Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
Thẩm Đường không định ở lại lâu, cô đến câu lạc bộ chỉ là muốn gặp anh và cũng cho anh biết cô đã quay lại.
“Anh đi đi.” Cô vẫy tay với Tưởng Thành Duật.
“Không vội.” Tưởng Thành Duật giữ cô lại, bảo cô vào phòng riêng cùng anh.
“Nhân tiện giới thiệu với em một vài người quen.” Anh nói như vậy.
Thẩm Đường từ chối khéo: “Em phải về nhà, vẫn còn nhiều đồ phải thu dọn.”
Biết rõ cô viện cớ, nhưng Tưởng Thành Duật không muốn làm khó cô: “Để anh đưa em về.” Anh rời khỏi căn phòng mà có mấy người bạn đang đợi anh lần nữa, anh nói với vài người vừa hút thuốc lá ngoài sân: “Không cần chờ tôi đâu, mọi người cứ chơi đi.”
Tưởng Thành Duật tự mở cửa sau ô tô, không nói không rằng, không cho phép người ta nói lời từ chối.
Thẩm Đường nhìn anh, cúi người ngồi lên xe.
Áo khoác của anh được vắt lên hộp kê tay phía sau, cô không chú ý ngồi lên ống tay áo đó.
Thẩm Đường hơi nhấc người dậy, túm lấy ống tay áo ra.
Trông chiếc áo này rất quen mắt, cô nhớ ra rồi, lúc sống trong căn hộ ở Thượng Hải, cô thường dùng chiếc áo khoác này che chân, còn giẫm chân lên mấy lần.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới cuốn theo cả hương rượu nồng vào trong xe, cửa xe đóng lại, Tưởng Thành Duật nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh.
Tưởng Thành Duật nhìn chằm chằm lấy cô: “Em sao thế?”
Nãy giờ Thẩm Đường bị chiếc áo thu hút làm phân tâm, lúc này cô mới bình tĩnh trở về trạng thái bình thường: “Không có gì.”
Một chiếc áo khoác chia cách hai người sang hai bên.
Tưởng Thành Duật với lấy chiếc áo đặt vào chỗ bên tay trái gần cửa sổ xe.
Anh và Thẩm Đường vẫn bị ngăn cách một khoảng là chiếc hộp kê tay, tuy nhiên không có chiếc áo khoác màu đen chặn giữa nên dường như kéo khoảng cách lại gần hơn một chút.
“Em uống chút gì không?” Anh hỏi.
Thẩm Đường không nghĩ ngợi đã lắc đầu, trong chiếc xe này có quá nhiều kỷ niệm giữa cô và anh, những chuyện nhỏ nhặt như khát nước, uống nước đều không khiến cô bận tâm.
Tưởng Thành Duật cầm lấy chai nước khoáng mở ra đưa cô, Thẩm Đường không muốn uống, dường như cô đang tìm thứ gì đó trong túi xách.
Anh tự mình uống chai nước vừa mở ra.
“Vật về chính chủ.” Thẩm Đường dùng hai ngón tay lấy chiếc nhẫn kim cương ra.
Ánh mắt Tưởng Thành Duật đối diện với cô, bóng cây bên lề đường ngả xuống phản chiếu lên lớp kính cửa xe, rơi xuống bên mặt cô, chiếc xe lướt qua dưới những tàng cây, những tia sáng trên mặt cô cũng vì thế mà rung rinh ẩn hiện.
“Kích cỡ có vừa không?”
Cách vài giây, anh vẫn nhận lấy nó.
Cực kỳ vừa vặn.
Chỉ là cô còn chút tự ái trong lòng nên không biết trả lời ra sao.
“Vừa là được rồi.” Tưởng Thành Duật cất chiếc nhẫn kim cương vào trong túi áo khoác.
Hộp đựng chiếc nhẫn vẫn đang ở London.
“Em sống ở đâu?”
Thẩm Đường: “…”
Cô nhớ ra từ lúc lên xe đến bây giờ, chưa từng đề cập đến chuyện này, thế mà lái xe cũng đủ bình tĩnh, tùy chọn một hướng mà đi, không hỏi xem đích đến ở đâu.
“Vẫn là căn hộ em thuê lúc đầu.”
“Không phải em đã tặng cho người khác rồi sao?” Tưởng Thành Duật nghiêng mặt nhìn cô.
“Viên Viên không cho em ở bên ngoài, chắc cũng mấy tháng thôi, ở chung vẫn ổn.”
Tưởng Thành Duật giữ một khoảng cách thoải mái với cô, không nói căn hộ của mình đang trống, càng không đề nghị cô sang ở chung.
“Trước khi về nước em đã gọi điện thoại cho anh Thẩm rồi.” Thẩm Đường rất tự nhiên đặt cánh tay mình lên hộp kê tay trong xe. “Anh Thẩm kể với em, hồi trước Tết Âm Lịch anh đã đi một chuyến đến thôn Hải Đường.”
Ánh mắt cô liếc qua anh, hỏi: “Đi công tác ở Thâm Quyến sao?”
Không phải đi công tác, mà đặc biệt đến thôn Hải Đường.
Tưởng Thành Duật thuận theo lời nói của cô: “Ừm, đi công tác để bàn công việc. Còn nhiều thời gian, cách đó cũng không xa nên anh đi thăm ông nội.”
Khi xưa ông nội mất, anh đang ở nước ngoài, không kịp về tiễn đưa ông đoạn đường cuối cùng, nên hôm đó anh đã mua một bó hoa để đến thăm ông.
“Cảm ơn.”
“Không có gì, là chuyện nên làm mà.”
Nhắc tới ông nội, Thẩm Đường luôn cảm thấy lòng nặng trĩu, không biết phải tiếp lời anh như thế nào, trong xe rơi vào im lặng hơn nửa phút.
Tưởng Thành Duật phân tán sự chú ý của cô: “Em vào trong tổ dự án phụ trách việc gì thế?”
Thẩm Đường xốc lại tinh thần: “Việc lặt vặt thôi. Bây giờ em cũng chưa rõ lắm, đến lúc đó để xem Tạ Quân Trình sắp xếp ra sao.”
“Ở trong tổ dự án em không học được gì đâu, mỗi người đều có công việc của riêng mình, không ai rảnh mà đang trong thời gian chạy dự án lại kiên nhẫn giảng giải cả.” Tưởng Thành Duật đề nghị với cô: “Sau này, mỗi ngày em đến chỗ anh đi, để có thể hiểu toàn bộ về sự phát triển toàn diện của dự án này.”
“Trong công việc, em khẳng định anh rất hung dữ, nếu ngày ngày đến chỗ anh, không chắc anh sẽ còn nể mặt em.”
Tưởng Thành Duật cười nhẹ: “Anh sẽ không hung dữ với em.”
“Anh cũng đâu phải chưa từng hung dữ.” Thẩm Đường thu ánh mắt tính sổ lại: “Ánh mắt cũng có thể giết em.” Ý cô nói chính là thời điểm hai người chia tay.
Tưởng Thành Duật nghiêm túc: “Đó chẳng phải là do em muốn rời bỏ anh sao?”
Thẩm Đường lặng im.
Tưởng Thành Duật điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêng người dựa vào phía hộp kê tay, chống tay lên cằm.
Cánh tay hai người đều tựa lên hộp kê tay, cách nhau không quá một tấc.
“Em muốn nghe nhạc hay xem TV?”
Thẩm Đường: “Sao cũng được.”
“Phiền anh mở phim truyền hình, mở bên phía Thẩm Đường.” Tưởng Thành Duật nói với tài xế lái xe.
Tài xế làm theo, đồng thời nâng các tấm ngăn bằng kính cách âm ở phía trước và sau của hàng ghế xe lên.
TV của xe được nâng lên ở phía ghế trước mặt cô, rất nhanh sau đó màn hình bật sáng rồi tự động kết nối tín hiệu phù hợp.
“Anh có còn trở lại không?” Từ trong TV phát ra giọng nói của cô.
Vài giây sau, một giọng nam trả lời: “Có thể sẽ trở lại.” Câu nói không hề có sự chắc chắn.
Đây là bộ phim thanh xuân đô thị của đài truyền hình mà cô và Tưởng Thành Duật đã xem trong dịp Tết Âm Lịch, khi đó hai người còn chưa chia tay. Trong phim này, cuối cùng cô và nam chính có một kết thúc BE.
Về sau nam chính không quay về nước, mà kết hôn ở bên nước ngoài.
Trên màn hình TV đang chiếu tập 28.
Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn Tưởng Thành Duật: “Không phải anh đã xem qua bộ phim này rồi sao?”
Tưởng Thành Duật: “Đã xem qua ba lần rồi.”
“…” Thẩm Đường không nói lại.
Cô hiếm khi xem phim mình diễn, không xem nổi, luôn cảm thấy ngại ngùng.
Chưa phát hết một tập, xe đã dừng trước cổng khu cô đang sống.
Tưởng Thành Duật không phải là chủ sở hữu ở đây nên xe không thể đi tiếp vào trong.
Thẩm Đường không cho Tưởng Thành Duật tiễn cô, sau khi xuống xe thì đi thẳng qua cổng gác rồi vào trong khu dân cư.
“Chủ tịch Tưởng, Chủ tịch Nghiêm đang ở phía sau.” Tài xế lên tiếng nhắc nhở.
Tưởng Thành Duật cũng đã nhìn thấy xe của Nghiêm Hạ Vũ, anh mở cửa bước xuống.
Nghiêm Hạ Vũ hạ cửa kính xe, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe Tưởng Thành Duật chế giễu vài câu.
“Chúng ta không biết ai thảm hơn ai.” Xe của Nghiêm Hạ Vũ đã đỗ ở đây một lúc lâu, kiên nhẫn vẫn không đợi được một người. Anh ta nhìn thấy Ôn Địch cùng một người đàn ông dùng bữa trong nhà hàng, nên đã đợi cô ta ở đây từ sớm.
Đợi từ mười giờ đến bây giờ trời đã rạng sáng rồi mà vẫn chưa thấy Ôn Địch trở về.
Tưởng Thành Duật gõ vài cái lên gương chiếu hậu: “Đừng đánh đồng tôi với cậu.”
Nghiêm Hạ Vũ không buồn tranh luận với anh: “Cậu chỉ ở bên chăm sóc Thẩm Đường, vậy chưa đọc tin tức bên New York à?” Anh ta cũng vừa mới biết được mười phút trước.
Tưởng Thành Duật cảm thấy có điều không hay: “Tin gì?”
“Năm giờ chiều qua theo giờ New York, Tiêu Đổng nhận lời mời tham gia một hội nghị cấp cao về tài chính, tại hội nghị, phóng viên đề cập đến việc liệu tập đoàn Tiêu Ninh có thể hợp tác sâu rộng với M.K trong tương lai hay không. Cái lão cáo già Tiêu Đổng đó trốn tránh câu hỏi, chỉ nói rằng chiều nay sẽ hẹn đánh golf với Mộ Đổng ngay tại khuôn viên nhà họ Mộ.”
Mộ Đổng là ông ngoại của Tạ Quân Trình, cũng chính là người sáng lập nên tập đoàn M.K.
Câu nói kia của Tiêu Đổng ý muốn tiết lộ ra bên ngoài rằng mối quan hệ giữa Thẩm Đường và Tạ Quân Trình vẫn tốt đẹp, không loại trừ khả năng hai nhà sẽ hợp tác trong tương lai.
Ngay buổi sáng hôm nay, một phóng viên đã đến phỏng vấn mẹ của Tạ Quân Trình. Mẹ của Tạ Quân Trình cho biết tình cảm của hai đứa trẻ rất tốt, cũng sẽ tổ chức đám cưới nhanh thôi.
Đây xem như là thông báo nửa chính thức về việc kết hôn, một thông tin có lợi, kết thúc phiên giao dịch cuối ngày hôm nay, giá cổ phiếu của Tiêu Ninh lẫn M.K đều đặn tăng mạnh.
Nghiêm Hạ Vụ tìm tin tức đó trên di động rồi đưa cho Tưởng Thành Duật: “Cậu xem giờ cậu bất lợi biết bao nhiêu, tôi cũng không biết làm kiểu gì để phá cục diện này.”
Tưởng Thành Duật không nhận lấy di động mà rút điện thoại di động của mình ra gửi tin nhắn cho Tạ Quân Trình: [Anh có ý gì?]
Gửi xong, anh đi đến chỗ ô tô của mình.
Tạ Quân Trình vừa mới cãi nhau ầm ĩ với mẹ, bất kể trước đó đã chụp ảnh anh ta và Thẩm Đường như thế nào, thì tất cả đều là tin tức trên mạng, bản thân anh ta chưa từng thừa nhận trước giới truyền thông.
Hôm nay, mẹ anh ta nói thẳng như vậy, chính là tạo tín hiệu cho các nhà đầu tư.
Anh ta không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cãi lộn với mẹ, ba thì bảo anh ta bình tĩnh lại.
Sự tình này, bình tĩnh thế nào được cơ chứ.
Tạ Quân Trình nhắn lại Tưởng Thành Duật: [Không phải ý của tôi mà là ý của mẹ tôi. Bà ấy cũng không phải chưa từng nghe qua tính cách của mấy người, ba tôi năm đó là do chính bà không từ thủ đoạn giành về, bây giờ bà ấy lại nhìn trúng muốn Thẩm Đường làm con dâu, muốn giành lấy một người vợ cho tôi.]
Mẹ anh ta quả thực rất thích Thẩm Đường, thích ngoại hình của Thẩm Đường, còn thích phong cách làm việc gọn gàng sạch sẽ của Thẩm Đường. Hồi đó, truyền thông bất ngờ đăng tải video có anh ta và Thẩm Đường, mẹ anh ta phấn khích mãi không thôi, nhiều lần hối thúc anh bao giờ mới đưa Thẩm Đường về nhà.
Chuyện tình yêu mấy năm nay của anh ta còn không bằng chuyện ráp một khung máy bay trực thăng, mẹ không làm gì được anh ta, nhưng giờ lại có thời cơ thuận lợi như thế, sao mẹ anh ta sao dễ dàng bỏ qua được.
Dư luận là con dao hai lưỡi, lúc đầu con dao này có ích bao nhiêu thì hiện tại gây tác dụng phụ nguy hiểm bấy nhiêu.
Tạ Quân Trình: [Tôi sẽ nhanh chóng đến Bắc Kinh, đi một bước tính một bước.]
Anh ta không biết đời trước đã tạo nên cái nghiệp gì mà để đời sau gặp phải toàn là những người phụ nữ vô cùng cố chấp. Hết lần này tới lần khác anh ta đều phải nhượng bộ, nhắm mắt làm ngơ với mấy người phụ nữ ấy.
Điện thoại di động của Tưởng Thành Duật rung lên, là cháu gái anh: [Chú à, ôm chú một cái.]
Xem ra có vẻ như cháu gái anh cũng đã đọc được mấy bài báo bên nước ngoài rồi.
Lê Tranh gửi đến lần hai: [Chú đừng xem hot search, bình luận đau lòng lắm, trên đó bọn họ đều nói về couple Thẩm Đường và Tạ Quân Trình thôi.]
Một người đàn ông ngông cuồng như Tạ Quân Trình vậy, một khi hồi tâm chuyển ý, quả thật sẽ khiến người ta phải khóc thét.
Anh ta có quá nhiều điểm làm các cô gái rung động, không chỉ là vị trí ‘thái tử’ của M.K tỏa sáng, mà bản thân anh ta cũng sở hữu nhiều công ty, trước đó còn là cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không M.K và cũng đứng hạng nhất về kỹ thuật điều khiển máy bay.
Đã thế còn trông rất đẹp trai.
Chú cô ta chỉ là khiêm tốn thôi, chứ nếu phải so tài với Tạ Quân Trình thì chắc chắn vẫn thắng.
Mà dù thắng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, gia đình Thẩm Đường và Tạ Quân Trình đã quen biết bao năm như thế.
[Chú, không sao hết, bọn con đều yêu chú mà.]
Tưởng Thành Duật bắt ngay được trọng điểm trong thông tin của cháu gái, tin tức bên nước ngoài đã lên hot search trong nước.
...
Thẩm Đường cũng biết được tin hotsearch này, là do Viên Viên gửi cho cô.
Cô chẳng cảm thấy gì, xem xong thì thoát ra.
[Đúng bảy giờ tối mai gặp mặt.] Cô nhắn cho Trần Nam Kình, kèm theo địa chỉ của một quán cà phê.
Trần Nam Kình bất ngờ nhận được tin nhắn của con gái: [Được, ba sẽ qua đó đúng giờ.]
Ngày hôm sau, ông ta đến quán cà phê đã hẹn trước đó một tiếng đồng hồ.
Chút sau Thẩm Đường mới đến, trên tay cô cầm một chiếc túi xách.
Trần Nam Kình không biết cô thích uống loại cà phê nào: “Con muốn uống loại nào?”
Trái lại Thẩm Đường nói với nhân viên phục vụ: “Một ly sữa, cảm ơn.”
Quán cà phê do Ôn Địch đầu tư vào cuối năm ngoái, nhân viên phục vụ nhìn cô không khỏi ngỡ ngàng, ngay cả phòng riêng này cũng là được Ôn Địch đặt trước cho cô.
“Ba xem tin tức trên mạng rồi.” Trần Nam Kình tìm chuyện nói với cô: “Nếu thật sự như vậy thì ba chúc mừng con, Tạ Quân Trình không tệ, người khác ba không biết nhưng Tạ Quân Trình đối xử với con quả thực rất tốt.”
Lúc ở thôn Hải Đường, ông ta từng gặp mặt Tạ Quân Trình, cũng để lại cho ông ta một ấn tượng tốt.
“Nếu như con kết hôn với Tạ Quân Trình, thì sau này con sẽ ở lại bên đó, tận hưởng cuộc sống yên bình, ba cũng sẽ thường xuyên đến thăm con.”
“Vậy ra là mong chờ tôi định cư ở nước ngoài à?” Thẩm Đường xếp lại túi xách trong tay, chiếc túi làm bằng nhựa phát ra âm thanh ‘sột soạt’.
Cô cười mỉm: “Hẳn là ông và Phàn Ngọc cũng muốn cuộc sống yên bình đó.”
“Đường Đường…” Trần Nam Kình bất lực.
Thẩm Đường mở chiếc túi xách tay làm bằng nhựa, bên trong có ba cuốn sổ ghi chép bản lớn có bìa màu đen, cô lấy ra đặt lên trên bàn: “Di vật của ông nội, ban đầu tôi không định đưa cho ông, nhưng tôi không muốn giữ lại bên mình, cũng không nỡ đem bỏ đi.”
Trong ba cuốn sổ ghi chép, chỉ có cuốn trên cùng là còn mới đến năm, sau phần, những cuốn dưới cùng đã cũ theo năm tháng, bìa không được rõ nét.
Trần Nam Kình đưa tay ra, lúc cầm lên bất giác run rẩy.
Ông ta lật mở cuốn dưới cùng, xộc vào mũi là mùi hương ẩm mốc cũ kĩ của mực viết hòa cùng trang giấy.
Ngày tháng ghi ở mặt trước cuốn sổ là từ mười năm trước, nét chữ không quá đẹp, dày đặc những ghi chép của ông cụ về những điều tâm đắc khi xem phim, cùng với đó là những phân tích chỉ ra những phân đoạn đặc sắc cũng như những phân đoạn còn khiếm khuyết trong phim.
Một bộ phim, mười lăm trang cảm nhận sau khi xem.
Mỗi lần lật một trang, giống như có chiếc dây thừng mảnh thắt chặt lấy cổ, lật đến trang thứ mười lăm, ông ta gần như không thể thở nổi nữa.
Trang thứ mười sáu lại kể về cơ hội được xem một bộ phim khác, chính là bộ phim có ông ta đóng vai chính.
Trước kia, mỗi lần trò chuyện với ba, hay những lần không có chuyện gì để nói, ba đều sẽ nói một câu: “Ba đang xem phim con đóng.” Lúc ấy ông ta không hề để tâm, đều cho rằng chỉ là ba đang tìm chuyện nói với ông ta.
“Ba cuốn đều ở đây, ông về nhà từ từ mà xem.” Giọng nói của Thẩm Đường kéo ông ta trở lại hiện thực: “Sau này ông cứ nhìn vào mấy cuốn sổ ghi chép này mà sám hối, đừng có giả bộ đi tìm tôi nữa.”
Trần Nam Kình ngẩng đầu, không để ông ta cất lời, Thẩm Đường làm động tác tay ra hiệu dừng lại: “Trần Nam Kình, ông đã khiến tôi tổn thương hai mươi lăm năm, không phải hai mươi lăm ngày, nhiều chuyện tôi không muốn nhắc lại nữa.”
Cô uống vài ngụm sữa: “Tôi đã từng cầu xin ông, lúc bà nội tôi ngã bệnh, ông gọi điện thoại cho tôi, vừa đúng thời điểm tôi rơi vào tuyệt vọng nhất, chuyên ngành yêu thích không thể tiếp tục học, còn bị ép phải rời xa Ninh Dần Kỳ, tôi hỏi ông, tôi không muốn ở lại London nữa nhưng liệu tôi còn có thể quay về nhà không. Tôi đã tưởng rằng ông sẽ giúp tôi. Ông nói điều kiện bên nước ngoài tốt, bảo tôi nên nghe lời. Ông không quên chứ?”
“Sau đó, đến nhìn mặt bà nội lần cuối tôi cũng không thể nhìn, các người, còn cả mấy người nhà họ Tiêu đều sợ tôi về nước thì sẽ không quay lại bên kia nữa, thế là lấy hết hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của tôi.”
Trong mắt bọn họ, đó là chỉ là một bà lão không có quan hệ huyết thống với cô, sống hay ch.ết cũng không quan trọng.
Nếu không có Hà Sở Nghiêu và Tạ Quân Trình, cô không biết bây giờ mình đang ở đâu.
“Nếu như tôi là một con kiến, hẳn là lúc đó các người đã nhặt lên rồi bóp ch.ết tôi rồi.”
“Đường Đường, cho dù con có tin hay không, ba và mẹ con đều yêu con.”
Thẩm Đường cười, uống cạn ly sữa: “Các người là những tên đao phủ máu lạnh, khi đó giết người giết tâm, có ai từng đứng ra nghĩ thay cho tôi không. Bây giờ tự nhận lấy quả báo, lại bắt đầu khuyên nhủ tôi, bảo tôi buông bỏ đi.”
Cô thanh toán hóa đơn, chỉ thanh toán ly sữa của mình rồi cầm túi xách rời đi.
Trần Nam Kình không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cuốn sổ ghi chép trong tay, nét chữ dần dần trở nên nhòa đi.
Vài ngày trước, đi ăn bữa cơm cùng Chu Minh Khiêm, Chu Minh Khiêm đã nhẫn tâm nói: “Chú đừng nói chú là vì bù đắp cho Tiêu Chân, không muốn làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của Tiêu Chân nên không nhận Đường Đường, cũng đừng nói cái gì mà Phàn Ngọc ép buộc chú, đây là chú mượn danh nghĩa của họ, là luyến tiếc cái danh và lợi của mình.”
...
Thẩm Đường bước ra khỏi quán cà phê, hòa vào dòng người đi về phía trước.
Đêm ở thành phố, dòng người vội vã.
Có thể hạnh phúc, hoặc là khổ đau.
Nhưng không ai giống như cô, bị bỏ lại phía sau, còn sợ cô cứ sống tiếp.
Điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của Lục Tri Phi.
“Nghe nói cô đến Bắc Kinh rồi, lần trước cô mời tôi ăn kem, tôi được chủ nhà tiếp đãi tận tình, tối nay nếu rảnh, tôi mời cô ly rượu.”
“Vậy thì cảm ơn Chủ tịch Lục.”
Lục Tri Phi nói địa chỉ cho cô.
Thẩm Đường còn nhớ nơi này, đây là câu lạc bộ mà tối hôm qua cô đến tìm Tưởng Thành Duật.
Có vệ sĩ theo cùng, cô đi thẳng đến câu lạc bộ.
Lần này Lục Tri Phi mời khách không vì mục đích gì, chỉ là đáp lại lời mời ăn kem ngày nọ.
Cô ta nghe mấy người trong giới nói, đợt này Thẩm Đường đến Bắc Kinh với tư cách là thành viên của tổ dự án M.K để bàn chuyện hợp tác kinh doanh với tập đoàn Kinh Húc của Tưởng Thành Duật. Dù là Tạ Quân Trình hay là Tưởng Thành Duật. Đặc biệt là Tưởng Thành Duật, trước nay không coi chuyện làm ăn là trò đùa.
Cô ta nghe tin tức này xong, tảng đá trong lòng rơi xuống đất.
Chỉ cần Thẩm Đường yên ổn kết hôn, có lợi ích ràng buộc, sẽ không tùy hứng làm chuyện điên rồ.
“Tri Phi, cậu bảo ai muốn đến cơ?” Trong phòng riêng, có mấy người hiếu kỳ hỏi.
Trong giới này, không thể tùy tiện dẫn người vào trong.
Lục Tri Phi bóc hạt dưa ăn: “Thẩm Đường, cô ấy từng mời tôi đợt ở Manhattan nên hôm nay tôi đưa cô ấy đến chơi.”
“…” Bọn họ không hề biết đến khúc mắc của Thẩm Đường và Lục Tri Phi, nhưng cũng giơ ngón tay cái lên cho sự rộng lượng của cô ta.
Ai cũng biết năm đó Lục Tri Phi tỏ tình nhưng bị anh Tưởng từ chối, bây giờ Lục Tri Phi lại không vướng mắc gì với người phụ nữ mà anh Tưởng thích, khiến cho người ta có cái nhìn khác: “Là anh Tưởng không có may mắn ấy.”
“Đừng có chọc mình.” Lục Tri Phi cười đùa: “Nếu Tưởng Thành Duật ở đây, chắc chắn các cậu không dám nói thế.”
Chỉ có Nghiêm Hạ Vũ bắt gặp ánh mắt của Lục Tri Phi nhưng không bình luận gì.
Một giờ sau, Thẩm Đường đã có mặt tại phòng riêng của câu lạc bộ.
Bên trong, không phải ai cũng từng gặp qua Thẩm Đường, có người trước đây chỉ từng thấy cô trên truyền hình, bây giờ tận mắt gặp được cô, miệng ai nấy đều há hốc.
“Tôi ra ngoài một lát.”
Nghiêm Hạ Vũ đang chơi bài: “Cậu ra đấy làm gì?”
Người bạn đó nói: “Tôi đi ra cửa xem thử. Vì là ngoại hình như của Thẩm Đường nên cho dù cô ấy có bao nhiêu con cá trong ao tôi cũng không ý kiến, được anh Tưởng theo đuổi cô ấy, thật là vinh hạnh bao nhiêu.”
“…”
Lục Tri Phi nhiệt tình hào phóng trước mặt các cô gái, gọi hoa quả, đồ ăn vặt cho Thẩm Đường, còn kêu nhân viên phục vụ mở một chai rượu vang đỏ mà cô ta yêu quý tại đây.
“Buổi tối mới nghe nói cô về nước.” Cô ta đưa cho Thẩm Đường một ly rượu vang đỏ, mời Thẩm Đường: “Mạng lưới quan hệ ở trong nước của tôi, cô tùy ý sử dụng.”
Nói bóng gió là, sự nghiệp bên Âu Mỹ của tôi, cô đừng nghĩ đến nữa.
Thẩm Đường cười nhưng không nói, cô hơi ngửa đầu uống rượu.
Trước đây, Lục Tri Phi gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài vô cùng gian nan, sự cạnh tranh từ bên ngoài cũng như sự thiếu sót từ nội bộ công ty đã khiến mỗi bước đi đều trở nên rất khó khăn.
Hiện tại đã có nhà họ Tiêu, cục diện bế tắc đã bị phá bỏ.
Nguồn hậu thuẫn tốt như vậy, cô ta tuyệt đối không để Thẩm Đường ngáng chân mình.
Lục Tri Phi đưa cho Thẩm Đường một túi hạt dưa nhỏ: “Để giảm béo.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhận lấy.
Hai người vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện, nhưng câu được câu không.
Người ngoài nhìn vào thì thấy hai người họ khá hòa hợp.
Điện thoại di động của Thẩm Đường rung lên, nhận được một đoạn tin nhắn: [Lục Tri Phi giờ đang tìm một đối tác có năng lực hơn, cô ta không đặt tất cả hy vọng vào một mình Tiêu Đổng. Có công ty của Ninh Dần Kỳ gia nhập, nhiều doanh nghiệp nhận thấy công ty của cô ta rất có triển vọng.]
“Anh Tưởng, sao anh lại đến đây?”
Theo một tiếng “anh Tưởng” đầy phấn khích, Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn qua.
Tưởng Thành Duật cầm trong tay một chiếc áo vest, áo sơ mi trắng mở bỏ hai chiếc cúc, cổ hơi ửng đỏ, thoạt nhìn là biết uống không ít rượu, chắc hẳn vừa kết thúc tiệc xã giao.
Lúc đầu anh muốn về nhà, nhưng nửa đường nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ thì thay đổi lộ trình đi đến đây.
Bầu không khí có phần kì lạ, tất cả đều đang chờ xem náo nhiệt.
“Cậu nghĩ hai người bọn họ liệu có ngồi cùng nhau không?”
“Chắc là anh Tưởng sẽ tránh hiềm nghi.”
“Tránh hiềm nghi cái con khỉ.” Người tối qua tận mắt chứng kiến Tưởng Thành Duật ôm lấy Thẩm Đường giữa đám đông bất ngờ văng tục.
Quả nhiên, Tưởng Thành Duật vắt chiếc áo vest ra sau lưng ghế sô pha, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đường.
Bọn họ xem náo nhiệt cũng không ngại góp vui: “Cô Thẩm, nghe nói cô hát rất hay, cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi, hay là hát cùng với anh Tưởng của chúng tôi một bài.”
Hiếm khi Tưởng Thành Duật cất giọng hát, nhưng nếu hát cùng Thẩm Đường thì anh không ý kiến gì.
Anh quay đầu hỏi Thẩm Đường: “Muốn hát không?”
Thẩm Đường gật đầu: “Được thôi.” Cô để hạt dưa xuống, uống vài ngụm nước ấm để làm thông cổ họng.
Lục Tri Phi ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn họ.
Người vừa nãy ồn ào đang chọn bài hát cho họ: “Bài hát tiếp theo là bài ‘Bởi vì tình yêu’ nhé, bài này để kiểm tr.a kỹ năng, tôi cũng thích bài hát này nhất.”
Thẩm Đường không thành vấn đề, Tưởng Thành Duật cũng không có ý kiến, coi như đã chấp nhận.
Nhạc dạo đầu vang lên, Thẩm Đường nhìn vào mắt Tưởng Thành Duật, không biết vì sao, cô thật sự muốn bắt đầu hát ngay, lại tự nhiên lại có hơi căng thẳng. Giọng nói của anh rất hay lại cực kỳ lôi cuốn, hát một bài hát như thế chắc sẽ rất có cảm xúc.
Anh vừa cất tiếng hát, tất cả đều yên lặng.
“… Nghe chuyện tình yêu của chúng ta khi ấy, đôi khi chợt quên mất rằng anh vẫn còn yêu em.”
Tim Thẩm Đường bỗng ‘thịch’ một tiếng đập loạn xạ, cũng may ánh đèn mờ ảo, không ai nhìn thấy khuôn mặt cô đang nóng dần lên.
Chỉ là chưa đợi đến khi cô hát đoạn giọng nữ thì cửa phòng đột ngột bị bật ra, người ngoài cửa thở hổn hển: “Tổng giám đốc Tạ đến rồi nè.”
Tất cả mọi người: “…”
Bạn trai thật sự đây rồi, nhưng Tưởng Thành Duật lại đang cùng cô bạn gái đã có chủ đó hát một bài tình ca.
Trong khi đợi Tạ Quân Trình bước vào phòng, thì bài hát ‘Vì tình yêu’ kia đã bị người nào đó chọn bài đổi thành ‘Lạnh lẽo.’