Chương 3: Cuộc Sống An Nhàn

Buổi sáng An Lạc Vũ chuẩn bị một cái sọt, bên trong là bức họa y dự định gửi tặng cho Trần Nhạc, y còn muốn nói cho tiểu tử kia biết không cần quá lo lắng, y hiện tại sống rất tốt, đương nhiên hôm nay y cũng muốn lên trấn mua một ít đồ dùng sinh hoạt trong nhà. Cứ thế An Lạc Vũ chậm rãi đi đến cửa thôn.


"Anh Lạc Vũ, anh muốn lên trấn à? Lên đây, đúng lúc mọi người cũng đang định lên trấn."An Thành chạy xe ba bánh ngừng bên cạnh An Lạc Vũ nói. Lúc nãy hắn nhìn thấy một bóng dáng rất giống anh Lạc Vũ vì vậy liền vội vàng kêu chị dâu đuổi đến đây, vốn dĩ hôm nay bọn họ cũng muốn lên trấn, chỉ là thời gian dự định đi thay đổi, nên thành ra đi sớm một chút.


"Là An Thành à, đứa nhỏ sẽ không bị tôi dọa chứ?"An Lạc Vũ nhìn về chị dâu An Thành đang ngồi sau xe hỏi, bởi vì trên tay chị dâu An Thành vẫn còn đang ôm một bé trai khoảng hai tuổi.


"Dọa cái gì, nếu không nhờ cậu giúp thôn sữa đường, mạng nhỏ của nó không biết còn giữ được không, nó nhất định thích cậu, nhanh lên đây đi." Chị dâu An gia là một chị gái tính tình hào sảng, năm ấy nàng ở nhà muốn sinh con, nếu không phải An Lạc Vũ tu sữa con đường này, nàng không biết tính mạng của mình cùng hài tử có còn hay không, vì vậy nàng vô cùng cảm kích An Lạc Vũ đã vì thôn mà tu sữa con đường.


"Cậu xem còn nói sẽ dọa nó, nó hiện tại chính là rất thích cậu." Chị dâu An gia cười nói, con trai nàng hiện tại đang bắt lấy tay của An Lạc Vũ không buông.


"Tôi có thể ôm nó một chút không?" An Lạc Vũ đối với đôi tay mền như bông của đứa bé thật sự là không có sức chống cự, quả nhiên vô cùng đáng yêu, gương mặt trắng hồng bụ bẫm y như bàn tay nhỏ bé đang được An Lạc Vũ nắm trong tay, thật là đáng yêu muốn ch.ết, khiến cho y nhịn không được muốn ôm một cái.


available on google playdownload on app store


"Nếu như cảm thấy không tiện thì không cần, tôi không ôm."An Lạc Vũ thấy chị dâu An Thành nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, có chút xấu hổ nói.


"Cậu đừng hiểu lầm tôi không có ý gì cả, chỉ là trước đây cậu chưa từng ôm qua trẻ nhỏ mà đứa nhỏ này khi được ôm thì tính khí nó không được tốt cho lắm."


"Tôi trước kia đã từng ôm qua."An Lạc Vũ biết ôm trẻ nhỏ đúng thật là có chút không dễ, nếu thật sự ôm không tốt thì không những người lớn mệt mà đứa bé cũng khó chịu.


"Ôm cẩn thận một chút là được, đứa nhỏ này rất hiếu động." Chị dâu An gia cẩn thận đem đứa bé đặt vào trong lòng An Lạc Vũ.
"Hạo Hạo thật đáng yêu, có điều hơi béo."An Lạc Vũ cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng rồi nói.


"Hiện tại một ngày nó uống sữa bò tận bốn lần, một ngày ba bữa cơm bảo sao không béo." Chị dâu An gia vui vẻ nói, mặc kệ là ai, khi nghe người khác khen con của mình thì bất kỳ người mẹ nào cũng sẽ vô cùng vui vẻ.
"thua thua, chuột chuộ." Tiểu gia hỏa trong lòng An Lạc Vũ đột nhiên kêu lên.


(Phụ lục: thua thua chuột chuột phát âm giống từ thúc)
输输(shushu)
鼠鼠(shushu)
叔叔(Shushu)
"Hạo Hạo vậy mà gọi tôi là thúc thúc, được, vậy về sau thúc thúc ta đây sẽ yêu thương ngươi." An Lạc Vũ vô cùng vui vẻ, không nghĩ đến, sẽ có một ngày có một đứa bé gọi y là thúc thúc.


"Đúng vậy, nếu Hạo Hạo đã nguyện ý kêu cậu một tiếng thúc thúc, vậy sau này cậu liền giống An Thành để nó gọi là thúc thúc đi." Chị dâu An gia cười nói, đối với việc có thêm một người thương yêu con trai của mình, nàng một chút cũng không cảm thấy bài xích.


"Cảm ơn chị dâu." An Lạc Vũ cảm động đáp.
Rất nhanh đã đến trấn trên, An Lạc Vũ lưu luyến giao đứa bé lại cho chị dâu An gia.


"Anh Lạc Vũ chút nữa anh mua xong đồ liền đứng ở đây đợi, nếu em đến sớm thì sẽ ở đây chờ còn nếu anh đến sớm vậy liền ở đây đợi."An Thần nói, thôn bọn họ cũng không có nhiều người, mà thôn bên cạnh cũng vậy, cho nên mọi người thống nhất, tuyến xe một lần buổi sáng và một lần buổi tối đi đi về về nếu là thời gian khác thì đành phải thuê xe taxi hoặc xe khác quay về.


"Được rồi, mua xong đồ rồi tôi sẽ quay trở lại đây."An Lạc Vũ gật đầu nói, y đối với người nhà họ An phi thường có hảo cảm, những người này sẽ không dùng ánh mắt khác thường mà nhìn y.


An Lạc Vũ sau khi lên trấn trên, thì đi đến nơi chuyển phát nhanh duy nhất của trấn lấy tranh sơn dầu đem gửi, rồi gọi điện thoại cho Trần Nhạc báo thời gian nhận hàng, tiện thể kiếm một cái khung tốt đóng lại, tại vì nơi này căn bản không có khung cho nên chỉ có thể bảo Trần Nhạc chính mình tìm, sau lại nhắc hắn nếu có rảnh thì mang theo người yêu đến đây chơi, hoàn thành mọi việc mới chịu buông điện thoại xuống.


An Lạc Vũ mua rau xanh, hạt giống rau mùi cùng hạt giống rau thơm, lại mua thêm một ít bắp cải, hai cân thịt heo có cả da lẫn xương, lại mua thêm một ít xương lớn để về làm canh uống. Một thùng dầu cải, muối, rượu, gia vị, nước tương còn có giấm, khi mua xong tất cả mọi thứ rồi, thì nhìn thấy có người bán hàng rong, bán gà con liền mua thêm vài con gà con nữa, y mua khoảng tám con gà con, chờ tới khi những con gà con này trưởng thành là y không cần phải đi mua trứng gà nữa.


Ở tiệm tạp hóa y còn mua một cái trống bỏi, cầm trong tay xoay qua xoay lại làm nó phát ra âm thanh "thịch thịch thịch" nghe rất vui tai, thứ này vừa vặn có thể hấp dẫn sự chú ý của trẻ nhỏ.


Lúc An Lạc Vũ trở về vừa vặn nhìn thấy có người bán chó con, người kia thả hai con chó nhỏ, một con màu vàng đất con còn lại ở trên lưng có màu nâu đậm, chúng nó đứng cùng nhau, thân hình nho nhỏ cùng một cặp mắt to tròn, lúc An Lạc Vũ nhìn bọn nó, bọn nó cũng tò mò nhìn lại y.


"Tiểu ca mua chó đi, tôi không phải nói quá, tuy rằng mẹ tụi nó là chó nội nhưng chúng rất nghe lời, còn biết trông nhà, cha chúng nó chính là được người trong thôn chúng tôi trộm ra từ căn cứ huấn luyện cảnh khuyển bên cạnh, có gien rất tốt, tới khi hai con chó con này trưởng thành nhất định sẽ rất uy phong."Người bán chó khoe khoang.


"Bao nhiêu tiền?"An Lạc Vũ xác thật có điểm muốn mua, y cảm giác hai con chó con này có thể nuôi để giữ nhà không thành vấn đề, tuy rằng so với những con chó thuần chủng kém một chút nhưng hiện tại y cũng chỉ muốn nuôi để làm bạn cùng mình, ngẫu nhiên trông nhà gì đó, kì thật bên này của họ cũng rất ít khi có trộm.


"Cái kia, đen một chút thì chỉ 50, còn lại thì 30" Người bán chó trả lời.
"Như vậy đi, hai con lấy 50."
"Này sao được, mẹ tôi bảo bán như vậy, không được không được, như vậy đi hai con 70."Nam nhân nói.


"Liền 50, nếu bán tôi liền mua, còn không thì thôi, tôi đi."An Lạc Vũ biết nơi nông thôn này có rất ít người mua chó, nếu chính mình không muốn nuôi thì sẽ cho người khác nuôi.


"Đừng đi, bán...bán cho cậu."Nam nhân thấy An Lạc Vũ muốn đi liền nhanh chóng gọi lại, hắn ngồi xổm ở chỗ này đã lâu, thật vất vả mới có người nguyện ý mua, hơn nữa 50 cũng không tệ lắm, so với hắn dự tính đã cao hơn một chút.


"Tôi cho cậu luôn cái hộp nhỏ này để mang đi."Nam nhân một bên nhận tiền một bên đem hộp trên mặt đất cầm lấy đưa cho An Lạc Vũ, hắn rất sợ An Lạc Vũ suy nghĩ lại không mua nữa.


An Lạc Vũ một tay xách gà con, một tay cầm hộp đựng chó con, chậm rãi đi đến chỗ An Thành nói lúc nãy, y đã mua đủ đồ vật cần thiết, giờ mà nghĩ đến mua cái gì cũng phải để lần sau trở lại mua, thời gian trước mắt đã không còn nhiều.


Lúc An Lạc Vũ đang từ xa đi đến liền trông thấy An Thành cũng vừa vặn đến điểm hẹn.
"Anh Lạc Vũ mua xong rồi? Chúng ta bên này cũng vừa lúc mua xong, vậy liền trở về thôi."An Thành nói.


"Anh Lạc Vũ anh như nào lại mua chó, anh nếu muốn nuôi chó liền nói với em một tiếng, em đem cho anh một con là được rồi."An Thành nói, hai con chó lúc nãy hắn cũng có nhìn thấy.


"Chó này tôi nhìn thấy thích nên mới mua."An Lạc Vũ nói xong trước tiên đem gà con cùng hai con chó con đặt ở trên xe ba bánh, sau đó mới lấy sọt để lên.
"Chị dâu, mọi người không mua gì sao?"An Lạc Vũ thấy trừ bỏ mấy món đồ của mình thì không thấy An Thành có đem thêm đồ vật nào khác.


"Hôm nay dẫn Hạo Hạo đi tiêm phòng". Chị dâu An gia nói.


"Haizz... Hạo Hạo, hiện tại thúc thúc không thể ôm con, lúc nãy tay ta có cầm gà con rồi lại còn sờ qua chó con , a, đúng rồi thúc thúc có mua quà cho con này, chị dâu, chị cầm lấy đưa cho Hạo Hạo chơi."An Lạc Vũ đem túi đựng trống bỏi đưa cho chị dâu An gia.


"Ngươi người này còn mua quà làm gì." Chị dâu An gia có chút cao hứng cùng chút ngượng ngùng vì An Lạc Vũ tiêu phí, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy, hiện tại trong nhà An Lạc Vũ cái gì cũng không có, nàng cùng chồng có đưa đồ ăn gì cũng sợ An Lạc Vũ không nhận, cho nên đều là gọi An Thành đưa đến cho An Lạc Vũ, lúc đó y sẽ không có lý do gì để cự tuyệt đồ nhà bọn họ đưa đến, tuy rằng những thức ăn đó không đáng bao nhiêu tiền nhưng lại là một phần tâm ý không phải sao?


"Hạo Hạo đến cám ơn thúc thúc". Chị dâu An gia cầm lấy trống đưa lên lòng bàn tay của đứa nhỏ, đứa nhỏ sau khi cầm lấy trống liền bị âm thanh của nó hấp dẫn.


Sau khi tạm biệt An Thành, trở lại nhà y liền đem gà con đặt ở trong viện, đem chó con đặt ở phòng khách, buông sọt, lúc này mới đi rửa tay.


An Lạc Vũ uống xong một chén cháo mới có cảm giác bản thân sống lại, nơi này nước dùng nấu cháo so với nước trong thành phố có hương vị tốt hơn rất nhiều.


An Lạc Vũ đặt sọt xong, đem một lọ sữa bò đến cho hai con chó nhỏ bọn chúng uống, nhìn chó con vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm sữa bò, lại ở một góc viện rải gạo cho gà con, tâm tình An Lạc Vũ thật tốt, quả nhiên, một người sao có thể coi tình yêu là toàn bộ cuộc sống của mình được kia chứ, y của hiện tại không phải vẫn sống thật tốt sao đấy sao.






Truyện liên quan