Chương 3: Ngẫu nhiên bị khảo sát trước khi xem mắt
Long Tuyền cầm đồ về đến nhà thì thấy mẹ mình đang huyên thuyên oán giận cha, nói bác cả làm việc không cẩn thận, vốn đã nói là sẽ đi xem mắt một bác sĩ tốt nghiêp tại một đại học danh tiếng, cuối cùng đột nhiên đổi thành một người tốt nghiệp đại học không danh tiếng không có việc làm. Mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển như vậy cũng quá xa rồi.
Nhận lấy hai tờ giấy in mẹ mình đang quơ múa trên tay, sau khi nhìn xong Long Tuyền lập tức vui vẻ. Cái này không phải là tài liệu giới thiệu vắn tắt về một người ư, quả thực có thể so với bản sơ yếu lí lịch tìm việc.
Tên họ giới tính số tuổi thành tựu, ngày sinh và quê quán, kinh nghiệm dạy học, tình trạng công việc cuộc sống trước mắt, các loại kỹ năng, sở thích, tính cách, nhân sinh quan giá trị quan, khẩu vị ăn uống, thích nhất là sách và danh nhân nổi tiếng, phạm vi nghiêm cấm đối tượng xem mắt, những điều kiện cơ bản cần thỏa mãn và yêu cầu tiến thêm một bước khá cao, cuối cùng là cách thức lien lạc và một bức ảnh nửa người.
Tất cả nội dung đều được trình bày có hình thức rõ ràng, sắp xếp hợp lý theo thứ tự, câu chữ đơn giản mà hài hước. Nếu tất cả những điều này là thật thì người này hẳn là một cô gái văn nghệ rất có nội hàm.
“Mẹ, người ta là nhà văn sáng tác tự do, không phải người không có việc làm.”
Mẹ Long khinh thường nói: “Vậy có gì khác nhau? Đều là công việc không đứng đắn.”
Long Tuyền chỉ vào bản giới thiệu vắn tắt của cô nương lái buôn Lâm Lung giải thích: “Mẹ xem, cô ấy đã liệt kê ra không ít những tác phẩm đã được xuất bản, phải là một người làm việc nghiêm túc mới có thể có thành tựu như vậy, cô ấy cũng có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, chỉ là do yêu thích cuộc sống không gò bó nên mới làm nghề tự do.”
Nghe thấy con trai lên tiếng bênh vực, mẹ Long từ oán giận lập tức chuyển thành khẩn trương: “Cái gì? Con thích cô gái có vẻ mềm mại này à?”Từ bức ảnh thì có thể thấy bộ dạng của cô gái này không tệ, tay còn đặt trên dây đàn tranh cổ khẽ mỉm cười, phong thái có vẻ không tồi. Nhưng vừa nhìn mười ngón tay mảnh khảnh này đã biết là một bàn tay không dính nước xuân, không biết cô gái này có thể nấu ăn được không. Con trai bà muốn tìm một người vợ có thể thấu hiểu lòng người, biết chăm sóc người khác mà không phải là một tiểu thư yêu kiều nhỏ nhắn cần người khác chăm sóc.
“Không, kiểu người này không thích hợp với con.” Long Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu: “Dù sao cũng đã hẹn thì cứ đi gặp, coi như là nghỉ ngơi.” Không thích hợp chứ không phải không thích. Thật ra thì anh thích những người con gái có vóc người nhỏ nhắn, mắt to có vẻ nhu nhược. Nếu như trong mắt còn có thể toát ra vẻ kiên cường cương nghị, như vậy càng trúng hồng tâm rồi.
Nhưng không thích hợp, cô gái Lâm Lung này thật không thích hợp.
Tốt nghiệp khoa nghệ thuật chuyên ngành thiết kế thời trang, việc thích làm nhất là đánh đàn đọc sách viết văn… Mẹ nó quá là văn nghệ rồi. Những cô gái văn nghệ thường đa sầu đa cảm thu buồn thương trăng, không có tiềm chất làm quân tẩu. Chỉ những cô gái có ý chí kiên cường mạnh mẽ, chịu được nhàm chán, dù chỉ có một mình cũng có thể gánh vác được tất cả những chuyện vụn vặt và vấn đề khó khăn trong cuộc sống mới thích hợp làm vợ của bộ đội tác chiến.
Nghe thấy con trai nói không thích hợp, mẹ Long liên tục gật đầu tán đồng: “Đúng đúng, quả thật không thích hợp. Con ngàn vạn lần không được coi trọng cô gái này, bốn người sau có trình độ học vấn và công việc tốt hơn!”
Long Tuyền nhức đầu vỗ trán, thầm nghĩ vấn đề mà hai người đang nói đến căn bản không giống nhau. Anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ không nên chỉ nhìn trình độ học vấn và nghề nghiệp, chắc hẳn cha mẹ chưa nói cho người ta biết con là bộ đội tác chiến chứ không phải kỹ thuật viên ở tổng quân khu. Những cô gái có trình độ học vấn cao công việc tốt tìm ai mà chả được. Những người có tri thức còn hiếm lạ một anh lính hàng năm vùi ở rừng sâu núi thẳm ư, đã vậy còn phải thời khắc chuẩn bị làm….!”
Anh còn chưa nói dứt lời đã bị lão cha cầm tờ báo ném về phía mặt, mặc dù anh đã nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh thoát “ám khí”, nhưng nửa câu còn lại cũng không dám nói nữa.
Thời khắc chuẩn bị làm một quả phụ, điều mà Long Tuyền muốn nói chính là cái này.
Không thể nói những điều kích thích cha mẹ nữa. Tuổi tác hai người đã cao, thường xuyên phải lo lắng người tóc bac tiễn người tóc đen, cả hai rất không hài lòng về công việc của anh, giờ lại phân tích cặn kẽ bởi vì công việc này dễ dàng xảy ra thương vong nên khó tìm nàng dâu, như vậy mẹ nhất định muốn anh lập tức chuyển đi nơi khác hoặc chuyển nghề.
Vì vậy, Long Tuyền lại một lần nữa nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Cái đó… Khi nào thì anh và chị dâu tới đây?”
Cha Long hung ác trợn mắt nhìn con trai nói loạn, trả lời: “Sau bữa tối. Anh con có một bữa tiệc quan trọng, có lẽ về rất muộn, sẽ không ảnh hưởng đến hai đợt xem mắt của con, yên tâm đi đi.”
Long Tuyền tiếc nuối thở dài một hơi dưới đáy lòng, vốn định tìm một cái cớ vì thành viên trong gia đình mà tránh thoát một cô gái hoàn toàn không hợp khẩu vị, xem ra là không được.
Lại nói thật oan cho anh. Anh trai lớn hơn anh bốn tuổi, mặc dù lấy vợ sớm nhưng chị dâu sợ có con sẽ ảnh hưởng đến vóc người nên kiên quyết không cần em bé, cứ như vậy tính từ trên xuống cha mẹ liền mang hy vọng bế cháu hoàn toàn trấn áp trên đầu anh, không phải vậy thì anh cũng không bị ép thảm như này. Mặc dù như vậy nhưng Long Tuyền vẫn rất cảm kích anh trai mình, có câu nói song thân ở đây không đi xa, nếu không phải có anh trai ở lại đây chăm sóc cha mẹ thì anh cũng không thể an tâm sống trong bộ đội.