Chương 12:

An Lạc Vũ ăn xong bữa sáng thì đi ra ngoài tìm tiểu Hoàng cùng tiểu Hắc, lúc này An Thành đến, thuận tiện còn đem theo hai con chó trốn nhà một ngày tặng trở về, An Lạc Vũ nhờ An Thành giúp đỡ trông coi hai con chó con khi y vắng nhà, sau đó nói lời cảm ơn, còn về mấy con gà An Lạc Vũ đã giải quyết tụi nó trước tết rồi.


An Lạc Vũ đeo balô đi ra cửa thôn, bởi vì tuyết dày khoảng 20 cm, bên này người ít xe ít cho nên cũng không có người dọn tuyết, người trong thôn chỉ dọn tuyết sau khi đã xác định được tuyết ngừng rơi hẳn, mà bây giờ người dân muốn đi lên trấn đều phải dùng chân, nhưng mà thời tiết ở đây quá lạnh, vì vậy nếu không có việc gì cũng không lên trấn, mà lên trấn rồi nhất định sẽ có xe lên thành phố.


Lau lau cái trán đổ mồ hôi, đi suốt nửa ngày mới đến trấn, chân cũng đã muốn rụng rời, An Lạc Vũ bước vào trong xe, giữa trưa xe sẽ xuất phát, An Lạc Vũ tìm vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ, trong xe không đông người lắm chỉ có vài người, rất nhanh xe đã chuẩn bị đi, may mắn An Lạc Vũ đuổi kịp, bằng không phải đợi ba giờ sau mới có chuyến tiếp theo.


Đem balô mở ra, trừ bỏ tranh là vài món đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cùng quần áo,thức ăn, An Lạc Vũ ăn mấy cái trứng chấm đường trắng, uống hai hộp sữa bò, gặm mấy cái bánh kẹp,mới cảm giác bụng không còn đói,lúc này y mới có thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ,một đường cảnh sắc như nhau trừ bỏ trắng chính là trắng, nhìn đến hoa mắt An Lạc Vũ nhắm mắt ngủ.


Lúc xe dừng lại y mới tỉnh giấc, bầu trời bây giờ có chút tối, y xuống xe liền đón một chiếc taxi đi đến phòng tranh của Thẩm Dịch.


"Ơi lão Thẩm,tôi sắp đến rồi,còn vài phút nữa." An Lạc Vũ tiếp điện thoại nói, Thẩm Dịch còn tưởng rằng y hôm nay sẽ không đến, nếu có thể kiếm tiền y làm sao lại không đến? Hiện tại mỗi ngày y điều phải nỗ lực như vậy còn không phải là uy no cái bụng không đáy này sao?


available on google playdownload on app store


"Được, đến rồi lại nói." An Lạc Vũ tắt máy.


"Cuối cùng cậu cũng đến,tôi đã chờ cậu cả một buổi trưa." Thẩm Dịch nhìn chiếc xe taxi ngừng lại, liền nhanh chóng đi ra, bây giờ buổi tối có rất ít người đi ra ngoài, ai bảo nơi này lạnh như vậy đâu, vừa qua năm, hắn đã bị mẹ đá ra ngoài cửa,nói là sợ hắn bức điên lão gia tử, cố tình không cần nữ nhân một hai phải cùng nam nhân sinh hoạt, khiến lão gia tử phải chịu đựng quá sức.


"Tôi không phải đã đến rồi sao?Anh cũng biết giao thông chỗ tôi không tốt" An Lạc Vũ cười.
"Anh có chuẩn bị cơm không? Tôi đói ch.ết rồi." An Lạc Vũ hỏi,y thật sự đói bụng, vừa rồi còn muốn ăn chút gì trước,nhưng nhìn thấy trễ như vậy, vẫn là chạy đến đây trước rồi nói.


Phòng tranh của Thẩm Dịch không phải nằm trong khu náo nhiệt, ở nơi này tương đối thanh tĩnh,hơn nữa phòng lại rất lớn,sân trước được Thẩm Dịch mở phòng sưu tập, phía sau là phòng dành cho nhân viên sinh sống.
"Có chuẩn bị,tôi hôm nay đi siêu thị mua một đóng lớn thực phẩm." Thẩm Dịch cười.


Nhân viên đều nghĩ đến qua mùng sáu mới đi làm, hắn cũng không nấu cơm vì để bản thân được một lần ăn ngon, hắn liền làm tốt việc giới thiệu cho An Lạc Vũ, phần lớn là muốn giúp người này, đồng thời cũng có vài phần thèm ăn, lần trước có một lần người làm không đưa cơm đến cho hắn, vậy nên An Lạc Vũ đã nấu cho hắn một bữa cơm, khiến hắn nhớ mãi không quên, hiện tại có cơ hội liền phải nắm bắt.


"Đúng rồi, cuối cùng anh tiếp nhận vụ gì? Thù lao hình như rất nhiều." An Lạc Vũ một bên rửa sạch gà một bên hỏi.


"Bạn của tôi muốn đem bước tường ở trong nhà vẽ người hắn thích,đợi chút nữa cậu sẽ biết, cậu thấy đó nhà tên kia rất có tiền, vì vậy chuyện này tôi sẽ không nói, cậu không cần phải dùng quá nhiều kỹ năng vẽ, chỉ cần không vẽ hư là được, thù lao khẳng định không ít." Thẩn Dịch giúp y nhặt rau, một đại thiếu gia như hắn mười ngón tay không dính nước xuân nhưng vì có thể ăn sớm một chút cũng đi đến hỗ trợ.


An Lạc Vũ bắt đầu làm mì, trời đã tối, cũng không cần nấu quá nhiều món, làm mì bào dao cùng canh và vài món ăn là được.


"Ăn thật ngon,An Lạc Vũ, cậu làm thật ngon,nói thật những món này trong tiệm không phải quá béo thì chính là không hợp khẩu vị của tôi." Thẩm Dịch to mồm ăn mì,tuy rằng mỳ không cay nhưng phần lớn đều là món ăn cay, Thẩm Dịch rất thích ăn như vậy, một ngụm canh gà thơm nồng, một ngụm món cay ăn đến lè lưỡi, cảm giác thật sảng khoái, hắn rất thích ăn cay nhưng mà lại không thể ăn cay, nếu không có canh ăn cùng, thì hắn sẽ ăn không được.


"Anh vẫn là ít ăn cay một chút,nếu không ngày mai sẽ nóng trong người." An Lạc Vũ rót một ly nước lạnh đưa cho Thẩm Dịch, người này rõ ràng không thể ăn cay, lại yêu đồ cay như mạng, thật không biết nên nói với hắn cái gì mới tốt,đêm nay, y nấu vài món, nhìn qua thấy cay nhưng thật ra cũng không quá cay.


Thẩm Dịch im lặng nhìn An Lạc Vũ ăn một chén lại đến một chén, hắn nuốt nước miếng, không phải hắn muốn ăn mà là bị dọa sợ, An Lạc Vũ ăn nhiều như vậy thật sự là không sao? Hắn cảm thấy bản thân vẫn là nên nhắc nhở một chút.


"An Lạc Vũ,cậu vẫn là đừng ăn, tôi không có khả năng giúp cậu nếu cậu ăn đến hỏng." Thẩm Dịch nhìn An Lạc Vũ nhanh chóng ăn xong thức ăn trên bàn, lại lần nữa đem mì sợi vớt ra, hắn vẫn là hoảng sợ ăn như vậy bao tử có thể chứa nổi sao? Thẩm Dịch đã bị sức ăn của y dọa đến nơi rồi.


"Đừng lo tôi đã nói rồi,tôi kiếm tiền chính là vì đút no cái bụng không đáy này đấy." An Lạc Vũ cười, y biết nếu như có người nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng, nhưng y cũng không muốn quản.


"Vậy cậu ăn đi, tôi cũng không hi vọng cậu bị đói,nhưng mà Lạc Vũ, cậu tốt nhất đừng ăn đến hỏng." Thẩm Dịch nói,hắn thật sự không nhìn ra thân thể An Lạc Vũ nhỏ nhắn như vậy, mà lại có thể ăn nhiều như vậy,bụng cũng không có lớn bao nhiêu, rốt cuộc tên này đem đồ ăn đi nơi nào rồi?


"Cậu xem, chính là tấm ảnh này,có thể vẽ ra một bức lớn không? Nhìn thiết kế một chút,nếu làm tên kia vừa lòng,vậy bụng của cậu năm nay cùng sang năm không cần chịu đói." Thẩm Dịch vừa nói vừa lấy ra một tấm ảnh.


Hắn biết muốn giúp đỡ người này, cũng chỉ có thể làm như vậy, những trợ giúp khác An Lạc Vũ sẽ không nhận, cuối cùng thì thời gian nhận thức của bọn họ không lâu cũng chỉ là bạn bè bình thường, nhưng mà hắn đối với người này càng có thêm hảo cảm, tên này ăn uống cũng hợp khẩu vị hắn, làm sao mới có thể đem người này đến tay cùng nhau trải qua sinh hoạt?


"Ảnh chụp mơ hồ như vậy, sao có thể vẽ?" An Lạc Vũ tiếp nhận bức ảnh nhìn,ảnh chụp vô cùng mơ hồ, một mảng sáng có một người đứng nghiêng,An Lạc Vũ lâm vào trầm tư.


"Cậu nghĩ cách đi, ảnh chụp cũng chỉ có một tấm,việc này không thể truyền ra ngoài, chỉ có tôi và cậu biết,vẽ xong cậu liền đem việc này quên đi." Thẩm Dịch nói, hắn cũng tin tưởng An Lạc Vũ không phải là một người nhiều chuyện, người trong ảnh dù sao cũng không phải dễ chọc.


An Lạc Vũ nghiêm túc nhìn ảnh, nghĩ làm sao có thể vẽ được người trong ảnh vừa mơ hồ, vừa lại có thể làm cho chủ ảnh hài lòng, làm sao có thể vẽ một người mơ hồ trên một diện tích rộng? Cũng thật là khó làm, nhưng vì hướng đến mục tiêu hai năm không sợ đói, An Lạc Vũ quyết tâm liều mạng.


"Được rồi,trước tiên tôi nghĩ ý tưởng, nhìn xem có thể nghĩ ra phương pháp nào không, người này có phải không dễ chọc?" An Lạc Vũ nhìn Thẩm Dịch.


"Không quản, không có chuyện gì, cậu chỉ cần vẽ xong là được, cậu không cần lo lắng." Thẩm Dịch cười, bạn hắn người nào không thích lại thích ngay một người không thể chọc vào, tuy nhiên bức ảnh mơ hồ như vậy, bản thân có thấy được cũng không nhất định nhận ra.


"Tôi muốn ngủ,anh cho tôi ngủ một nơi thật tốt nha." An Lạc Vũ vừa dứt lời liền ngáp,hôm nay đã ở bên ngoài một ngày.
"Chính là phòng này, trong phòng có nhà vệ sinh, cậu có thể tắm một chút." Thẩm Dịch chỉ vào phòng rồi nói,phòng này nối với phòng khách cùng nhà bếp,hắn là ở lầu trên.


Sau khi An Lạc Vũ rửa mặt, cầm ảnh chụp trong tay, bức ảnh mơ hồ như vậy phải vẽ như nào mới có thể làm chủ bức ảnh vừa lòng, nhìn nhìn bất tri bất giác liền ngủ.


An Lạc Vũ ngủ,trong đầu ngay lập tức náo nhiệt:" Anh, anh thấy được đi,người này rõ ràng đối với baba chúng ta có ý, làm sao bây giờ nếu baba thích hắn, daddy của chúng ta không phải không còn cửa sao? Không được chúng ta phải ngăn cản, không thể để baba bị đoạt,chờ chúng ta có đủ năng lực, thì liên hệ với daddy, lập tức nói với daddy đem baba mang đi,miễn cho tên này muốn câu dẫn baba, buổi sáng, cái người tên An Thành kia, còn thường xuyên dùng con mắt ôn nhu nhìn baba, không được địa cầu này quá nguy hiểm, nhất định phải đến nơi daddy sớm một chút mới an toàn." vẻ mặt đứa nhỏ tóc xanh tức giận.


"Em nghĩ nhiều rồi, tên kia đối với baba cảm thấy hứng thú, nhưng hiện tại, baba không có tâm tư nghĩ cái khác đâu, y luôn nghĩ phải làm sao lấp đầy bụng đói, chúng ta bây giờ phải nhanh mạnh lên,giảm gánh nặng cho baba mới là việc chính." Đứa nhỏ tóc đen đáp lời, nó đối với em trai thật hết chỗ để nói rồi, em ấy chính là như vậy xem ai đối với baba cười một cái liền nghĩ người đó muốn câu dẫn baba, thật là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.


"Được rồi,chúng ta đừng thảo luận vấn đề không thiết thật nữa,trước hết nghĩ xem phải giúp baba đem bức tranh vẽ như nào,baba vẽ tốt liền không cần mỗi ngày lo lắng tiền cơm trong nhà không đủ." Đứa bé tóc đen cau mày.


"Chúng ta suy nghĩ cẩn thận,đem kí ức được thừa hưởng từ daddy lướt qua, nhất định sẽ có cách." Đứa bé tóc xanh đô đô miệng, sau cũng yên tĩnh nghĩ đến việc kia. Tại hai thanh âm an tĩnh lại, cuối cùng An Lạc Vũ đã có thể ngủ một giấc ngon.
Bánh kẹp=)






Truyện liên quan