham khảo với.” Giơ tay, khẩn cầu nói.
“Không được, không thể dung túng cho cậu.” cậu ấy lạnh lùng quay mặt đi, thu hồi sách bài tập.
“Matsumoto! Có người tìm!” một tiếng kêu to ở cửa lớp, Yuki ôm sách bài tập đi ra ngoài. Cái gì mà không thể dung túng! Rõ ràng là đã đáp ứng cho người khác mượn! Đúng là khẩu thị tâm phi!
“Mai ~” cố nhỏ một giọt nước mắt, đáng thương quay đầu nhìn cậu ấy.
“Ừ! Cho cậu.” Mai sảng khoái đưa vở cho tôi, quả nhiên là chị em tốt, không giống người nào đó, lườm Yuki một cái.
Chép bài tập là một môn nghệ thuật, chép hết cũng không khó, nhưng mà có thể chép đến mức không có lỗ hỏng nào, không chê vào đâu được, chép thành một bản riêng biệt lại càng thêm khó! Nghe theo niềm tin ấy, bổn cô nương hỏi Konokie: “Bá tước điện hạ, có thể cho tớ mượn sách bài tập của cậu không?”
“Chẳng phải cậu đã có một quyển rồi sao?” cậu ấy khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu.
“Muốn chép bài tập thật hoàn mỹ, phải cần hai bản của hai tác giả khác nhau!” Tôi vươn ngón trỏ, nghiêm túc nói.
“Hừ, đúng là cô gái không hoa lệ.” Thủy Tiên Atobe hừ lạnh một tiếng. Không có thời gian đấu võ mồm với cậu, sang một bên cho lành đi, không thấy tôi đang làm chính sự sao!
“Lúc này nhờ tớ?” Konokie liếc tôi một cái, đắc ý nói, “Buổi sáng nay, sao lại hờ hững với bản bá tước chứ, hm ~ “
Cậu cứ nhếch đuôi đi, tôi hiếm khi nhờ cậu một lần, cậu liền giả trang thành đại gia, bình thường đều là ai giống kẹo mè xửng dán lấy tôi chứ! Tục ngữ nói, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước hết phải bắt vua. Tôi tiến đến nói nhỏ vào tai cậu ấy: “Chỉ cần cậu cho tớ mượn sách bài tập, tớ liền truyền thụ cho cậu tuyệt kỹ tất sát, dùng một lần là thu phục Kabaji, thế nào?” Nói xong còn không xấu xa nhìn nhìn Nữ Vương Atobe, khiến cậu ta kinh ngạc.
“Đây!” Konokie không nói hai lời, một tay phi sách bài tập vào trong lòng tôi, đôi mắt màu vàng lóng lánh ra ánh sáng sùng bái. Kabaji thật có ích, tôi thầm thưởng cho cậu ấy huy chương anh hùng lao động.
Rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là mất ăn mất ngủ, cái gì gọi là bụng đói đi làm việc, cái gì gọi là chong đèn thâu đêm. Mấy thành ngữ đó hình dung tôi bây giờ đấy, đúng là số khổ mà. Nhờ Yuki giúp tôi xin nghỉ bệnh, cầm ba quyển sách bài tập trốn vào phòng y tế, hận không thể mỗi tay một bút, mỗi chân một bút, tay chân cùng sử dụng. Quyển sách bài tập này sao mà dày thế, ông chú Toyama đúng là không thẹn với phong hào ‘ma cuồng Vật Lý’.
Ngồi trên mặt đất, đặt tay lên tủ đầu giường múa bút thành văn. Đột nhiên cửa mở ra, một đôi giày nam sinh hiện ra ở trước mặt tôi. Chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc con gái đỏ thẫm hiện ra. “Mukahi-kun, xin chào.” Vội vàng chào một tiếng, rồi lại vùi đầu khổ làm.
Cậu ấy đi đến bên cạnh giường ngủ, quen tay rút ra hai cái ghế thấp dưới giường, đưa một cái cho tôi.
“Cám ơn.” Cảm kích gật gật đầu, thì ra nơi này là ổ của Mukahi-kun.
Trong phòng y tế yên tĩnh, hai học sinh chiến đấu hăng hái với bài tập Vật Lý, tiếng bút viết sàn sạt, đúng là người cùng bị nạn. Không biết qua bao lâu, tiếng viết đối diện đột nhiên dừng lại. Tôi tò mò ngẩng đầu, chỉ thấy Mukahi lắc lắc bút trong tay, vẽ vòng vòng lên giấy, lại vẫy vẫy. Tôi lấy một cái bút mới trong hộp bút ra, yên lặng đưa cho cậu ấy.
“Cám ơn.” Mukahi cảm kích nhận lấy.
“Đừng khách khí, tớ chỉ là có qua có lại thôi.” Tôi trả lời.
Cậu ấy nhìn hai quyển sách bài tập trước mặt tôi, đề nghị: “Nếu không, chúng ta trao đổi sách để chép đi, ông lão Toyama kia tinh mắt lắm.” Quả nhiên là lão thủ tác chiến kinh nghiệm phong phú, đưa cho cậu ấy vở của Konokie và Mai. Nhìn nhìn hai quyển sách bài tập Mukahi đưa, Oshitari Yuushi, không hổ là cậu bạn hợp tác tennis, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Một quyển khác, Matsumoto Yuki. Cái gì! Cái cô trọng sắc khinh bạn kia, cậu được lắm, đúng là một cái “Không thể dung túng”! Tức giận xiết chặt quyển sách bài tập chướng mắt kia, xanh cả mặt.
“Sao thế?” Mukahi cũng cảm giác được sát khí trên người tôi.
“Ha ha, không ~ có gì ~ đâu.” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, Matsumoto Yuki, cậu đúng là “bạn tốt”!
Ngay cả trận đấu kiếm đạo cũng không tiêu hao trí nhớ và thể lực như vậy, cổ tay tôi run lẩy bẩy tê mỏi, ủ rũ đi vào phòng học.
“Chép xong rồi?” Yuki hỏi mát.
“Chép ~ xong ~.” Vẻ mặt âm lãnh, hung tợn nói.
“Buổi chiều, lớp trưởng đến báo.” cậu ấy cười tủm tỉm nhìn tôi, cố ý câu sự tò mò của tôi. Không lẽ lại có bài tập Hóa Học phải nộp ngày mai đấy chứ. Trong lòng tôi hiện lên cảm giác mãnh liệt không rõ, nuốt nước miếng một cái, khẩn trương nhìn cậu ấy.
“Lớp trưởng báo, thầy Toyama lúc tới trường học bị tai nạn xe cộ, nên bài tập Vật Lý được chậm lại đến tuần sau nộp!” cậu ấy xấu xa nói nhỏ vào tai tôi.
Cái gì?!!! Á!!!!!! Tôi chép điên cuồng như thế hóa ra vô công à, đúng là một ngày siêu không lucky!
Tojikachan: Edit chương trên mà nhớ lại cái thời còn đi học cơ sở với phổ thông, ta toàn thế thôi ./images/smilies/icon_smile.gif
))))))))))
Spoi:
Đột nhiên nhìn thấy từ đằng xa có đoàn người đi xuống xe bus. Ủa? Sao lại là bọn họ!
“Kunimitsu!” Tôi vẫy vẫy tay, lớn tiếng kêu lên.
Cậu ấy giật mình quay đầu, trên lưng đeo túi thể thao, trong tay xách theo túi du lịch. Những người khác của Seigaku cũng kinh ngạc nhìn tôi, chỉ có tiền bối Yamato vẫn mang dáng vẻ lão thần khắp nơi.