Chương 11:
Không biết đã ngủ bao lâu, An Lạc Vũ hoảng sợ mở mắt, y hình như nghe thấy âm thanh cười đùa của trẻ nhỏ, nhưng vì âm thanh khá xa cho nên có chút mơ hồ, chẳng lẽ An Thành mang Hạo Hạo đến nhà y? Không đúng, trời lạnh như vậy An Thành hẳn là sẽ không mang theo Hạo Hạo đến.
An Lạc Vũ nghi hoặc từ trên giường đứng dậy, đi theo phương hướng phát ra âm thanh, tuy rằng y nghe thấy tiếng đứa trẻ cười, nhưng mà tìm thật lâu cũng không tìm được đứa trẻ đang cười kia.
An Lạc Vũ đi tới đi lui xung quanh căn nhà, y tựa như không thể đi ra ngoài, cũng như không thể bắt được đứa trẻ đang cười kia, qua một lúc lâu, y mới phát hiện sự tình có chút không đúng, rõ ràng hôm qua tuyết rơi, nhưng mà trên mặt đất lại là cỏ xanh mơn mởn, An Lạc Vũ hung hăng nhéo mình một cái, quả nhiên không đau, thì ra là y đang nằm mơ.
"Hahaha....baba...baba....mau tới đây đi, lại đây tìm con". Đột nhiên tiếng cười đổi thành tiếng kêu baba, An Lạc Vũ hoảng sợ, từ khi y biết bản thân mình thích nam nhân, thì đã không nghĩ đến việc có con, vì vậy khi nghe thấy thanh âm kia y liền nghĩ muốn rời đi.
"Baba...baba...ba đừng đi....baba." Vảo lúc An Lạc Vũ chuẩn bị rời đi thì nghe thấy âm thanh càng lúc càng gần, y nhịn không được quay đầu, lần này y trông thấy một đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên mình, ấn tượng nhất của An Lạc Vũ đối với đứa nhỏ là mái tóc màu xanh, càng kì quái chính là đứa nhỏ kia chạy đến đây gọi y là baba.
An Lạc Vũ lập tức mở bừng mắt, vừa rồi y mơ một giấc mơ thật kì lạ, trong mơ có một đứa bé tóc xanh gọi y là baba, An Lạc Vũ nghĩgiấc mộng này cũng quá là kì lạ, nếu như thật sự có một ngày y có con thì cũng nên là tóc đen chứ? Không đúng vì sao lại là con trai mà không phải là con gái? An Lạc Vũ thấy ý nghĩ của mình thật là buồn cười, mặc kệ là trai hay gái đời này y chắc hẳn sẽ không có con, có lẽ đợi đến khi bản thân của y lớn tuổi, thấy cô đơn sẽ đi đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa con, An Lạc Vũ cũng không tiếp tục nghĩ ngợi, từ trên giường đứng dậy, bên ngoài lại đổ một trận tuyết lớn.
Một ngày mới bắt đầu, An Lạc Vũ sớm đem giấc mơ ngày hôm qua vứt ra sau đầu, bắt đầu làm bữa sáng, đêm qua Trần Nhạc có chút say, lúc này vẫn còn ngủ trong phòng khách, An Lạc Vũ đem giá vẽ từ trong phòng hắn ra, Trần Nhạc cũng không hề tỉnh lại.
Mấy hôm nay, An Lạc Vũ vẽ cũng không ít tranh, đa số đều là cảnh tuyết, y không biết gần đây bản thân làm sao, linh cảm tựa như thác đổ, chỉ cần y cầm bút, trong đầu liền sẽ xuất hiệnh linh cảm.
Mắt thấy sắp đến tết, An Lạc Vũ cảm thấy bản thân mình mấy ngày nay thật kì lạ, mỗi ngày đều nằm mơ, trong mơ đều là bé trai tóc xanh kia tìm y chơi, việc này cũng không phải là việc quan trọng, quan trọng nhất vẫn là đứa bé này luôn đuổi theo y gọi baba, mỗi lần như vậy y đều hoảng sợ chạy trối ch.ết.
Hai ngày nay, tinh thần của An Lạc Vũ có vài phần hoảng hốt, y cảm thấy lời nói của Trần Nhạc có chút đúng, y không phải bị cái gì đó ám lên người đi?
Vài ngày nay bé trai tóc xanh vô cùng ủy khuất, nó là muốn tìm baba chơi, kết quả baba xem nó như là quái vật, nói cái gì mà không biết nhau, nó rõ ràng là con của baba, nhưng do năng lực nó không đủ, chỉ khi baba ngủ không đề phòng, nó mới có thể xuất hiện trong giấc mơ của baba, nhưng mà baba lại không muốn tiếp xúc với nó, mỗi lần trông thấy nó sẽ ngay lập tức xoay người bỏ chạy, anh hai, anh chừng nào tỉnh dậy? Giúp em hướng baba giải thích một chút, vì sao em có mái tóc xanh, đều là do daddy tại sao không phải là tóc đen? Làm hại baba bị màu tóc của nó dọa chạy hức hức.
Lúc tóc đen tỉnh dậy thì trông thấy em trai của mình một bụng ủy khuất, nó thật vui vẻ khi em nó đã tỉnh, nhưng nhìn đến chuyện tốt mà em nó làm trong mấy ngày nay, mỗi ngày đều dọa baba đến tinh thần hoảng hốt, tiểu tử ngốc này ở trong mơ không biết thay đổi màu tóc sao? Cũng không phải tốn quá nhiều sức, ở đây có mái tóc xanh quả thật có chút kì lạ.
"Em đừng ủy khuất, lúc anh tỉnh dậy cũng không dám trực tiếp đi tìm baba, lá gan của em thật lớn, dám tiến vào giấc mơ của baba" đứa bé tóc đen nói.
"Anh đừng có đứng đó nói chuyện không đau thắt lưng, nếu em mà có thực lực như anh thì đã sớm tìm baba nói rõ ràng." Đứa bé tóc xanh bất mãn quát.
"Em rống với anh thì có ích gì? Em cứ như vậy trực tiếp đi tìm baba, baba không bị em dọa hoảng mới là lạ, có khi còn nghĩ em là yêu quái, hơn nữa ở nơi này nam nhân không thể sinh con." Đứa bé tóc đen nói.
"Em cũng không biết nơi này nam nhân không thể sinh con, hu hu hu anh khi dễ em, rõ ràng trong trí nhớ của em nam nhân có thể sinh con." Bảo bảo tóc xanh ủy khuất.
"Ồn muốn ch.ết." An Lạc Vũ rống lên một tiếng, thế giới cuối cùng an tĩnh, vì sao y lại nghe thấy tiếng hai đứa bé nói chuyện ở trong đầu? Cãi cọ ồn ào thật là phiền, làm y ngủ trưa cũng không được, An Lạc Vũ oán niệm nghĩ.
An Lạc Vũ rây vỏ trấu trong mầm giá đỗ, nghĩ lại lúc ngủ trưa, trong đầu y giống như có hai đứa bé đang nói chuyện, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ y bị tâm thần phân liệt? Bằng không thì vì lí do gì trong đầu y lại có thanh âm của trẻ nhỏ? An Lạc Vũ không tin bản thân mình bị quỷ ám.
Hai đứa nhỏ bị rống, thì nhất trí đi ngủ một giấc, chờ bọn nó lớn hơn một chút liền tìm biện pháp cùng baba giao lưu mà không dọa đến baba.
Tiện thể, Trần Nhạc chạy qua đây ba ngày, Tô Nghiêm đã đuổi đến đem lão bà bỏ trốn bắt trở về, An Lạc Vũ liền biết người này không giống như Cố Vĩ, đối với Trần Nhạc là yêu thật lòng, An Lạc Vũ vô cùng hâm mộ Trần Nhạc tìm được người yêu mình, đồng dạng cũng vui thay cho Trần Nhạc.
An Lạc Vũ lần nữa tập trung việc trong tay, ngày mai sẽ ăn tết, hôm nay y muốn chuẩn bị nhiều món một chút, vốn dĩ một mình không cần ăn gì nhiều, nhưng mà xét thấy sức ăn của bản thân, y liền chuẩn bị nhiều một chút, hơn nữa y cũng chuẩn bị làm một việc quan trọng, nếu như thanh âm trong đầu còn xuất hiện hoặc là trong mơ nhìn thấy đứa bé tóc xanh lần nữa, y sẽ không trốn tránh nó mà sẽ cùng nó chơi, còn không phải chỉ là có tóc màu xanh thôi sao? Có cái gì đáng sợ? Nếu như đứa bé tóc xanh tỉnh sẽ không phải sẽ rất vui sao? Nhưng mà hiện tại tiểu gia hỏa kia đã ngủ rồi.
An Lạc Vũ ăn cơm tất niên do chính mình chuẩn bị, cũng không biết làm sao y cảm thấy có chút cô đơn lạnh lẽo, tiểu hoàng cùng tiểu hắc sớm đã ở trên áo bông cũ An Thành đưa đến ngủ rồi.
Xa xa từng tiếng pháo vang lên, An Lạc Vũ lại lấy giá vẽ, đem pháo hoa xinh đẹp phác họa lên trên trang giấy, từng chút từng chút một vẽ ra bức hoạ ăn tết cùng pháo hoa trong đầu, khi ba cùng mẹ xinh đẹp ôn nhu còn sống, một nhà ba người tuy không giàu, nhưng lại rất hạnh phúc. Mãi cho đến khi bầu trời có vài tia sáng, y mới trốn trong chăn ngủ.
Qua một đêm, tiểu hoàng cùng tiểu hắc tỉnh dậy, thấy chủ nhân còn không tỉnh, chúng nó liền đẩy cánh cửa chưa khóa kêu lên vài tiếng, vừa xong tiểu hắc cùng tiểu hoàng liền kêu ô ô trốn ra khỏi phòng chủ nhân, vừa rồi chủ nhân thật đáng sợ, hơi đảo mắt nhìn chúng nó, một cổ uy áp tiến đến khiến chúng nó hoảng sợ xoay người bỏ chạy, đây là lần thứ hai chúng nó thấy chủ nhân như vậy, giống như muốn đem mạch máu của tụi nó đánh vỡ, chủ nhân như vậy thật đáng sợ.
An Lạc Vũ là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, điện thoại là Thẩm Dịch gọi đến, hỏi y năm mới trôi qua có tốt không? Trong tay Thẩm Dịch có một vụ làm ăn, hi vọng An Lạc Vũ sẽ nhận, Thẩm Dịch còn nói nếu việc này An Lạc Vũ làm tốt, mấy năm tiếp theo y sẽ không cần làm việc cũng đủ dùng, An Lạc Vũ liền quyết định ngày mai vào thành phố nhìn xem là vụ gì, tiện thể đem tranh đã vẽ trong khoảng thời gian này cầm đến phòng tranh cho Thẩm Dịch, Thẩm Dịch có nói, vài bức y vẽ mấy ngày trước đã bán được vài bức, giá cả rất ổn định, ước chừng gần mười ngàn tệ, An Lạc Vũ vô cùng vui vẻ, như vậy tiếp qua hai tháng y không cần lo bản thân sẽ chịu đói.
Cúp điện thoại nhìn thấy vài tin nhắn, đều là Trần Nhạc nhắn chúc năm mới, một cái là của An Thành, xem thời gian mới biết y đã ngủ một ngày một đêm.
An Lạc Vũ rời giường rồi đem cửa phòng đóng lại, tiểu hoàng cùng tiểu hắc lại không biết chạy đi đâu, thật là hai đứa không xứng chức, y ngủ như vậy mà hai nhóc này cũng không kêu lấy một tiếng, đúng rồi y ngủ lâu như vậy chậu than trong nhà là chuyện như nào? Chẳng lẽ An Thành đến? Cũng không đúng nếu An Thành đến, thế nào cũng phải đánh thức y mới phải, gần đây sự việc xảy ra bên người y càng lúc càng quỷ dị, bất quá cũng không có gì nguy hiểm.
Đúng lúc này bụng y kêu lên ọc ọc, nghe thấy tiếng kêu, bản thân cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác nữa, An Lạc Vũ nhanh chóng đi làm bữa sáng, bụng y sắp bị đói đến hỏng rồi.