Chương 2: Bị tạt axit

An Lạc Vũ ngồi ngốc một hồi, nhìn ba cái chăn bông trước mặt nở nụ cười, nhấc chăn cất vào trong phòng, lòng tốt của người trong thôn An Lạc Vũ y sẽ nhớ kỹ. Trước đem chăn bông bỏ vào ngăn tủ phòng ngủ, chờ ngày nào đó thời tiết tốt lại lấy ra phơi nắng.


Sau khi cất xong chăn bông, cầm lấy sọt đeo lên vai, hiện tại y muốn đi ra ngoài đào một chút cát cùng lấy ít sỏi đặt trong ao nhỏ, như vậy dù sau này có giặt một ít quần áo cũng sẽ không bị dính bùn dưới đáy ao, An Lạc Vũ nghĩ lại, thấy tổ hợp hạt cát, sỏi đá cùng cá ở trong ao có cảm giác rất tuyệt. Trước đây, y sẽ có nhiều suy nghĩ viễn vông nhưng từ sau khi khuôn mặt bị hủy lại khiến tâm của y bình lặng lại, hiện tại cuộc sống như vầy kỳ thật cũng thật nhàn nhã.


Sau khi chọn xong sỏi đá, An Lạc Vũ mới lại đào hạt cát để vào sọt, thấy sọt đã đầy tám phần y mới bắt đầu cong lưng đem sọt đeo lên vai, chậm rãi đứng lên, cái sọt trên lưng quả thật có chút nặng, y đã lâu thật lâu không có cõng qua vật gì quá nặng.


Trên đường về nhà An Lạc Vũ nhìn về đồng ruộng, trông thấy Trần bá đang làm việc, vừa rồi lúc đi ngang qua đây, y sớm đã coi trọng mấy cọng hành với rau hẹ, nhưng trên ruộng lại không có người y cũng không biết mảnh đất này là của ai, nên cũng không thể tự tiện lấy đi, hiện tại thấy Trần bá An Lạc Vũ vui vẻ.


"Trần bá đang cắt cỏ sao?"An Lạc Vũ buông sọt trên vai cười hỏi.
"Là A Vũ sao, tại sao lại đi cõng sọt cát?" Trần bá cười, đứa nhỏ này lúc về thôn khuôn mặt kia nhìn thật dọa người, hiện tại thấy nhiều đã thành quen, đứa trẻ không cha không mẹ này số cũng thật khổ.


"Con ở trước nhà có đào một cái ao nhỏ, nghĩ muốn rải một lớp cát và sỏi ở phía dưới để lúc giặt đồ sẽ không dính phải bùn dưới đáy ao." An Lạc Vũ đáp


available on google playdownload on app store


"Trần bá chỗ rau hẹ này của người phát triển thật tốt, có thể cho con đào một ít đem về trong viện không?" An Lạc Vũ hỏi.


"Có thể, con muốn đào bao nhiêu liền đào bấy nhiêu, chỉ cần chừa lại một ít cho Trần bá là được, nếu không hay là để ta đào cho con vài bụi, hiện tại mang về."Trần Bá cười, rau hẹ nhà ông quả thật không tệ, người trong thôn cũng có không ít người đến đây đào.


"Vâng, vậy Trần bá cho con một bụi đi ạ."An Lạc Vũ kêu lên, y không nghĩ tới động tác của Trần Bá thật nhanh, thời điển y còn chưa nói xong Trần Bá đã cuốc hai cuốc đi xuống, An Lạc Vũ thấy một cuốc là đã đủ cho người sống một mình như y, 2 cuốc như vậy có hơi nhiều.


"Như vậy thì làm sao mà đủ?" Trần bá ngừng tay rồi nói.
"Đủ rồi Trần Bá, con chỉ sống có một mình, với lại thứ này đem đi trồng khoảng hai tháng là lại có thể mọc ra lần nữa, đã đủ cho con ăn rồi."An Lạc Vũ cười cười rồi đem hai bó rau hẹ đặt lên trên sọt.


"Trần bá con đi trước, trời cũng đã tối ngài nên về nhà sớm một chút, con trở về sẽ đem rau hẹ đi trồng."An Lạc Vũ đeo sọt đi về hướng rừng trúc.


Về đến nhà An Lạc Vũ đấm đấm bả vai đau nhức vì cõng đồ nặng một lát. Cát cùng sỏi đá đã rải xuống ao, nước dưới đáy ao rất nhanh lại trong trở lại, những con cá nhỏ bị dọa bỏ chạy cũng nhanh chóng bơi về lãnh địa của nó.


An Lạc Vũ cầm cuốc, ở một góc trong sân đào ra một mảnh đất rồi lại cẩn thận phân biệt đem từng cây hẹ đã tách ra mà trồng xuống, trồng được hai hàng rau hẹ thì ngừng tay, còn lại đem làm bữa tối. Đêm nay, liền nấu món trứng xào hẹ, phần gốc của rau hẹ thì làm thành một món khác.


Làm xong hết thảy cũng là lúc những tia nắng cuối cùng trong ngày dần tắt đi để nhường chỗ cho bóng đêm, cầm rau hẹ trong tay An Lạc Vũ đi đến ao nhỏ rửa sạch, rồi vào phòng bật đèn.


Trong nhà An Lạc Vũ không có gas, y hiện tại dùng loại than đá mà nhà nhà trong nông thôn hay dùng, nhưng bếp lò nhà y với bếp lò than đá có phần không giống nhau, loại An Lạc Vũ sử dụng còn có thể dùng củi để đốt, trong nhà y có hai cái bếp lò như vậy.


Vo gạo xong y bỏ gạo vào nồi để nấu cơm, xong lại lấy một ít thịt khô mà trước đây trong thôn cho, lại đem rau hẹ cắt thành từng đoạn, đánh trứng gà đặt qua một bên chờ cơm nấu xong liền có thể xào thức ăn.


Cầm một ít lá rụng đặt lên bếp lò, ở trên lại thêm một ít củi nhỏ, lá khô là thứ dẫn lửa rất tốt, đám lá rụng trong bếp lò thật nhanh đã cháy, An Lạc Vũ nhanh chóng đem củi lửa bỏ vào.


Sau khi đốt lửa xong y bắt đầu đổ nước vào trong nồi, nấu một nồi canh nhỏ tảo tía, xào thêm trứng rau hẹ thịt khô, bữa tối xem như hoàn thành.


An Lạc Vũ ăn cơm chiều rồi đem bát đũa thu thập, hoàn thành tất thảy thì đi ra ngoài tản bộ tiêu thực, lúc này y mới nhớ đã lâu mình không đụng tới bút vẽ, trước đây ở đại học y chọn chuyên ngành vẽ tranh sơn dầu ,tuy rằng hiện tại trong ngành hội họa y cũng có chút danh tiếng, nhưng sau khi bị vị hôn thê của Cố Vĩ đuổi ra ngoài, y đã không thể tiếp tục sử dụng bút danh lúc trước để vẽ tranh, nếu không nữ nhân kia nhất định sẽ tìm y gây phiền toái, ả tuyệt không muốn y có thể sống tốt qua ngày.


Tâm trạng hôm nay không tệ, y liền phác họa một bức tranh về tia nắng ban mai, tuy rằng vẫn chưa hoàn thành nhưng An Lạc Vũ tin tưởng bức họa này sau khi hoành thành sẽ là một quang cảnh đầy ánh sáng.


Đến lúc ánh sáng từng chút từng chút xuất hiện phía chân trời, An Lạc Vũ mới mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi, vốn dĩ hôm nay y định lên thị trấn mua vài vật dụng cũng đành phải gác lại đến ngày mai.


Một lần nữa tỉnh giấc đã là buổi chiều, qua loa nấu vài món lót dạ xong, y nhớ rõ ràng buổi sáng lúc đi ngủ y còn thấy có ánh nắng trên bầu trời, mà bây giờ đã xuất hiện những hạt mưa nhỏ đang tí tách rơi.


Pha một ly trà ngồi dưới mái hiên, An Lạc Vũ nhìn những hạt mưa đang rơi xuống từ bầu trời, lòng y phi thường tĩnh lặng, không còn như lúc trước mỗi ngày điều cảm thấy tuyệt vọng.


Bốn tháng trước, An Lạc Vũ nghe thấy tiếng chuông cửa thì cứ nghĩ là Cố Vĩ lại quên mang chìa khóa, ai ngờ lúc mở cửa, thì lại trông thấy một người phụ nữ. An Lạc Vũ lúc đó còn chưa kịp mở miệng hỏi có phải là đến tìm nhầm người không, thì nghênh diện là một bình chất lỏng axit, An Lạc Vũ có muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể dùng hai tay che khuất đôi mắt.


Vào lúc y còn hoảng loạn chưa cảm nhận được đau đớn thì đã bị đám nam nhân đằng sau lưng nữ nhân kia ném tới đám cây cối ở bên ngoài biệt thự, lúc đó y mới kịp phản ứng kêu la thảm thiết quay cuồng không ngừng trên thảm cỏ.


Lúc y tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bản thân đang ở trong một phòng khám nhỏ, hỏi hộ sĩ là ai đưa y đến, hộ sĩ trả lời là Trần Nhạc.


An Lạc Vũ biết Trần Nhạc, đó chính là bảo vệ của tiểu khu biệt thự, y cùng Trần Nhạc đều là người nông thôn, ngày thường cả hai coi nhau như bạn bè, vào ngày nghỉ Trần Nhạc thường xuyên mua đồ ăn vặt chạy đến nhà y chơi, nói là mời y ăn, kỳ thật chính là muốn chiếm máy tính của y, tên kia rất thích chơi game. Không nghĩ tới cái tên bảo an có thân thể gầy gò đó cuối cùng lại là người mang y tới đây.


Nghĩ lại có thật nhiều việc, điều là do Trần Nhạc giúp đỡ y, đưa y đến bệnh viện xong còn trộm vào biệt thự lấy vài bộ quần áo cùng tiền cho y, bằng không quả thật An Lạc Vũ y chính là đã bị hủy dung còn không có lấy một xu dính túi.


Tuy rằng cuối cùng các thẻ ngân hàng thẻ tín dụng của y đều bị khoá, nhưng ít nhất trước khi mẹ mất, đã lưu lại trong thẻ cho y 15000 tệ, đây cũng là nỗi may mắn trong bất hạnh, có thể giúp y trả tiền thuốc men ở phòng khám.


Y biết thừa Trần Nhạc có đánh chết cũng không biết đến mấy cái chiết khấu phí dụng trong lúc khám, nghĩ đến đây An Lạc Vũ lại cảm thấy bức họa trong phòng kia hẳn là nên đưa cho Trần Nhạc.


Tiểu tử Trần Nhạc kia khi nào thì có qua lại với nam nhân? Bất quá, Trần Nhạc ắt hẳn sẽ hạnh phúc, dù sao nam nhân kia cũng không như Cố Vĩ, biết rõ bối cảnh cường đại của vị hôn thê Cố Vĩ, mà vẫn còn dám thu lưu y, trị liệu cho y, thì đã biết nam nhân kia đối với Trần Nhạc có bao nhiêu yêu thích, bất quá việc này, về sau An Lạc Vũ mới biết được.


Lúc An Lạc Vũ còn hôn mê, Trần Nhạc đã từng đưa y qua mấy bệnh viện nhưng thủy chung không ai dám tiếp nhận trị liệu, sau cùng Trần Nhạc liền cầu xin một nam nhân thần bí.


Trần Nhạc của chúng ta xác thật là một anh em tốt, đây là câu nói mà lúc truớc bọn họ vẫn hay nói đùa với nhau, không nghĩ đến cái người đơn thuần này lại vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Trần Nhạc, cả đời này chúng ta sẽ mãi là anh em tốt. Nghĩ đến đây trong lòng An Lạc Vũ lại thấy ấm áp.


Nam nhân kia nói về sau không cần quay về thành phố. Nơi đó không còn gì để y phải quyến luyến nữa rồi, nên y đồng ý.


Đúng rồi Trần Nhạc đã đáp ứng sẽ đến thăm y vào ngày một tháng mười, cũng may còn tận một tháng nữa, lần sau lên trấn mua sắm, y phải nhớ gọi điện thoại, nhắc Trần Nhạc ngày đó về đây.


Nhấp một ngụm trà, vuốt gương mặt gập nghềnh, y thầm cảm thấy may mắn vì axit được đặt ở trong chai, nếu đặt vào trong ly có lẽ gương mặt này của y đã bị hủy đến sạch sẽ, hiện tại mỗi lúc ra đường y chỉ cần đeo khẩu trang, như vậy thì những vết sẹo khủng bố trên mặt kia, cũng không còn nhìn thấy nhiều, vết sẹo trên cổ chỉ cần mặc áo cao cổ, mu bàn tay che lấy đôi mắt lúc trước, giờ đây nhìn thành thói quen, đương nhiên nếu không có chuyện gì, y cũng lười ra ngoài, y chỉ thích ngồi trong nhà giải phóng những tư duy ở trong đầu.






Truyện liên quan