Chương 5: Quên đi

Sáng hôm sau, lúc An Lạc Vũ tỉnh dậy hoàn toàn quên mất sự việc xảy ra đêm qua, y chỉ cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, rõ ràng, hôm qua y định ngủ trưa trong chốc lát, nào ngờ khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.


Nghĩ không ra thì không tiếp tục nghĩ nữa, An Lạc Vũ đấm đấm cái eo có chút đau nhức, vẫn luôn cảm thấy giống như hôm qua bị xe nghiền nát vài lần.


Gà hôm qua mua, bây giờ không biết đã thế nào rồi, còn có hai con chó con nữa, không biết chúng nó đã đói chưa, nghĩ như vậy An Lạc Vũ liền từ trên giường đứng dậy, vội vội vàng vàng cầm một nắm gạo đến sân trước, hai con chó con mũm mĩm nhìn thấy chủ nhân của chúng, liền nhanh chóng chạy đến bên y vây quanh trước sau, lúc đem gạo thả vào trong viện cho gà con ăn xong, y lại lấy ra một bao sữa bò đổ vào bát nước đã rửa sạch, hai chú chó con đang đói lập tức vây xung quanh cái bát bắt đầu ăn.


Sau một trận rối ren, lúc này An Lạc Vũ mới bắt đầu vo gạo nấu cháo. Lấy thịt và xương mua hôm qua ra, cho xương vào luộc với nước rồi bỏ vô nồi cháo. An Lạc Vũ chạm vào bụng rỗng do đói của mình. Sau đó, y lấy một miếng thịt xông khói cắt thành lát, thêm gừng, rồi cắt thêm hai miếng tỏi xáp chúng lại với nhau cho vào chảo. Y lại đi đến sân chọn một vài cây hành nhỏ. Sau khi cháo được nấu chín, bỏ vào nồi.


"Rột rột rột"cháo xương vẫn chưa nấu xong, bụng An Lạc Vũ đã đánh trống kháng nghị, y đành phải cầm một ly sữa bò uống lót dạ. An Lạc Vũ cảm thấy kì quái, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, không biết vì sao hôm nay lại có cảm giác đói bụng vô cùng.
**********


Khắc Lạc Duy ngồi ở đại sảnh trong nhà, tay cầm ly rượu mà lòng vẫn còn tràn đầy hoảng hốt, sau khi hắn tỉnh lại, bản thân vô cùng muốn bóp chết tên nam nhân xấu xí kia, nhưng lại nghĩ người này vô tội, cũng xem như từng cứu hắn một mạng, tất nhiên chuyện tình dục sung sướng kia Khắc Lạc Duy cũng sẽ không quên, cho nên hắn chỉ bóp cổ An Lạc Vũ một lát liền buông tay, cuối cùng chỉ xóa ký ức đêm qua của y mà thôi.


available on google playdownload on app store


Trước khi rời đi hắn cũng đã quét hình tinh cầu này, rồi theo bản năng cho Venus ghi chép lại toạ độ của tinh cầu(Venus là quản gia trí năng). Nhưng hắn vẫn đinh ninh là mình sẽ không bao giờ quay lại cái nơi tinh cầu lạc hậu này, cho nên cũng tin tưởng một điều, người này về sau cùng hắn sẽ không có bất kỳ mối liên quan gì nữa.


Càng hiểu rõ về tinh cầu này, Khắc Lạc Duy càng không hiểu nổi, nhân loại làm sao có thể khiến cho tinh cầu này chướng khí mù mịt đến vậy, thế nhưng mảnh rừng trúc nhỏ kia nhìn qua có chút không tồi. Khắc Lạc Duy nhàm chán nhìn ly rượu trên tay, đúng rồi hắn làm sao còn uống cái này, đều là lỗi của rượu, Khắc Lạc Duy đập vỡ ly rượu trong tay, không được, quá nhàm chán, hắn phải nói bệ hạ cho hắn ra tiền tuyến mới được.


Khắc Lạc Duy lại lần nữa đặt chân lên tiền tuyến làm nhiệm vụ phòng thủ. Mặc dù đã chiến thắng trong cuộc chiến tinh cầu, nhưng có một số thế lực ở tinh cầu khác đã bắt đầu rục rịch.
**********


Cháo rất nhanh đã nấu xong, An Lạc Vũ trước múc một ít ra chén, không bỏ gia vị để cho hai chú chó con trong nhà ăn, xong y lấy muối rải lên một chút, đem hành thái cùng rắc vào nồi.


Bụng y hiện tại quá đói khát, vì vậy ngay khi cháo vừa ra khỏi nồi, An Lạc Vũ đã không thể chờ đợi được nữa mà vừa thổi vừa ăn từng ngụm.


Sau khi ăn xong một bát cháo, y lại đổ ra một bát nữa. Lần này, An Lạc Vũ cầm bát ăn thật chậm rãi, hiện tại đang rảnh, nên đi xem hai tiểu gia hỏa y mua hôm qua.


Hai chú chó con ăn no liền chạy quanh đuổi theo cái đuôi của nhau, An Lạc Vũ một bên ăn cơm một bên suy nghĩ, mình nên đặt tên gì cho hai tiểu gia hỏa này đây, con màu vàng thì kêu Vượng Trạch, tên này khá tốt, Vượng Trạch, Vượng Trạch ngụ ý thật tốt, nhưng mà An Lạc Vũ lại nhíu mày, sao lại nghe giống như là tên của sản phẩm sữa bò, vẫn nên suy nghĩ tên khác thì hơn.


Phúc Lai giống như cũng không tồi, đưa đến phúc khí, Phúc Lai, Phúc Lai này giống như cũng không tốt lắm, làm sao lại nghe như đang gọi tiểu nhị ở cổ đại vậy, không muốn tiếp tục lãng phí tế bào não, y quyết định con màu vàng gọi Tiểu Hoàng, còn con trên đầu có một cục lông đen thì là Tiểu Hắc, dễ nghe lại dễ nhớ, An Lạc Vũ cao hứng nghĩ, y lại đi múc thêm một chén cháo.


An Lạc Vũ một bên ăn cháo, một bên nhìn hai chú chó chơi đùa, hai con chó con có chút hiếu động thái quá, sau khi chơi chán đuôi của đối phương rồi, thì lại đi tìm gà con gây sự.


"Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng đến đây, không nên doạ sợ những tiểu gia hỏa đó." An Lạc Vũ vội vàng kêu lên, nếu thật sự để cho hai đứa nhỏ này đụng vào, thì những con gà con y mua, không phải đều phí công vô ích rồi sao?


"Uông...uông..."Chó con nghe được tiếng kêu của An Lạc Vũ, chúng nó liền dời lực chú ý lên người y, hai chú chó hướng về An Lạc Vũ chạy vội tới, bất quá bởi vì có cầu thang, chó con lại có chút nhỏ, muốn nhảy lên, thật sự không phải là một việc dễ dàng.


An Lạc Vũ cười phun, y cảm giác chính mình quyết định đúng rồi, có hai tiểu gia hỏa này, về sau y sẽ không còn tịch mịch nữa, hai tiểu gia hỏa lông xù xù thật sự là quá đáng yêu.


Vào lúc An Lạc Vũ một lần nữa đi múc thêm cháo thì hoàn toàn chấn kinh rồi, đây là làm sao, trong nồi cháo chỉ còn dư lại ba khối xương lớn, trong nháy mắt An Lạc Vũ sửng sốt, y khi nào có thể ăn nhiều như vậy? Chẳng lẽ là do hôm qua bị bỏ đói quá mức sao? Nhưng ngày thường y cũng không phải chưa từng bị đói qua, trước đây y cũng không có ăn nhiều như vậy, thế nhưng giờ đây nửa nồi cháo cứ như vậy bị y ăn hết rồi sao.


An Lạc Vũ sờ sờ cái bụng có chút nhô ra của mình, y muốn nghỉ ngơi một chút, vừa rồi còn chưa nhận ra, hiện tại, cũng đã cảm nhận được bụng có chút căng, An Lạc Vũ lại lần nữa ngồi vào ghế, lúc này, hai chó con nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng đã bò lên tới.


Hai chú chó bò lên, Tiểu Hoàng liền đi cắn ống quần của An Lạc Vũ, Tiểu Hắc thì cắn một cái dép lê dùng sức lôi đi, An Lạc Vũ nhìn mông của Tiểu Hắc đều muốn chạm đất, y liền hảo tâm di chuyển chân một chút, kết quả tiểu gia hỏa không kịp phản ứng cả người bật ra phía sau, đầu bị va vào, đầu nhỏ đại khái là choáng váng, nó hoàn toàn tìm không ra phương hướng, qua một hồi lâu Tiểu Hắc mới lắc lắc đầu nhỏ đứng dậy ngậm dép lê đi chơi.


Tiểu Hoàng nhìn Tiểu Hắc ngậm dép lê, nó lập tức nhả ống quần ra đuổi theo.
An Lạc Vũ nghỉ ngơi một chút, sau đi thay đổi một đôi giày, y liền đem chăn trong phòng ngủ xếp lại, vừa rồi là bởi vì bụng rất đói, hơn nữa lại còn lo lắng cho chó con cùng gà con mới mua hôm qua, chăn đều quên xếp lại.


Đây là cái gì? An Lạc Vũ ở phía dưới chăn nhìn thấy một sợi dây màu xanh, y cảm thấy kỳ quái, nhà y không có đồ vật gì có màu sắc này, trừ bỏ trong phòng vẽ tranh có thuốc màu, thế nhưng cũng không giống thứ này.


Thấy thế nào cũng thấy giống một cộng tóc, nhưng trên thế giới này, sẽ có người có mái tóc màu xanh sao, lại còn dài như vậy, ít nhất cũng một mét, An Lạc Vũ cầm trên tay kéo kéo, thứ này cư nhiên một chút co dãn cũng không có, chẳng lẽ không phải tóc, mọi người điều biết chỉ cần là tóc thì ít nhiều gì cũng đều có chút co dãn, An Lạc Vũ không biết là do sức y không đủ hay là do nguyên nhân nào khác.


Y nghĩ không ra thì cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, đem sợi dây kỳ quái này xuyên qua cây trúc đầu giường thắt thành một cái nơ con bướm, nhìn cũng không tệ lắm, An Lạc Vũ cũng không tiếp tục quản nó, hôm nay, y còn rất nhiều việc phải làm lắm.
Cháo xương hầm






Truyện liên quan