Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em...

Uống xong một ly cà phê đá, lửa giận trong lòng Thẩm Đường vẫn chưa được áp xuống.
Ninh Dần Kỳ mua cổ phiếu của công ty Lục Tri Phi thuận lợi nhanh chóng như vậy, Ninh Đổng sẽ không thể không biết chuyện, ông ta lại là người bao che cho Tiêu Đổng và Lục Tri Phi.


Ở chỗ Ninh Đổng, công ty cháu trai của mình sáng lập còn không quan trọng bằng lợi ích của tập đoàn Tiêu Ninh, hy sinh lợi ích nhỏ bảo vệ lợi ích lớn, như thế nào cũng đều là có tính toán trước.


Tất cả bọn họ đều cho rằng cô sẽ không thể bỏ qua tất cả, hủy đi tập đoàn Tiêu Ninh giống như hủy đi Phàn Ngọc và Trần Nam Kình.
Lục Tri Phi lại gọi thêm một ly cà phê đá cho Thẩm Đường, Thẩm Đường tức giận như vậy, đã chứng minh sự quan trọng của Ninh Dần Kỳ trong lòng cô.


Ván cờ nguy hiểm lúc trước đã được giải quyết tận gốc, cô ta đã đánh cược đúng.


“Cô Thẩm, Ninh Dần Kỳ mua cổ phiếu của công ty tôi, không thiệt đâu. Tỷ lệ lợi nhuận tôi cho anh ta không tìm ra được cái thứ hai ở giới đầu tư, chỉ cần cô không dùng thủ đoạn sau lưng, anh ta chỉ có lợi mà không có hại.”


Thẩm Đường bưng ly cà phê đá thứ hai lên, làm một động tác nâng ly: “Chúc mừng chủ tịch Lục.”
Lục Tri Phi cầm ly cà phê trước mặt lên, giả cười: “Cảm ơn.”
Cô ta nhấp một ngụm.
Vị đắng, vị chua, tất cả đều ở trong ly cà phê này.


available on google playdownload on app store


“Bây giờ cô với Tưởng Thành Duật thế nào rồi?” Cô ta hỏi.
Giống như bạn bè tán gẫu với nhau, một câu không liên quan đến việc quan trọng.
Chỉ có bản thân cô ta biết, mỗi một chữ đều chọc đến trái tim.


Người đàn ông kiêu ngạo như Tưởng Thành Duật, sau khi hoàn toàn cắt đứt nửa năm, vậy mà vẫn chạm mặt Thẩm Đường ở Hawaii.


“Cô tò mò chuyện tình cảm riêng tư của tôi như vậy, thỏa mãn cô một chút.” Thẩm Đường đặt cốc cà phê xuống, cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi xách ra đặt lên bàn.


Lục Tri Phi sững sờ, đè nén những suy nghĩ trong lòng đang cuộn lên xuống. Cô ta mỉm cười, không keo kiệt khen ngợi: “Ánh mắt không tệ, rất xinh đẹp.”
Cô ta không hỏi nhẫn là ai tặng, rõ ràng đáp án đã có câu trả lời, cô ta còn ở đây bịt tai trộm chuông.


Có thể lừa mình dối người một giây, cũng cố một giây.


“Nhẫn cầu hôn Tưởng Thành Duật tặng tôi, cầu hôn qua điện thoại, tôi từ chối rồi. Trước khi anh ấy rời đi đã nhét chiếc nhẫn vào túi áo của tôi.” Thẩm Đường đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út: “Số đo ngón tay là anh ấy nhìn vòng nhẫn dùng mắt đo, còn chính xác hơn đo lường nữa.”


Lục Tri Phi đặt ly cà phê trong tay xuống, gọi cho mình một ly cà phê đá.
Miếng thịt trong tim bị con dao cùn của Thẩm Đường cắt từng chút một, trên mặt cô ta duy trì nụ cười như cũ: “Cô tùy ý giẫm lên đồ vật tôi cầu mà không được, rất có cảm giác thành tựu phải không?”


Cô ta nhẹ nhàng hít một hơi, thật sự ngay cả hít thở đều đau.
“Về tình yêu cô thắng rồi, chúc mừng.”
“Chủ tịch Lục, câu nói này cô nói không đúng.” Thẩm Đường tháo chiếc nhẫn kia ra: “Tôi chưa từng tranh giành tình yêu với cô, cái gì gọi là tôi đã thắng chứ?”


Lục Tri Phi cười lạnh: “Cô như thế này gọi là nhận được lợi ích còn khoe mẽ à.”
“Có lẽ trong mắt cô là như vậy, nhưng chủ tịch Lục à, cô nghĩ lại cho tốt một chút, tôi đã tranh giành anh ấy với cô lúc nào?”


Cà phê đá được bưng lên, Lục Tri Phi nhận cà phê chặn lại câu hỏi ngược kia của Thẩm Đường.
Thẩm Đường hỏi nhân viên phục vụ: “Có kem không? Cho chúng tôi hai phần.” Cà phê đá không đủ để dập tắt cơn giận, cho dù là cô hay Lục Tri Phi, cần gấp một hộp kem.


Nhân việc phục vụ mỉm cười: “Vị gì ạ?”
Thẩm Đường: “Sầu riêng.” Cô hỏi Lục Tri Phi muốn vị gì.
Lục Tri Phi cũng lười che giấu sự thất thố sau khi biết Tưởng Thành Duật cầu hôn bị từ chối: “Giống với cô ấy.”
Hai phần kem vị sầu riêng.


Hai người hận đến muốn ch.ết, vẫn có thể bình tĩnh ôn hòa ngồi ăn kem cùng nhau, Lục Tri Phi cảm thấy mình bị Thẩm Đường dẫn dắt, cách bị điên còn không xa nữa.
Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ đã đưa kem tới.


Thẩm Đường tiếp tục nói câu nói bị gián đoạn lúc nãy: “Tôi sẽ chỉ ra sức vì tương lai của tôi và Tưởng Thành Duật, nếu không cố gắng được thì chia tay thôi, nhưng tôi tuyệt đối không có thời gian và hứng thú đi tranh giành anh ấy với một người phụ nữ khác.”


Thẩm Đường là đang ám chỉ cô ta không từ thủ đoạn để tranh giành đàn ông. Sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của Lục Tri Phi bị Thẩm Đường nghiền nát, cực giống với những hạt quả đầy màu sắc được rải lên trên kem, vỡ nát.


“Cô Thẩm, đừng quá làm ra vẻ, nếu như Tưởng Thành Duật đã cầu hôn cô, cô hãy trân trọng thật tốt. Cho dù có phải thật lòng hay không, tôi vẫn có thể nói được câu chúc phúc.”


Lục Tri Phi múc một muỗng kem lớn bỏ vào trong miệng, cái lạnh kích thích dạ dày, lại không đè ép được lửa giận: “Về mặt kinh doanh không tôi không chắc mình có giới hạn cuối cùng, ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, giới hạn cuối cùng là trò đùa buồn cười nhất.”


“Nhưng về mặt tình cảm, nếu như Tưởng Thành Duật không chọn cô thì không được, tôi sẽ không sống ch.ết bám theo, tôi vẫn có thể làm được hai chữ cuối cùng trong tên tôi.”
Tri Phi là tên mà ông nội đã đặt cho cô ta, biết đúng sai.


Vừa nói, cô ta vừa ăn kem: “Sau này cô hãy sống tốt cuộc sống của mình, tôi yên ổn làm kinh doanh của ôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”


Thẩm Đường cảm thấy buồn cười: “Cô lợi dụng tôi, xây dựng kinh doanh trên nỗi đau của tôi, cô nói nước sông không phạm nước giếng thì nước sông không phạm nước giếng à? Cảm giác lợi ích trên thế giới này đều bị cô chiếm hết.”


Cô xúc một nửa kem thả vào trong ly cà phê, trộn lại với cà phê đá uống cùng.
Lục Tri Phi khuyên cô: “Về chuyện làm ăn cô đã không có đường để đi, vậy thì hãy bắt lấy tình yêu của cô thật tốt, đừng để đến lúc đó vừa mất cả chì lẫn chài.


Thẩm Đường lắc lắc chiếc nhẫn kia lên: “Cho cô xem nhẫn là muốn nói với cô, Tưởng Thành Duật tôi còn không nhượng bộ, thì đừng nói là cô.”
Ánh nắng buổi chiều xiêu vẹo chiếu vào khung cửa sổ, vừa lúc rơi xuống trên người Thẩm Đường.


Giữa ánh sáng và bóng tối, cô trong sáng, Lục Tri Phi ngoài tối.
...
Về đến nhà, Thẩm Đường ngồi xếp bằng trên thảm, dựa lưng vào sô pha, cẩn thận xem lại trong đầu một lượt tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Đột nhiên cô đứng dậy đến phòng sách, mở máy tính bảng ra.


Hôm ở bữa tiệc trên du thuyền ở Hawaii, có mấy quý cô đã đăng tải ảnh vui chơi lúc đó, bởi vì cô đứng ở bên cạnh vị trí trung tâm, cho nên những bức ảnh chụp chung đều có cô.


Cô gửi vài tấm ảnh cho Tạ Quân Trình: [Giúp mình tr.a xem mấy quý cô trên ảnh này không thích hoặc không hợp với người nào, tốt nhất là người trong giới kinh doanh, càng chi tiết càng tốt.]
Tạ Quân Trình: [Cậu muốn làm gì?]


Thẩm Đường: [Cần dùng tới. Mình đã thua một vố ở chỗ Lục Tri Phi, cụ thể ra sao gặp nhau sẽ nói. Nếu như buổi tối có thời gian đến căn hộ ăn cơm, mình xuống bếp.]


Tạ Quân Trình không dám tâng bốc tài nấu nướng của Thẩm Đường, nhưng vẫn dũng cảm đến. Cho dù là chất lượng có hạn, anh ta cũng dự định nhắm mắt ăn hết.


Thẩm Đường đặt điện thoại xuống rồi đi chuẩn bị bữa tối, những món biết làm của cô có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng chắp vá lại ăn.
Lần cuối xuống bếp là giao thừa năm ngoái, là lúc ăn cơm tất niên với ông nội.


Cô chỉ từng xuống bếp vì hai người, một là ông nội, người còn lại chính là Tưởng Thành Duật.
Chưa đến nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên.
Thẩm Đường đi ra mở cửa, Tạ Quân Trình mang theo mấy chai rượu vang đến.
“Rượu vang trong tủ đã sắp bị cậu uống hết phải không?”


“Vẫn còn nửa chai.”
Thẩm Đường đóng cửa, đi theo sau anh ta vào phòng bếp.
Phòng bếp có hai cửa sổ lớn, trong suốt sáng sủa.
Vừa nấu cơm còn có thể vừa nhìn xuống thành phố sầm uất này, vừa sang trọng vừa thoải mái.


“Lục Tri Phi đã đào hố gì cho cậu thế?” Tạ Quân Trình rót nửa ly rượu vang.
Thẩm Đường kể chi tiết chuyện gặp mặt với Lục Tri Phi buổi chiều, không giấu diếm thứ gì.
Tạ Quân Trình cầm lấy ly rượu ngồi trên ghế cao của bàn ăn, chân dài chống mặt đất, nhìn chằm chằm viên đá nổi lên trong ly rượu.


Anh ta suy nghĩ một lúc lâu: “Sao mình cứ cảm thấy Lục Tri Phi đã bắt đầu sắp đặt từ lâu rồi vậy?”


“Vốn dĩ là như vậy mà.” Thẩm Đường lấy bơ từ trong tủ lạnh ra dùng: “Lục Tri Phi phơi bày quan hệ của cậu và mình, nhìn thì giống như giúp mình làm rõ việc tiến vào giới giải trí không phải vì muốn dựa vào quan hệ với Trần Nam Kình để kiếm tiền, trên thực tế cô ta đã giúp Tiêu Đổng một chuyện lớn, cô ta tính toán rất kỹ lưỡng.”


Cô dừng công việc trên tay lại: “Lục Tri Phi nghĩ rằng mình có chứng cứ để chứng minh quan hệ của mình và Tiêu Chân, sớm muộn cũng ép buộc Tiêu Đổng thừa nhận, vì vậy đã ra tay phơi bày chúng ta là bạn trai bạn gái trước, còn muốn kết hôn. Sau lưng cậu lại là tập đoàn M.K lớn mạnh.”


Sau khi Tiêu Đổng công khai cô, giá cổ phiếu của Tiêu Ninh không giảm xuống, ngược lại bởi vì đã trói định Tạ Quân Trình và tập đoàn M.K trong vô hình, nhà đầu tư đều coi trọng tương lai tập đoàn Tiêu Ning có thể hợp tác với M.K, vì thế nên giá cổ phiếu của Tiêu Ninh tiếp tục tăng lên.


Nếu không lần này Lục Tri Phi tìm Tiêu Đổng giúp đỡ, Tiêu Đổng cũng sẽ không sảng khoái như vậy.
Mọi người đều có tính toán của riêng mình, cũng không ai ngu ngốc.
Tạ Quân Trình gật đầu một cái: “Lần này giá cổ phiếu tập đoàn Tiêu Ninh không giảm còn tăng, phải cảm ơn Lục Tri Phi.”


Lúc đầu Lục Tri Phi phơi bày nước cờ này, thế nào cũng không thể thiệt.
Kết quả tốt nhất chính là, sau khi Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật cãi nhau đến tan tành, có lẽ cô ta và Tưởng Thành Duật có thể thành đôi, đồng thời không làm chậm trễ phát triển sự nghiệp.


Kết quả tệ nhất cũng là, cho dù không có được tình yêu, nhưng trên sự nghiệp đã có sự ủng hộ của nhà họ Tiêu, cô ta ở bên Âu Mỹ sẽ như cá gặp nước.


Tạ Quân Trình uống ngụm rượu vang lành lạnh: “Người phụ nữ như cô ta, không có tình yêu vẫn có thể sống, nếu như không còn sự nghiệp nữa thì sống không bằng ch.ết. Cậu đấu với cô ta trên thương trường, có lẽ tạm thời không thể thắng.”


Anh ta hỏi: “Mình cung cấp dịch vụ tư vấn miễn phí, cậu có cần không?”
“Không cần.” Thẩm Đường tự có dự tính của mình: “Cậu giúp mình tr.a rõ đối thủ của mấy người trong ảnh là được, những việc khác mình sẽ tự làm, nếu không sẽ không còn thú vị.”


Cô thật sự thiếu sót kiến thức kinh doanh, đặc biệt là trên thị trường vốn đầu tư.
“Mình sẽ học Tưởng Thành Duật, bảo anh ấy giúp mình.”
“Cái gì?” Tạ Quân Trình kinh ngạc nuốt một viên đá nhỏ xuống, khiến lồng ngực anh ta phát đau: “Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi sao?”


Thẩm Đường gật đầu: “Bây giờ kiểu anh ấy tốt với mình không còn là kiểu nhìn từ trên cao xuống nữa, mình có thể chấp nhận thái độ bây giờ của anh ấy, cũng bằng lòng cho mình và anh ấy một cơ hội làm lại, nếu như cuối cùng vẫn không thể đi cùng nhau, ít nhất mình sẽ không tiếc nuối nữa. Cũng không chậm trễ chuyện mình dạy dỗ Lục Tri Phi một bài học, ổn đấy chứ.”


Tạ Quân Trình đặt ly rượu xuống, lấy tạp dề đeo lên: “Cậu uống đi, mình nấu đồ Tây cho cậu, nếu cậu quay đầu là bờ, mình cũng phải có chút thành ý nhỉ.”
Thẩm Đường không khách sáo, đổi lại thành cô trở lại ngồi trước bàn ăn.


Cảnh đêm lộng lẫy trước mặt thuộc về cô, là thành phố cô đơn này.
...
Ở Bắc Kinh lúc này, lại là một buổi sáng sớm lạnh lẽo.
Mấy ngày trước nhiệt độ lên tới mười mấy độ, hôm nay cái lạnh đầu xuân đã ập đến.


Trước khi Tưởng Thành Duật ra ngoài, anh nhận được tin nhắn của cháu gái: [Chú, bộ đồ trang điểm năm ngoái cháu cho chú đó, chú trả cháu đi, dù sao chú cũng không dùng đến mà.]
Ra ngoài cửa, gió lạnh thổi đến.


Một tay anh ấn lại vạt áo, dùng ghi âm trả lời cháu gái: [Chú giữ lại cho Đường Đường, cháu thiếu thì tự mua đi.]


Cháu gái: [Kìa chú, làm người phải có giới hạn cuối cùng, Thẩm Đường người ta đã có bạn trai rồi, chú vẫn nên tìm một chị gái khác đi. Cho dù thế nào, cháu đều yêu chú, cũng sẽ cố gắng hết sức ủng hộ couple của chú. Chú không biết cháu có bao nhiêu mong chờ có một em trai hoặc em gái đâu, đợi khi cháu kết hôn với Phó Thành Lẫm đúng lúc có thể làm phù dâu phù rể cho cháu. Mà cũng làm Phó Thành Lẫm ngượng ngùng rồi, hơn ba mươi tuổi còn phải ôm em trai em gái nữa.]


Tưởng Thành Duật: “...”
Không có cách nào tiếp tục trò chuyện, anh tắt màn hình điện thoại, ngồi lên xe đến công ty.
Giữa đường, nhận được điện thoại của Tạ Quân Trình.


Đây là lần đầu tiên Tạ Quân Trình chủ động gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật, sắp tới tập đoàn của hai nhà sẽ cùng nhau thu mua một công ty, công ty muốn thu mua nằm ở Bắc Kinh, người trong tổ dự án của M.K được điều động từ trụ sở chính bên này.


“Chủ tịch Tưởng, đến lúc đó vẫn phải làm phiền anh quan tâm nhiều hơn.”
Nể mặt Thẩm Đường, cho dù đêm ở bữa tiệc trên Hawaii đó, Tạ Quân Trình làm khó anh các kiểu, Tưởng Thành Duật vẫn khách sáo như cũ nói: “Đó là điều nên làm.”


Tuần sau người của tổ dự án sẽ đến Bắc Kinh, Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật: “Không biết là vị nào bên Kinh Húc là người phụ trách dự án lần này vậy?”
“Chỉ cần liên quan đến dự án thu mua, đều là tôi tự mình xem xét.”
Nghe xong, Tạ Quân Trình yên tâm rồi.


Chỉ là bên Kinh Húc kia do ông chủ Tưởng Thành Duật này đảm nhiệm vai trò người phụ trách dự án, M.K cũng không thể tùy ý phái một phó chủ tịch qua đó, đến lúc đó khi từng người tranh giành lợi ích, không có quyền lên tiếng như Tưởng Thành Duật.


“Phía M.K bên này tôi phụ trách, những người khác của tổ dự án qua đó trước, tôi xử lý một chút chuyện, sau đó sẽ đến Bắc Kinh.”
“Vậy chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh.” Tưởng Thành Duật cúp điện thoại.
Lần này công ty mục tiêu cần thu mua, giữ mức định giá bốn mươi hai nghìn tỷ.


Sau này có rất nhiều công việc đang đợi Tưởng Thành Duật, thời gian anh đi thăm Thẩm Đường, đã ít lại còn ít hơn.
Cô đã không biết lại còn ghét bỏ thành ý theo đuổi của anh.


Một tuần sau, tin tức tập đoàn Kinh Húc và M.K hợp tác và thu mua, cho dù toàn tổ dự án đều đã ký thỏa thuận giữ bí mật, vẫn không thể ngăn được sự lan truyền nhanh chóng trong giới như cũ.
Ở London xa xôi, Tiêu Đổng cũng nghe nói, ông ta vừa họp xong lúc sáng, hôm nay Ninh Đổng cũng ở đây.


“Nghe nói Thẩm Đường đã đi Bắc Kinh.” Ninh Đổng cũng đang xem báo cáo kinh tế tài chính ngày hôm nay, nhắc đến một câu.
Tiêu Đổng cười cười: “Tin tức của ông cũng rất nhanh.”


Tầm mắt của Ninh Đổng vẫn luôn dừng trên tờ báo, ánh mắt dưới đôi kính không hề gợn sóng: “Không còn cách nào, ai bảo chuyện này liên quan đến sự khuếch tán lãnh thổ của Tiêu Ninh trong nước sau này.”
Dừng lại vài giây.


“Đây là Thẩm Đường dự định nhận thua, đi kết hôn với Tưởng Thành Duật à?”
Tiêu Đổng đang đun nước pha trà hoa nhài, đời này ông ta chỉ thích rượu vang và trà hoa nhài, đến nay tuổi đã cao, không dám uống rượu vang mỗi ngày, chỉ có thể pha trà hoa nhài để uống.


“Kết hôn không phải không thể. Với tính cách của nó, không đánh trả Lục Tri Phi vậy thì không phải Thẩm Đường.”
...
Mấy ngày nay Bắc Kinh đã mưa một trận lớn, nhiệt độ giảm nhanh xuống còn hơn mười độ.


Hôm nay Viên Viên trang điểm kĩ lưỡng, trước khi đến sân bay, cô ấy tốn mấy tiếng đồng hồ trang điểm một phen, vẽ một lớp trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài kiểu dáng mùa xuân vừa mới mua, còn mặc một chiếc áo gió kiểu mới nhất bên ngoài.


Khoảnh khắc vừa mới bước xuống xe, cô ấy lạnh đến mức run lên cành cạch.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc bước ra, cô ấy kích động vẫy tay: “Chị Đường!” Sau đó cũng đã nhìn thấy người đẩy hành lý phía sau Thẩm Đường kia.


Thẩm Đường nhìn cô trợ lý nhỏ ngày trước bây giờ ăn mặc xinh đẹp, bất lực lắc đầu, đây là vì muốn làm đẹp vì người.


“Chị Đường, nhớ chị ch.ết mất.” Viên Viên ôm lấy Thẩm Đường, biết Thẩm Đường trở về, cô ấy đã mất ngủ hai đêm. Xuyên qua bờ vai Thẩm Đường, cô ấy nhìn về phía vệ sĩ đeo kính râm ở đằng sau: “Đã lâu không gặp.”


Vệ sĩ rất ngạc nhiên, trợ lý nhỏ chào hỏi với anh ấy, khẽ gật đầu một cái.


“Chị Đường, em đã thu dọn nhà cửa xong rồi, căn phòng kia của chị vẫn là kiểu dáng lúc đầu, khăn trải giường cũng không thay đổi, cây xanh lớn lên càng thêm tươi tốt.” Viên Viên huyên thuyên nói trong bảy tháng qua, Bắc Kinh và căn hộ kia thay đổi thế nào.


Thẩm Đường không biết sẽ ở Bắc Kinh bao nhiêu lâu, đến lúc đó lại có kết cục thế nào với Tưởng Thành Duật, cô không thuê nhà, dự định ở khách sạn.
Sau khi Viên Viên biết được thì nhất quyết không chịu, muốn cô về ở căn hộ, nói nơi đó cũng từng là nhà của cô.


Căn hộ có hai phòng ngủ, đủ cho cô và Viên Viên ở.
Viên Viên vô cùng nhiệt tình, giúp vệ sĩ thuê một căn phòng ở tòa nhà bên cạnh.


Xa cách bảy tháng, Thẩm Đường sắp quên mất trong căn hộ là hình dạng thế nào, nhìn thấy trên bàn trà là một chiếc bút nhớ năm màu, còn có một chồng kịch bản bị cô xem nát, ký ức bị gọi trở về.


‘Sanh Tiêu cạn duyên phận’, ‘Đầu hạ năm ấy’, ngay cả bộ kịch bản cuối cùng quay xong đã rút lui ‘Tỉnh dậy từ giấc mơ’, Viên Viên cũng mang trở về cho cô.
Thẩm Đường lật mở ‘Đầu hạ năm ấy’ ra xem, hình ảnh Tưởng Thành Duật ghen khi cô quay cảnh hôn vẫn ở ngay trước mắt cô.


Điện thoại có tin nhắn gửi đến, Tạ Quân Trình: [Buổi tối khoảng mười giờ rưỡi, câu lạc bộ.]
Anh ta còn gửi cho cô ảnh chụp màn hình định vị của câu lạc bộ.


Thẩm Đường đặt kịch bản xuống, mang vali vào trong phòng thay đồ, mở ra tìm một chiếc váy dài quyến rũ. Mặc xong, cô nhìn gương một cái, đột nhiên bật cười.
Cô giống hệt với Viên Viên.
Mười giờ bốn mươi lăm, mấy chiếc ô tô sang trọng lần lượt tiến vào trong sân câu lạc bộ.


Đây là nơi bữa tiệc thứ hai của Tưởng Thành Duật đêm nay, không tới cũng không được.
“Anh Tưởng, hút một điếu thuốc rồi hãy vào.” Người đi cùng muốn đưa điếu thuốc cho anh.
Tưởng Thành Duật xua xua tay, lấy một chai nước đá từ trong xe ra uống.


Có người không nhịn được, hỏi: “Anh thật sự muốn hợp tác với Tạ Quân Trình sao?” Đến nay trong cái giới kinh doanh này, đây đã là bí mật nửa công khai.
Tưởng Thành Duật: “Ừ.”


“... Anh điên rồi à?” Người nói câu này, đêm đó cũng tham gia bữa tiệc ở Hawaii, tận mắt thấy Tạ Quân Trình và Thẩm Đường vẫn chưa chia tay.
Chuyện này mới qua không bao lâu, anh đã muốn hợp tác với bạn trai chính quy của người ta ư?


Trước kia bọn họ không tin cái gì ếch ngồi đáy giếng, bây giờ nhìn thấy rồi, hai đóa hoa hải đường khiến anh không nhìn rõ bản thân mình đang làm gì.
Tưởng Thành Duật lười quan tâm, đêm đó anh đã giải thích ở trên du thuyền, bọn họ không tin, trách ai chứ.


Anh uống một nửa chai nước đá, đóng nắp lại, đi vào trong câu lạc bộ.
“Tưởng Thành Duật.” Một giọng nói lành lạnh mang theo chút kiêu ngạo xuyên vào màng nhĩ.
Bước chân Tưởng Thành Duật dừng lại, anh chắc chắn mình không uống say, không phải nghe thấy ảo giác.


Anh đột ngột xoay người lại, Thẩm Đường đang ở bên ngoài cách anh mấy mét.
Ánh đèn đường dịu dàng, hiện rõ người phụ nữ không có lương tâm như cô vậy.
Tưởng Thành Duật đưa chai nước trong tay cho vệ sĩ, bước nhanh đến bên cô.
Anh không nói gì cả, cong eo một phát ôm cô lên.


Đã rất lâu rồi, anh không ôm cô một cái thật cẩn thận.
“Ôi! Anh làm gì vậy?” Thẩm Đường bị giật mình.
Trong sân còn có mấy người khác, làm sao anh lại ôm cô lên như thế.
Ngay cả ba năm bọn họ ở bên nhau, anh cũng chưa từng kích động ôm cô lên như vậy.
“Buông em xuống đã.”


Tưởng Thành Duật buông cô xuống, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô một cái, giọng nói có hơi khàn khàn: “Cảm ơn em đã trở về.”
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, anh chỉ nói một câu này.
Sau đó, hai tay nhốt cô trong vòng ngực.


Cậu hai nhà họ Tưởng luôn bình tĩnh tự kiềm chế, lại luôn lạnh nhạt với tình cảm, hôm nay khiến lồng ngực mấy người ở hiện trường bị đâm mấy nhát dao.
Thuốc lá bọn họ còn chưa hút, trực tiếp vứt bỏ đi vào bên trong câu lạc bộ.


Đến tầng hai, mấy người đi đến bên cửa sổ hút thuốc, bọn họ từ tầng hai nhìn xuống hai người đứng dưới sân gần nhau như vậy, liếc mắt đưa tình, không khỏi cảm thán: “Biết vì sao Thẩm Đường có thể nắm chặt anh Tưởng như vậy không?”
“Xinh đẹp, có cá tính.”


“Cái này không quan trọng. Chủ yếu là, từ nhỏ Thẩm Đường đã sống bên bờ biển, cá nào cũng đã từng nhìn thấy, có tiềm năng làm thần biển đó.”
“...”


Thẩm Đường để Tưởng Thành Duật ôm mấy giây, đợi anh bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Chủ tịch Tưởng, anh hiểu lầm rồi, em không phải đến đồng ý lời cầu hôn của anh, em là một thành viên của tổ dự án M.K, sau này còn nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn.”


“Xin lỗi, lúc nãy... “ Có chút thất thố. Tưởng Thành Duật buông cô ra: “Cho dù là nguyên nhân gì, ít nhất em cũng bằng lòng trở về rồi.”
Thẩm Đường thẳng thắn nói ra: “Tuy rằng tạm thời em làm việc ở M.K, nhưng em vẫn không từ bỏ đối phó Lục...”


Tưởng Thành Duật biết cô muốn nói gì: “Không sao cả, em không hiểu, anh sẽ đến dạy em.”






Truyện liên quan