Chương 14: Vậy thì lấy thân báo đáp đi
“Chú đi đâu thế?” Tôi đứng tại chỗ, trong lòng chẳng biết vì sao thấy vui vẻ hơn hẳn.
Đặng Thiệu vỗ yên sau, nói: “ Nhóc nghĩ là đi đâu hử?”
Tôi nhìn ghi đông xe rỉ sắt, đại khái cũng đoán được Đặng Thiệu đi nơi nào.
“Chú đi mượn xe à?”
Đặng Thiệu cười nói: “ Bằng không nhóc nghĩ chúng ta về kiểu gì?” Đặng Thiệu đẩy xe lại gần: “ Chú vừa đi một lúc quay lại đã không thấy nhóc đâu, mất công tìm gần ch.ết”
Mặt tôi xị xuống, oán giận: “ Chú đi cũng không nói với cháu. Vả lại y tá nói chú xuất viện rồi chứ bộ”
“Chú có đặt giấy nhắn trên bàn mà, nhóc không thấy à?”
Tôi lắc đầu: “ Không thấy, cháu dậy một cái đi tìm chú luôn, không để ý”
Đặng Thiệu nhếch miệng cười vui sướng, nhân tiện dùng bả vai đẩy đẩy tôi: “ Có phải vừa dậy không thấy chú nên khẩn trương đúng không? Đặc biệt sợ hãi, trống trải đúng không?”
Tôi cũng chẳng thèm che giấu, thẳng thắn khai: “ Đúng là thế, cháu đặc biệt sốt ruột, lỡ chú đi rồi,trên người lại chẳng có đồng nào thì buộc phải đi bộ về ”
“Nhóc con cũng quá thẳng thắn rồi”
“Chả lẽ người thành phố các chú không nói thật bao giờ à?” Tôi trèo lên ngồi sau xe hại Đặng Thiệu gồng mình lên mà đạp, tôi tiếp tục nói: “ Xét trên phương diện hôn nhân, chú nhà không có, xe không có, tiền càng không, ai dám cùng chú kết hôn?Cứ tình hình này sống ở thành phố chú còn ế dài dài”
Đặng Thiệu gật gật đầu, cười: “ Chả lẽ ở quê nhóc thì không ế chắc?”
Tôi ngồi lắc lư hai đùi, khoái chí nói liến thoắng: “ Dĩ nhiên, ở quê cháu không đòi hỏi điều kiện nhiều thế đâu, chỉ càn có gian phòng riêng, lúc cưới có chút sính lễ là được. Chủ yếu ăn nhau ở cái nhân phẩm, ý chí vươn lên của thằng đàn ông nông thôn thôi.”
Đặng Thiệu gật gù: “ Nhân phẩm thì công nhận, nhưng ý chí vươn lên của thằng đàn ông nông thôn nghĩa là sao? Mặt trời mọc thì đi hái lượm, mặt trời lặn thì săn bắt thú mang về ấy hả?”
Tôi trở mình xem thường, không kiên nhẫn nói: “ Chú nghĩ là thời cổ đại à?”
Đặng Thiệu cười cười, nói: “Cổ đại cũng phải lấy vợ chứ, chồng lo việc nước, vợ gánh việc nhà”
“Thật ra…. Sống độc thân cũng rất tốt mà”
“Sao lại tốt?” Đặng Thiệu quay đầu lại hỏi tôi
“Ờ thì… Ít nhất không cần một mình kiếm tiền nuôi hai người.”
Đặng Thiệu cười khổ: “Ngoài tiền ra còn lí do gì khác không?”
“Khác ấy à?” Tôi lâm vào trầm tư, tự dưng bảo nghĩ một lý do chứng minh sống độc thân là tốt đúng là hơi khó nhằn.
“Đôi lúc sống độc thân rất tốt, một mình tiêu sái tự do tự tại không gò bó. Nhưng có những lúc lại không ổn.” Đặng Thiệu quay lại nhìn tôi, thâm tình nói: “ Ví dụ như lần này chú nằm viện, nếu không có nhóc chú chẳng biết phải xoay sở thế nào”
Tôi ít nhiều có chút đắc ý: “ Chú biết vậy là tốt, nếu đã thế thì cũng nên xem phải báo đáp cháu thế nào chứ?”
Đặng Thiệu cười gian, không đạp xe nữa, ngược lại dựng chân chống, tựa vào ghi đông, thoải mái nói: “ Lấy thân báo đáp nhé?”
“Cháu nghĩ thôi cứ quên đi” Trong lòng tôi giật đánh thót, không cách nào đối diện với ánh mắt của hắn đành giả bộ đùa nghịch đệm yên xe.
“Sao lại phải quên? Chẳng phải nhóc đòi chú báo đáp sao?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “ Báo đáp cũng có nhiều loại, không nhất thiết phải là lấy thân báo đáp”. Tôi ngẩng đầu, tiếp tục luyên thuyên: “ Còn nữa, nếu là phụ nữ may ra cháu còn đáp ứng, bao giờ về nhà còn mang cho bố mẹ cô con dâu, chưa biết chừng lúc ấy đã có thêm thằng cu mập mạp rồi”
“ Chẳng phải nhóc nói không biết gì về thành phố sao? Con gái thành phố người ta không chịu về quê ở, sinh con sòn sòn như ở quê đâu”
Tôi không phủ nhận lời hắn, thẳng thắn nói: “ Có ở thành phố thì cũng đâu có dễ kiếm đối tượng”
“ Cái đó cũng không nhất định, không kiếm được còn có chú đây mà”
“Chú cũng không được”
“Sao mà không được” Đặng Thiệu hỏi lại.
“Cháu… chú…” Tôi ấp úng không biết nói gì, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “ Đừng trêu cháu nữa, nhỡ…. Nhỡ cháu xao động thì..”
Đặng Thiệu cười ha ha, quay lại nói to: “ Ôm chặt vào, rơi xuống đất dập mông không chịu trách nhiệm nha.”
Tôi nắm chặt quần áo hắn, nhỏ giọng nói: “ Cháu đói bụng”
“Ok, mang nhóc đi lấp bụng nào”
Đặng Thiệu vác theo tôi đạp thêm tầm ba cây nữa thì tới cửa Đông Trực. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội quan sát toàn cảnh kiến trúc của Bắc Kinh. Nghĩ vắt óc mới nghĩ được hai câu thành ngữ để diễn tả cảnh tượng này, gì nhỉ, à.. là “ Nhà cao san sát, khí thế rộng lớn”. Tất nhiên tôi không dám chia sẻ với Đặng Thiệu, sợ hắn lại cười nhạo tôi là đồ nhà quê lên tỉnh.
“Bắc Bình lâu” Tôi ngửa cổ lẩm nhẩm đọc mấy chữ cái khắc nhuộm đen trên bảng hiệu.
Đặng Thiệu khóa xe lại, nói: “ Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không có cơm ăn đâu”
“Bắc Bình lâu là bán cái gì thế?” Tôi hỏi lại.
Đặng Thiệu dở khóc dở cười nói: “ Đồng chí từ trên núi xuống hả, dĩ nhiên là bán cơm rồi. Bộ nhóc tưởng dẫn nhóc đến pháo đài chơi à?”
Nghe lời hắn nói, tôi vội vàng lùi bước, tò mò nhìn kĩ kiến trúc Bắc Bình lâu, quả nhiên khá giống pháo đài mà.
“Đúng là khá giống…” Tôi cảm thán.
“Nói nhảm ít thôi, mau vào ăn cơm”
Bắc Bình lâu bài trí theo phong cách thời xưa, trước cửa là hai con sư tử đá chạm khắc rất sống động. Đi vào trong, dọc đường đi treo rất nhiều đèn ***g đỏ, nhìn một lúc còn tưởng bản thân trở về thời quá khứ luôn ấy chứ.
Cảm giác thật mới mẻ.
“Chỗ này giống cổ trạch ở quê cháu này”
( Cổ trạch: Là những căn nhà cũ vẫn giữ nét kiến trúc lâu đời đến nay)
Đặng Thiệu liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “ Ở trong quê nhóc cũng có chỗ xa hoa thế này á?”
Tôi lắc lắc: “ Chỗ ấy bỏ hoang lâu rồi, mỗi lần có sự vụ gì thì dân trong làng đến đấy thắp hương thôi”
Đặng Thiệu sầm mặt, không thèm để ý tới tôi.
Hắn cầm thực đơn, rút kinh nghiệm đau thương lần trước không dám đưa cho tôi nữa, ngược lại hỏi trực tiếp luôn: “ Nhóc thích món gì nhất?”
Vốn định cự tuyệt nhưng bắt gặp ánh mắt hắn, tôi quyết định lần này phải tự làm chủ bản thân. Không chút khách khí giơ tay, đòi: “ Đưa thực đơn đây, tự cháu gọi”
Đặng Thiệu hé miệng cười, xoay thực đơn lại cho tôi. Còn mình thì cầm dưa chuột được chuẩn bị sẵn lên nhai ngấu nghiến.
Mở trang đầu tiên, tôi xem cũng không thèm xem nói ngay với phục vụ: “ Tôi muốn cái này”
Cô phục vụ khẽ cười: “ Ngài muốn cả con hay nửa con ạ?”
“Cả con”
Đặng Thiệu nhích tới, thì thầm: “ Cả con á, nhóc chắc chắn là ăn được hết chứ?”
“Được nhiên được, hôm nay ăn cho chú tán gia bại sản luôn”
Tôi lật thêm vài trang, nhìn món ăn nào cũng đẹp mắt, kết quả tùy tiện chọn vài thứ nữa rồi đem trả thực đơn cho Đặng Thiệu.
Hắn lười biếng liếc vài cái: “ Một cốc nước đậu xanh và bánh tiêu”
(Bánh tiêu: Không phải bánh có hạt tiêu đâu. Bánh này làm khá dễ, pha chế đường bột mì trứng sữa như bình thường, nặn thành từng cục tròn, lăn qua vừng. Sau khi thả vào chảo thì miếng bánh phồng lên gấp 3 lần lận.Ăn khá ngon, bên ngoài thì giòn giòn thơm mùi vừng, bên trong thì mềm, vị ngọt rất vừa. Mọi người muốn ăn có thể ra Savico Long Biên =))) Ngon ra phết)
Người phục vụ đi rồi, Đặng Thiệu kê ghế ngồi cạnh tôi, cười nói: “ Không ngờ nhóc còn biết tới món vịt quay, xem ra coi ti vi lĩnh ngộ được không ít tri thức nhỉ”
Được ngưỡng mộ thì ra lại sướng thế này, tôi tâm tình vui vẻ, đắc ý: “ Đó là chuyện đương nhiên, muốn thấu hiểu quốc gia đại sự thì ngày nào cũng phải có thói quen xem TV”
“Khen đểu nhóc béo mà còn ảo tưởng” Đặng Thiệu đem cốc nước đặt trước mặt tôi: “ Chú có chuyện quan trọng cần nhờ nhóc, giúp chú được không?”
Tôi ung dung tận hưởng cốc nước, nói: “ Chuyện gì?”
“Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua tối nay ủy khuất nhóc một chút, cho chú ở nhà nhóc một đêm được không?”
“Chú ngủ ở nhà cháu?” Tôi kinh ngạc không khép nổi miệng.
“Ừ, thế nào? Có được không?”
Tôi ho khan vài tiếng: “ Không phải là không được, chẳng qua cháu ở dưới tầng hầm, chú không chê chứ?”
Đặng Thiệu nói: “ Sao lại chê bai chứ, chú toàn thân vẫn còn vết thương thế này không dám về nhà, đành nối dối mẹ sang nhà bạn ngủ. Bạn bè cũng không tiện làm phiền, người ta còn có gia đình. Một lão già như chú đây đi đâu cũng không ổn.”
Tôi bĩu môi: “ Không làm phiền người ta còn làm phiền cháu thì không ngại hả?”
Đặng Thiệu giơ đôi mắt cún con nhìn tôi, tay nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Chẳng phải nhóc là cháu trai thân yêu của chú sao, ở nhờ nhà cháu mình cũng đâu phải chuyện gì kinh thiên động địa, đúng không nào?”
“Tùy chú đấy, miễn đừng có chê hôi, chê bẩn là được” Thật ra trong lòng tôi không khỏi cao hứng, nói chuyện phiếm, ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.
“Sao mà nhiều đồ ăn thế này?”
Đặng Thiệu cười: “ Nhóc gọi thì phải ăn bằng hết. Phần của chú thì…” Đặng Thiệu chỉ li sữa đậu trước mặt: “ Chỉ được uống cốc này và ăn thế thôi”
“Cái gì vậy, sao thối thế?”
Đặng Thiệu cười khoái chí: “ Đây là nước đậu xanh, giới trẻ bây giờ ít người biết uống loại nước này lắm”
Đối với thứ gì chưa từng được thấy, tôi vĩnh viễn không ngăn được cái tính tò mò. Lấy cái thìa sạch múc một ít nước trong cốc, đưa lên trước mũi ngửi, nhăn nhó nói: “ Thối ch.ết đi được.”
Đặng Thiệu gật đầu: “ Đúng là rất thối, nhưng uống quen thì nghiện luôn”
“Thật không?” Tôi không chút do dự nuốt luôn thứ nước đậu xanh trong thìa, mùi thối thấm xuống tận cuống họng quả thật khó mà chịu nổi.
“Thế nào? Ngon không?”
Tôi nôn khan vài cái, nói: “ Không ngon lắm”
Lại đây, nếm thử món này đi” Đặng Thiệu đưa bánh tiêu cho tôi, tôi nghi hoặc hỏi: “ Đây là cái gì?”
“Bánh tiêu, làm gần giống bánh quẩy”
Tôi bán tin bán nghi cắn một miếng, bên ngoài giòn giòn, đúng là khá giống bánh quẩy.
Tôi gật gật đầu, đem miếng bánh tiêu nuốt xuống, ɭϊếʍƈ khóe môi dính mỡ, nói: “ Món này không tệ, ngon dã man”
“Ngốc nghếch” Đặng Thiệu rút cái bánh về, ở ngay miếng cắn của tôi cắn mạnh một cái.
( Mọi người có để ý anh nhà hồi trước mắc bệnh sạch sẽ không, giờ đã biết cắn luôn miếng em nó vừa ăn này =)))
Tôi không đáp lại, vội vàng vuốt vuốt bụng, hưng phấn đánh chén no nê. Xong xuôi lại nghe tiếng Đặng Thiệu: “ Ăn no chưa, chú mang nhóc đi chỗ này”
“Đi đâu? Lại bảo đi uống rượu đi?”
Đặng Thiệu xem ra ăn đã no, chỉ tay về phía căn phòng ở giữa dù đóng kín cửa vẫn phảng phất sương khói lan ra khe cửa. Đặng Thiệu tiếp tục nói: “ Không biết uống rượu còn ham cái gì, đi một hồi sẽ biết, bảo đảm khiến nhóc cao hứng”
Tôi nuốt nốt miếng thịt trong miệng, nghi ngờ nói: “ Hay là chú định hại cháu? Kéo vào đó xả thịt hun khói đúng không?”
Đặng Thiệu dở khóc dở cười: “Từ nay xem TV ít thôi nhé”
Tôi chặn đầu trước: “ Mặc kệ là đi đâu, nói cho chú biết, cháu không có tiền”
“Đệt, nhóc không có thì chú có, đi được chưa?”
Tôi nhếch miệng cười to, nói: “ Vậy thì đi”
Nói xong, Đặng Thiệu lấy ra một hộp giấy từ túi áo trong, đặt vào tay tôi, nói: “ Tặng cho nhóc, tuy không phải thứ gì quý giá, nhóc cứ dùng luôn đi”
“Thứ gì thế?”
“Mở ra xem đi”
Tôi cẩn thận từ tốn mở từng lớp băng keo sợ rằng mạnh tay một chút sẽ làm rách giấy bọc. Lúc mở hộp ra, tôi nghi hoặc nhìn hắn, hắn ngược lại cười toe toét: “ Đây là lần đầu tiên chú mua quà cho người khác đó, không biết có hợp ý nhóc không”
Tôi mở hộp ra, kinh hỉ nói: “ Chú có chắc đây là tặng cho cháu?”
(Kinh hỉ: Mừng rỡ đến kinh ngạc, cảm xúc đan xen giữa ngạc nhiên và hạnh phúc)
“Ừ, thích không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
—————————————————-
Sơ Lục rời khỏi bệnh viện, y tá thu dọn phòng bệnh. Lúc quét dọn phòng mới nhặt được tờ giấy trên mặt đất
“Sơ Lục, chú đi lấy xe. Bao giờ tỉnh thì ngồi ngoan chờ ở đây, đừng đi lung tung, nhớ chưa? Hôm nay sẽ cho nhóc một kinh hỉ, chờ xem!”
Y tá cầm theo tờ giấy, chạy như điên ra khỏi phòng thì gặp ngay y tá trưởng.
“Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Y tá thở hổn hển: “ Không… không có gì”
Y tá trưởng mất kiên nhẫn nói: “ Em lại định bày trò gì hả?”
Y tá cười ha hả: “ Không có gì, chẳng qua em kinh hỉ quá thôi”
“Kinh hỉ? Kinh hỉ gì?”
Y tá ghé vào tai y tá trưởng, thì thầm vài câu.
Y tá trưởng trừng lớn hai mắt, nói: “ Thật hay giả vậy?”