Chương 22: Vô đề
Có chị em nhà họ Vương dạo khúc nhạc đệm nho nhỏ, Đường Uyển ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Đã đến đây sao tránh được gặp phải một số người không nên gặp, tất phải có người tò mò hoặc làm khó dễ mình, nói vài câu mình không muốn nghe, so với nghĩ đông nghĩ tây, không bằng điều chỉnh tâm lý, người ra chiêu nào ta đỡ chiêu ấy.
Đường Uyển biến hóa Uông Ngọc Trân nhìn thấy, thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, người có tâm muốn thử dùng lời công kích chị không chấp, chị tin tưởng bản thân có khả năng cản hết chúng cho Đường Uyển, thậm chí phản kích bọn họ, điều chị lo lắng nhất là Đường Uyển tự làm rối mình, rúc vào vỏ ốc, hiện tại có vẻ Đường Uyển đã nghĩ thông, chị yên tâm không ít.
Đi vài bước đã tới đình nghỉ chân, bên trong có khá nhiều người ngồi, thấy hai người tiến vào, không hẹn mà cùng ngoái nhìn, không khí hơi ngưng đọng một chút, hai người chưa kịp phản ứng họ đã thu ánh mắt về.
“Ngọc Trân, lại đây ngồi đi”. Một người cười vui vẻ tiếp đón, Đường Uyển lướt mắt khẽ nhìn, là Dương thiếu phu nhân Lâm Ngữ Hội – bình thường quan hệ với Uông Ngọc Trân khá tốt, bên người chị ấy vừa hay còn chỗ trống.
“Cô đến sớm quá nhỉ”. Uông Ngọc Trân cười rồi đi qua, ngồi xuống, Đường Uyển cũng tự ngồi bên cạnh, mỉm cười hiền lành với cô gái nhỏ bên cạnh Lâm Ngữ Hội đang nhìn mình tò mò, cô gái hơi thẹn thùng, ngượng ngùng một chút liền đỏ mặt.
“Nha đầu kia nằng nặc đòi đến sớm ngắm hoa, tôi đành đến sớm chứ biết làm sao”. Giọng nói của Lâm Ngữ Hội tràn đầy bất đắc dĩ, sau đó trìu mến vỗ vỗ cô gái. “Đây là Lâm Ngữ Khê em họ tôi, vừa đến Sơn Âm được vài ngày. Ngữ Khê, vị này là Đại thiếu phu nhân nhà họ Đường – Uông phu nhân, nguyên quán ở Cô Tô, vị còn lại là Đường Uyển Đường Huệ Tiên, chính là đại tài nữ ở Sơn Âm, tác giả của bài thơ em đọc xong liền muốn gặp mặt ngay lập tức đó”.
“Xin chào”. Lâm Ngữ Khê ngọt ngào cười với Đường Uyển, thanh âm dịu dàng. “Em thật sự thích thơ của chị lắm, rất hay, tất cả bạn bè của em đều đọc thơ chị”.
“Chẳng qua là vài bài thơ xuân thương thu buồn không ốm mà rên, chưa thể gọi là hay, em nói vậy khiến chị xấu hổ vô cùng”. Đường Uyển không biết Lâm Ngữ Khê đọc bài thơ nào, mình đã viết gì, nhưng nàng nhớ ngày trước có vài bài phong hoa tuyết nguyệt vớ vẩn, cách đây mấy hôm nàng dọn dẹp thư phòng vô tình lật trúng hai bài, từ ngữ trau chuốt hoa lệ nhưng nói hươu nói vượn, chỉ có thể dùng chính xác là : không ốm mà rên. Nàng chất toàn bộ bản thảo vào một chiếc hòm, sau này già đi mở ra xem lại, cười vui một hồi.
“Vậy còn chưa hay?”. Mắt Lâm Ngữ Khê sáng lên, cười hỏi. “Chẳng lẽ Đường tỷ tỷ còn có bài mới hay hơn? Có thể cho em vinh dự đọc qua không?”.
Thấy mắt Lâm Ngữ Khê lấp lánh liên tục, Lâm Ngữ Hội bất đắc dĩ lắc đầu cười. “Nha đầu kia cả ngày chỉ biết có thơ với từ, chẳng để bụng thứ gì khác, ở Lâm An còn hợp với các cô nương khác mở một thi xã, suốt buổi làm thơ vẽ tranh, chuyện gì cũng không quản, bá mẫu tôi sắp lo ch.ết mất”.
“Như em cũng tốt chứ sao, thật không hiểu mẹ vì sao phải buồn lo”. Lâm Ngữ Khê không cho là đúng, nói lại một câu, sau đó cười cười lấy lòng Đường Uyển. “Đường tỷ tỷ, bài thơ mới của chị…”.
Lâm Ngữ Khê chớp chớp làm ra vẻ đáng yêu, Đường Uyển cũng thật lòng thấy thích cô gái nhỏ thoạt nhìn trong sáng chẳng chứa chút tâm cơ này, nhưng càng nhìn nàng giống như thấy được bản thân với cuộc sống chỉ biết có cầm kì thi họa ngày trước, nàng nhẹ nhàng nói. “Đã lâu rồi chị không cầm bút làm thơ, về sau cũng không muốn làm”.
“Vì sao?”. Lâm Ngữ Khê kinh ngạc, trên mặt mờ mịt tiếc nuối. “Chị làm thơ hay như vậy, vì sao không tiếp tục? Sẽ rất đáng tiếc không phải ư?”.
Đường Uyển biết Lâm Ngữ Khê chắc chắn rất giống nàng trước kia, đừng nói học quản gia, ngay cả những việc vặt củi gạo dầu muối cũng không nghe hiểu nổi, cô gái nhỏ sẽ nghĩ những chuyện đó tục tằn, sẽ bẩn lỗ tai của cô, khiến cô bị dây khói bục trần tục, nàng chỉ nhoẻn miệng cười, giải thích đơn giản. “Chỉ là không muốn sống như vậy nữa, muốn đổi cách sống thôi”.
Lâm Ngữ Khê đảo mắt, nhớ tới bài thơ mấy ngày nay đang đồn ầm lên là Lục Du viết, đôi mắt không khỏi nhìn Đường Uyển thêm vài phần thương cảm, cô thấp giọng. “Đường tỷ tỷ, chị xinh đẹp như vậy, tài hoa như vậy, nhất định sẽ càng ngày càng sống tốt, sẽ có được hạnh phúc của chính mình”.
Lâm Ngữ Khê nghiêm trọng làm Đường Uyển bật cười, nàng gật gật đầu đồng ý. “Nhờ phúc của em, chị nhất định sẽ sống thật tốt”.
“Đúng vậy, chị thật sự không định làm thơ nữa sao?”. Lâm Ngữ Khê lại hỏi thêm một câu. “Em không có ý khác, chỉ cảm thấy chị tài hoa mà không làm thơ sẽ rất đáng tiếc”.
“Chị chỉ là một phụ nữ bình thường, không làm thơ cũng chẳng có gì đáng tiếc”. Đường Uyển khẽ lắc đầu, rồi bổ sung thêm. “Thêm nữa, hiện tại chị đang theo mẹ và chị dâu học quản gia, làm sao có tinh lực làm chuyện đó”.
“Chị học quản gia? Vì chuyện tục tằn đó trì hoãn chính sự?”. Lâm Ngữ Khê trợn to mắt nhìn Đường Uyển, ánh mắt đầy vẻ không đồng ý, Lâm Ngữ Hội bên cạnh cũng kinh ngạc, chẳng qua tròng mắt chị là đầy vẻ khen ngợi, hiển nhiên cho rằng Đường Uyển quyết định hoàn toàn chính xác.
“Có thể không học ư?”. Đường Uyển cười khổ, nhợt nhạt đáp lại Lâm Ngữ Khê. “Ở nhà làm con gái thì chuyện gì cũng có thể được bỏ qua, nhưng gả cho người ta rồi phải khác, có rất nhiều chuyện mặc kệ em có thích hay không vẫn phải làm. Lâm muội muội chắc cũng biết, hiện tại chị là người phụ nữ bị nhà họ Lục ruồng rẫy, không biết quản gia, chỉ biết mỗi thơ văn là một lý do”.
Lâm Ngữ Khê sửng sốt, Đường Uyển là người cô muốn gặp mặt nhất khi đến Sơn Âm, vừa đặt chân vào đất Sơn Âm đã hỏi thăm tin tức của Đường Uyển, tất nhiên nghe được tin Đường Uyển bị nhà họ Lục đuổi về, bài thơ Mẹ chồng ác cũng rơi vào tai cô, cô cứ tưởng Đường Uyển bị ruồng rẫy là vì không có con, Đường phu nhân vội vã muốn ôm cháu nên mới thúc giục Lục Du bỏ vợ, nào ngờ còn có chuyện này.
“Nội tình có chuyện đó nữa sao?”. Lâm Ngữ Hội thật bất ngờ là Đường Uyển có thể thanh thản nói ra nàng bị nhà họ Lục ruồng rẫy, càng kinh ngạc khi nghe nàng kể, chị nhớ đến Lâm Ngữ Khê không chịu học quản gia khiến đại bá mẫu lo lắng, quên mất hỏi thẳng có làm mất lòng Uông Ngọc Trân không, trực tiếp thốt lên. “Nhưng sao chị lại nghe em bị nhà họ Lục bỏ là vì không thể sinh con?”.
“Ngữ Hội, lý do như vậy cô cũng tin được sao”. Không cần Đường Uyển trả lời, Uông Ngọc Trân đã tiếp lấy vấn đề có chút vô lễ này, chị oán trách Lâm Ngữ Hội một câu, sau đó hỏi lại. “Cô có biết Tam nương nhà tôi đến nhà họ Lục bao lâu thì bị bỏ không?”.
“Chưa đến hai năm”. Cụ thể thời gian thì Lâm Ngữ Hội không biết, nhưng chị nhớ mùa thu hai năm về trước Đường Uyển gả vào nhà họ Lục, mà mùa thu năm nay đã nghe nói Đường Uyển bị ruồng bỏ.
“Là một năm lẻ năm tháng”. Đường Uyển buồn bã, giọng nói không cao, nhưng mọi người trong đình đều có thể nghe thấy, nàng thản nhiên trần thuật. “Tháng mười năm đó tôi gả vào nhà họ Lục, tháng hai năm trước bị bỏ”.
Tháng hai năm trước? Vì sao cuối năm mới nghe được tin này? Mọi ánh mắt của các nữ nhân trong đình đều lóe lên tò mò, Đường Uyển nhận ra, nhưng nàng không cố ý chối bỏ quá khứ, chua chát cười, nói với Lâm Ngữ Hội. “Con gái về nhà chồng ba năm chưa có con không phải ít, nhưng vì vậy mà bị bỏ thì là lần đầu nghe thấy, em chính là trường hợp cá biệt kia”.
Lâm Ngữ Hội lặng im, đúng vậy, nhà ai cũng mong cô dâu mới vào cửa xong lập tức có thai, sinh con trai dạy con gái, khai chi tán diệp cho gia tộc chồng, nhưng làm được việc đó liệu có mấy người?
Bên trong đình không ít cô nương vân anh chưa gả, nhưng số người đã làm vợ người càng nhiều, thấy thần sắc Đường Uyển, nghe nàng tự giễu bản thân là “trường hợp cá biệt”, nghĩ lại chính mình, sự tò mò tan rất nhanh, trong đôi mắt chỉ còn nỗi thương cảm, nhất là những người chưa sinh được cho nhà chồng đứa con nào, lòng lại càng kích thích, không khí bên trong bỗng chốc nặng nề hẳn…