Chương 10:
An Lạc Vũ cùng Trần Nhạc trở về, vừa đến cửa thôn đã trông thấy An Thành vội vội vàng vàng chạy về phía bọn họ.
"An Thành cậu làm gì chạy nhanh vậy?" Nhìn An Thành chạy hồng hộc về phía mình An Lạc Vũ kêu lên.
"Anh Lạc Vũ, anh Lạc Vũ, em nghe cháu của thợ săn nói hai người hôm nay đi qua nhà y mượn cung nỏ? Anh Lạc Vũ, trên núi hiện tại không được an toàn,mỗi năm tuyết rơi lợn rừng ở sâu trong rừng sẽ chạy ra kiếm ăn, vỉ để an toàn, anh Lạc Vũ tốt nhất đừng đi săn,nếu thật sự muốn săn thì đến đồng cỏ bên kia, bên đó có khi sẽ có chồn hoặc vài loài động vật khác." An Thành chạy đến, nói hết một hơi, lúc nãy, hắn mang cháu ngoại đi tới ủy ban thôn chơi, nghe thấy cháu thợ săn nói vậy, làm hắn lo lắng không thôi, thôn trưởng cũng bảo hắn chạy nhanh đi tìm An Lạc Vũ,cháu ngoại của hắn bây giờ còn đang ở trong tay thôn trưởng đấy!
"Tiểu An Thành, cậu đến chậm rồi,chúng tôi đã gặp được lợn rừng, bây giờ chúng tôi vào thôn là đến tìm người nâng con lợn rừng về, hôm nay chúng ta mở tiệc thôn, không biết có được không?" An Lạc Vũ nói.
"Cậu xác thật là đến chậm, vừa rồi chúng tôi đã gặp được con lợn rừng,mạng đã bị dọa mất một nửa." Trần Nhạc cũng mở miệng, nghĩ đến chuyện lúc nãy hắn vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, trước đây không phải chưa gặp qua kẻ trộm, thậm chí còn ra tay bắt được tên trộm cầm dao, nhưng nếu là dã thú thì bản thân cảm thấy có chút không ổn.
"Cậu ta gọi là Trần Nhạc, bạn của tôi,năm nay tới nhà tôi ăn tết." An Lạc Vũ giới thiệu.
"Chào anh Trần, có người ở bên cạnh anh Lạc Vũ ăn tết thật tốt, em còn cùng chị dâu nói rằng, bằng không vào dịp ăn tết đi qua nhà anh,miễn cho anh một mình cô đơn, chị dâu lại nói muốn anh đến nhà chúng em ăn tết,em sợ anh Lạc Vũ không đồng ý,cho nên chủ ý của em cùng chị dâu vẫn chưa được thống nhất, anh trai em lại không giúp em,quả nhiên anh của em là một tên thê nô." An Thành oán giận anh hắn bất công.
"Đúng rồi, anh Lạc Vũ,anh muốn bắt con lợn rừng kia làm tiệc thôn, vậy thì chúng ta cùng đi tìm thôn trưởng nói với bọn họ đi, mọi người cũng đang bàn bạc về tiệc thôn nhưng mà vẫn chưa xác định được món ăn." An Thành nói.
Rất nhanh ba người đã đi đến ủy ban thôn, trước đây, ủy ban thôn là một trường tiểu học,sau này trường tiểu học được sáp nhập, nơi đây liền trở thành ủy ban thôn,do đó rất rộng rải,đồng thời đây cũng là nơi tụ tập của các lão nhân, hiện tại bên trong đã có rất nhiều lão nhân đang chơi mạc chược, bởi vì tuyết rơi, không thể xuống đất, các lão nhân cũng chẳng có trò giải trí gì khác. Các ông chơi cũng rất nhỏ, bọn họ chỉ là muốn ở chỗ này giết thời gian, mỗi lần thắng thua không vượt qua mười đồng, cũng có không ít lão thái thái xem đĩa phát hài kịch.
"Thôn trưởng, hôm nay anh Lạc Vũ cùng bạn anh ấy săn được một con lợn rừng lớn." An Thành tiến vào ủy ban thôn liền lớn tiếng la lên,giống như con lợn rừng lớn kia là do hắn săn được.
"Thôn trưởng Hạo Hạo đâu? Vừa rồi ông nói sẽ ôm nó mà!" An Thành tạc mao,hắn nói xong chuyện lợn rừng, đột nhiên phát hiện ra rằng thằng cháu nhà hắn không ở trong tay thôn trưởng ni?!
"Tiểu gia hỏa đang ở bên trong cùng các lão nhân gia xem hài kịch." Thôn trưởng trừng mắt liếc nhìn An Thành một cái,ông sao có thể làm mất trẻ nhỏ ở trong làng? Huống hồ, mọi người bây giờ điều vô cùng cảnh giác, sẽ không cho người lạ đến gần đám nhỏ trong thôn.
"Lạc Vũ không sao chứ?" Thôn trưởng hỏi xong, liền cẩn thận nhìn An Lạc Vũ, cũng đồng thời liếc nhìn Trần Nhạc, ông khẽ nhíu mày, vào thời điểm lúc này người trong thôn sẽ không thích có người ngoài xuất hiện ở đây.
"Thôn trưởng, cháu không sao, thế nhưng gặp phải con lợn rừng lớn như vậy, vẫn là hoảng sợ." An Lạc Vũ cười, y có thể thấy được thôn trưởng không quá thích bạn của y, y cũng không rõ là đang xảy ra chuyện gì.
"Ta bảo đứa nhỏ An Thành đi tìm ngươi, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước,vị này là......" thôn trưởng hỏi.
"Y là bạn của cháu Trần Nhạc, lúc cháu gặp chuyện, chính y đã giúp đỡ cháu,đúng rồi, tìm vài người cùng chúng cháu đem lợn rừng kia về đây đi, thôn trưởng, cháu nghe An Thành nói trong thôn muốn mở tiệc,cháu cùng bạn cháu Trần Nhạc quyết định dùng con lợn này làm món chính trong bữa tiệc ( tiệc thôn cùng tiệc bách gia có điểm giống, chỉ có một món ăn chính, còn lại các món khác đều là do các nhà khác đem đến. )"An Lạc Vũ nói, y hi vọng mọi người có thể tiếp thu Trần Nhạc, ít nhất đừng bày ra biểu tình cảnh giác.
"Ta tin tưởng bạn của Lạc Vũ không phải là người xấu,được rồi, mang vài người đi theo đi, nhưng đừng gặp thêm một con nữa."Thôn trưởng quay đầu hướng con mình nói,hiện tại, người trẻ ở trong thôn không nhiều lắm, đại đa số người trẻ tuổi điều ở tại thành phố không trở về ăn tết, và cũng có nhiều cặp vợ chồng trẻ gửi con về quê ăn tết trong kì nghĩ nguyên đán, vì vậy trong thôn trừ bỏ lão nhân vẫn là những đứa nhỏ, thanh niên trai tráng không có nhiều lắm.
"Anh An Đại đi hướng này." Hai người An Lạc Vũ cùng Trần Nhạc một lần nữa mang theo An Hổ cùng năm người khác cầm một sào tre cùng dây thừng đến chân núi nâng lợn về.
Chờ nhóm người An Lạc Vũ trở về,ủy ban thôn lúc này đã vô cùng náo nhiệt, các đứa nhỏ cùng lão nhân các nhà, điều đã đến ủy ban thôn hỗ trợ,đương nhiên, trẻ con cũng không thể giúp gì được, chỉ là gây thêm phiền hà.
"Chị An, Hạo Hạo đâu?" An Lạc Vũ hỏi, nhìn chị An bận rộn, một bên không ngừng đem đồ ăn của thôn dân đi đến, một bên nhanh nhẹn phân loại kim chi,bún,khoai tây củ cải đến nơi tương đồng.
Chị An vất vả rút ra một chút thời gian quay đầu hướng An Lạc Vũ nói:"A, là lạc Vũ à, Hạo Hạo được An Thành ôm đi rồi, cậu đi tìm hắn đi hẳn là đang xem TV."
"Chị đang bận, tôi đi tìm Hạo Hạo." An Lạc Vũ nói, y xoay người đi đến bên cạnh Trần Nhạc.
"Trần Nhạc cậu thấy thế nào? Có phải rất náo nhiệt?" An Lạc Vũ hỏi, y nhìn thấy mấy người nam nhân đã bắt đầu nấu nước nóng để nhổ lông lợn,đã lâu rồi không thấy giết heo, tuy rằng đây là heo ch.ết, nhưng mà trong thấy khí thế hừng hực của thôn dân, y cảm thấy thật vui vẻ cùng cảm động.
"Lần đầu tiên tôi tham gia bữa tiệc náo nhiệt như vậy đó, khi tôi còn nhỏ đã rời thôn, trong nhà cũng không còn người thân, An Lạc Vũ, nếu như một ngày nào đó Tô Nghiêm không còn yêu tôi, tôi sẽ dứt khoát dọn đến đây cùng cậu sinh hoạt." Trần Nhạc nói.
"Ấy đừng,cậu tới đây chơi với tôi, tôi sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu như muốn sống chung lâu ngày thì không tốt, chúng ta đều là hai tiểu thụ, ở cùng một chỗ cũng không làm được gì,vẫn là không nên." An Lạc Vũ nhỏ giọng ở bên tai Trần Nhạc trêu đùa.
"An Lạc Vũ, tôi đột nhiên phát hiện cậu gần đây đã thay đổi rồi, chuyện này cũng dám đem ra nói đùa, cậu thật không bị ai nhập vào?" Trần Nhạc vây quanh An Lạc Vũ một vòng, rõ ràng trước đây An Lạc Vũ rất an tĩnh có chút giống với khuê nữ, vẫn luôn là hắn trêu chọc y, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi.
"Đừng nói đến chuyện trước kia, bởi vì trước đây tôi sống là vì người khác, bây giờ tôi sống vì chính mình, dĩ nhiên là không giống, kỳ thật tôi vốn là như vậy, mà cái cách sinh hoạt trước đây, thật có chút miễn cưỡng bản thân mình." An Lạc Vũ thở dài.
"Aizzz,An Lạc Vũ, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa,quá khứ thì để nói qua đi,cũng là lỗi của tớ, đề ra cái gì mà hạt thóc mục, vừng thối, đúng rồi An Lạc Vũ, cậu bao giờ thì đi chỉnh sửa khuôn mặt mình? Tiền tôi mượn cho cậu, khi nào cậu có thì hãy trả lại." Trần Nhạc lại nói một lần nữa,thật ra, trước đây hắn rất muốn giúp An Lạc Vũ chỉnh dung, nhưng An Lạc Vũ không đồng ý nói là y muốn để lại vết sẹo này để nhắc nhở bản thân phải luôn ghi nhớ thật kỹ càng.
"Đừng, hiện tại tôi sống khá tốt, nếu ngày nào đó tìm được một người mà bản thân yêu thích, đến lúc đó, cậu không cho tôi mượn tiền, tôi cũng đến nhà cậu cướp đi." An Lạc Vũ cười, tuy rằng hiện tại y chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma từ sự kiện kia, nhưng mà y cảm thấy sinh hoạt bây giờ cũng rất tốt, chỉnh dung vẫn là thôi đi, nếu dưới tình huống này vẫn có người yêu y, lúc đó đi chỉnh dung cũng không muộn, bằng không y cũng không suy xét đến việc chỉnh dung, da mặt con người quả thật là rất dày, hiện tại y đối với con mắt tò mò cùng chán ghét của người ngoài đều có thể xem như không thấy.
Tiệc thôn bắt đầu vào ba giờ, lúc mười hai giờ bọn họ đã ăn qua một chút điểm tâm, có bánh trôi cùng với mỳ sợ trộn....Hoạt động trong ủy ban thôn dừng lại, các món ăn đều được mang ra đặt tại bàn tròn lớn, một bàn có thể ngồi mười lăm người, bởi vì trong thôn không ít người dọn ra ngoài, lại có rất nhiều thanh niên không trở về, cho nên hiện tại ở trong thôn chỉ có khoảng ba trăm người đến đây.
Trên bàn bày một bát lớn miến hầm nội tạng heo, canh hầm miến được nấu từ xương lợn rừng, trong đó còn bỏ thêm nấm hương, mộc nhĩ, củ cải cắt lát, ngoài ra còn có món thịt kho tàu cỡ lớn, và món canh thịt luộc trong đó cũng bỏ thêm cải trắng, đậu giá khoai tây cắt thành từng miếng, kim chi, đậu phụ đông lạnh, cá cay.... Trần Nhạc nhìn một bàn đỏ rực trước mắt, cảm thấy chầu này không có món gì hắn ăn được, tuy rằng hắn cũng ăn cay, nhưng mà ngày thường cũng chỉ ăn những món hơi cay, mà màu đỏ đậm này....Không biết là đã bỏ bao nhiêu ớt cay cùng sa tế, hắn ăn được sao?
"Trước kẹp những miếng thịt nhỏ cho vào miệng nhai, chờ thích ứng thì ăn nhiều một chút, yên tâm sẽ không quá cay, bởi vì tôi sợ cậu ăn đến nóng trong người, nên đã chọn cái bàn trong sân." An Lạc Vũ rất rõ Trần Nhạc sẽ không ăn quá cay, nhưng quê nhà bọn họ lại thật sự rất thích ăn cay, ăn ngon vô cùng, ra bên ngoài căn bản là chưa ăn được những món ăn vừa ngon lại vừa cay đến vậy, An Lạc Vũ đã ăn rất nhiều bữa tiệc như vậy vào mỗi tháng trong nhiều năm, y cũng không đợi Trần Nhạc bắt đầu ăn, đã gắp một miếng thịt kho tàu, Trần Nhạc trông thấy đã cảm thấy cay, mỹ mỹ nhai lên,vẫn là thịt dã thú ăn ngon, chẳng những dai mà còn thơm, ăn một miếng rồi sẽ lại muốn ăn thêm miếng nữa.
Trần Nhạc nhìn già trẻ lớn bé đều mở to mồm ăn, hắn cũng không còn do dự, trước gắp mấy khối nhỏ, qua một lúc sau, Trần Nhạc liền ăn đến nghiện tuy rằng đối với hắn mà nói thật sự rất cay, nhưng mà vẫn không thể ngừng được, quả nhiện ăn thật ngon.
"Đừng, tôi không thể uống rượu." Trần Nhạc nói với An Thành đang rót rượu cho hắn, hắn chính là ba ly liền say,một chén này ước chừng là có thể say đến một đêm.
"Không sao, anh Trần, đến uống một chén, nơi này chúng ta, tự mình nhưỡng rượu gạo nếp ngọt,cồn rất thấp, con gái uống cũng không say." Lúc Trần Nhạc cự tuyệt An Thành liền cho hắn một chén đầy.
"Đúng vậy, rượu này uống không say, ý tứ là một chén, chúng ta nơi đây ngoại trừ những đứa nhỏ, nam nhân đều sẽ muốn uống một đêm, cậu xem phụ nữ cũng uống." An Lạc Vũ nói, y đem việc này đều quên đi, bất quá Trần Nhạc uống rượu này hẳn là không say.
"An Lạc Vũ thật không được, tôi ăn đến no căng, sớm biết vậy tôi sẽ ăn ít một chút, bụng tôi có chút khó chịu." Trần Nhạc nằm liệt ở ghế ngồi duy nhất có trong nhà, không nghĩ đến càng ăn lại càng thấy nghiện, cay nhưng đã nghiền kết quả là ăn có chút nhiều.
"Vậy trước tiên cậu đừng ngồi, mau đứng lên đi một chút, tôi có chút mệt muốn đi ngủ, thuận tiện cậu đi đến chuồn gà rãi một ít hạt thóc, tiểu Hắc cùng tiểu Hoàng không biết đi nơi nào rồi." An Lạc Vũ nói xong liền trở về phòng ngủ, hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, cũng không biết người trong thôn có nhìn ra y có điểm không thích hợp hay không, giữa trưa hôm nay, y ăn thật nhiều, trong bữa tiệc thôn y cũng ăn rất nhiều, may mắn trong tiệc là loại vẫn luôn có người thêm đồ ăn, giống như miến hầm cùng màn thầu trắng điều là ăn no mới thôi, bằng không y chính là có thể đem toàn bộ thức ăn trên bàn, ăn sạch, An Lạc Vũ rất nhanh đã mơ màng ngủ rồi.
Thịt kho tàu~~~
Vốn miến hầm nội tạng gì đó mình cũng không biết dịch vậy có đúng không bởi mình chỉ biết ăn chứ không biết tên~~~
Màn thầu trắng còn có tên là bạch diện màn thầu~~