Chương 14:
An Lạc Vũ ngủ không được bao lâu, thì nhăn mày, lần này y lại nghe thấy tiếng tiểu trẻ con cười đùa ầm ĩ. Chậm rãi bước về phía trước, đi hết một đoạn đường dài trắng xóa, An Lạc Vũ bước chân vào mảnh rừng trúc, y nhận ra nơi này, đây chính là mảnh rừng trúc nhà mình, mà âm thanh trẻ con cười đùa cũng càng lúc càng gần.
An Lạc Vũ nhanh chân bước đến, rất nhanh đã trông thấy một đứa nhỏ có một đôi cánh bướm thật là dài đang từ trên mặt đất bò dậy, một đứa nhỏ khác thì đang nhịn cười đến mức run rẩy, đứa trẻ cánh bướm kia An Lạc Vũ đã thấy, đứa nhỏ đó có đầu tóc màu xanh, mà một đứa khác An Lạc Vũ nhìn thấy có chút cảm thấy quen mắt.
"Nè, các ngươi cuối cùng là ai? Vì sao lại nhiều lần chạy vào giấc mộng của ta?" An Lạc Vũ kêu lên, kết quả khiến y trông thấy đứa cả người run rẩy, trực tiếp rơi xuống đất.
"Haha..." Đứa bé tóc xanh, không cho mặt mũi trực tiếp cười to, cho anh cười em, cho anh cười em, hừ phong thủy luân chuyển, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây*, xem đi anh cũng rơi xuống mặt đất rồi kìa, đứa trẻ tóc xanh vui sướng khi người gặp họa nghĩ,ngôn ngữ quốc gia này cũng thật diệu kỳ, hoàn toàn hợp ý với nó, giờ phút này tâm tình của nó rất tốt.
"Ba mươi năm hà đông,ba mươi năm hà tây" là một câu ngạn ngữ trung quốc nói về chu kỳ 60 năm của con sông Hoàng Hà,cứ 30 năm lại đổi hướng một lần,nếu bên đây là phía tây thì 30 năm sau sẽ chuyển thành hướng đông,ý là nói sự đời vô thường không ai biết trước được đều gì.
An Lạc Vũ sửng sốt đứng nhìn, sau đó cũng xì cười thành tiếng, nhìn đứa nhỏ quen mặt ở trên mặt đất lộ ra vẻ ủy khuất, thật sự là quá đáng yêu cùng quá manh, y vốn rất thích đứa nhỏ Hạo Hạo nhưng mà lúc này bé cũng chỉ có thể nép sang một bên.
"Hai ngươi là ai? Vì sao vẫn luôn xuất hiện trong mơ của ta?" An Lạc Vũ đi đến chỗ đứa bé tóc đen, nhìn bé ngã xuống vẻ mặt ngây ngốc, duỗi tay ôm lên.
"Này không công bằng,vì sao anh té ngã, ba ba sẽ ôm, còn con rơi xuống mặt đất lại phải tự mình đứng dậy." Đứa nhỏ tóc xanh ủy khuất lớn tiếng la lên, càng buồn cười chính là tên này tự mình đi đến trước mặt An Lạc Vũ, đặt mông ngồi xuống, lộ ra đôi mắt xanh thẳm tràn đầy ủy khuất cùng với đáng thương hề hề nhìn thẳng về An Lạc Vũ.
Vào lúc An Lạc Vũ nghe thấy một đứa nhỏ khác bất mãn, lực chú ý liền bị kéo qua, nhìn ánh mắt của đứa nhỏ như con chó con long lanh, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ủy khuất, An Lạc Vũ liền bị manh đến ngây người,dứt khoát vươn tay còn lại,đem đứa nhỏ tóc xanh ôm đến bên người.
An Lạc Vũ ôm hai đứa nhỏ ngồi xuống cầu thang, hai đứa nhỏ ngồi trên đùi y nhìn y bằng cặp mắt trông mong, bọn nó cho rằng baba sẽ buông bọn nó ra, vì vậy đồng thời nắm lấy vạt áo của baba bọn nó.
"Các ngươi tên gì?" An Lạc Vũ nhìn hai đứa nhỏ.
"Chúng ta không có tên, ba ba người cho chúng con một cái tên đi." Đứa bé tóc xanh gấp gáp, chờ không nổi lên tiếng.
"Không có tên? Nhưng vì sao ta lại phải đặt tên cho hai ngươi? Còn có không được tùy tiện gọi ba ba, các ngươi phải tìm đến baba ruột mới được." Tuy rằng An Lạc Vũ rất thích hai đứa nhỏ này, nhưng mà y không thể bắt con người ta đi, y cảm thấy hai đứa nhỏ này, có khả năng là con của yêu tinh, đúng rồi, lúc nãy y có nhìn thấy cánh của hai đứa nhỏ, một cái cánh chuồn chuồn,một cái cánh bướm,chẳng lẽ.....An Lạc Vũ nghĩ đến một con bướm cùng một con chuồn chuồn siêu lớn, ngay lập tức cả người lạnh lẽo, hai đứa nhỏ này thật đáng yêu hẳn là không cổ quái như thế đi?!
"Ba ba chính là ba ba của chúng con, chúng con ở trong bụng người, chờ chúng con trưởng thành, liền có thể rời khỏi thân thể baba, đến lúc đó chúng con sẽ kiếm tiền nuôi dưỡng ba ba,anh, anh nói đúng không?" Đứa bé tóc xanh lập tức lên tiếng, thật giống như sợ bản thân nói chậm, An Lạc Vũ sẽ không cần bọn nó nữa.
"Em ấy nói đúng, ba ba chúng con là con của người, chúng con ở trong bụng của người, bởi vì chúng con còn nhỏ cho nên không có cách rời đi ba ba thân thể, chờ chúng con trưởng thành thì ba ba sẽ sinh ra chúng ta." tóc đen bổ sung,đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào An Lạc Vũ.
An Lạc Vũ căn bản không hiểu lời nói của hai đứa nhỏ, tính nam nhân với nam nhân có thể sinh con, nhưng mà y thật lâu cũng không có cùng nam nhân làm, huống chi là nam nhân sao có thể sinh con? Chính mình nghĩ đến con nghĩ đến điên rồi sao? Mới có thể mơ như vậy, nhưng cảm giác này quá mức chân thật,An Lạc Vũ nhìn hai đứa nhỏ bất giác lâm vào trầm tư.
"Ba ba người đừng không tin chúng con,ba không phải không có cùng người khác làm, lần trước ba ba có cùng daddy làm, nhưng daddy đã đem trí nhớ của ba ba xóa đi,chính là ngày ba ba ngủ trưa đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy." Đứa trẻ tóc xanh nói, nó dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn vào đôi mắt An Lạc Vũ.
"Không, em trai khoan đã,không cần." Đứa trẻ tóc đen phát hiện việc em trai muốn làm, trong lòng nó nghĩ đây là chuyện xấu, baba nhất định sẽ hận daddy, nhưng mà cuối cùng vẫn là không thể ngăn cản.
"Ba ba...ba ba..." Đứa nhỏ tóc xanh không biết mình làm sai chuyện gì, vào lúc nó giúp ba ba khôi phục kí ức daddy đã xóa, thì ngay lập tức biến mất,nó cùng anh trai cũng từ đầu gối baba rơi xuống đất.
"Anh anh anh anh anh hu hu.....ba ba không cần chúng ta hu hu hu...." Đứa nhỏ tóc xanh không ý thức được bản thân đã làm ra chuyện xấu gì, ba ba vì sao đột nhiên không cần bọn nó nữa rồi.
"Em đừng khóc,ba ba có lẽ là sợ hãi." Đứa bé tóc đen ôm em trai an ủi,tay nhỏ thịt thịt vỗ lưng em một bên nhỏ giọng an ủi.
Trong đầu An Lạc Vũ xuất hiện hình ảnh cấm, nam nhân tóc xanh ở bên trong dùng sức làm người dưới thân, ngươi kia làn da trắng như truyết, eo nhỏ thật đẹp, nhưng khi người nọ ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã khiến An Lạc Vũ hét lên chói tai, trên mặt người kia chồng chất vết thương, không phải là y sao? Này là xảy ra chuyện gì? An Lạc Vũ che miệng trước mắt tối sầm.
"A." An Lạc Vũ một thân mồ hôi bừng tỉnh, mở to hai mắt trừng lên trần nhà trắng xóa, trong đầu một mảnh trống rỗng.
*******
An Lạc Vũ nằm suy nghĩ, khẳng định giấc mơ kia không đơn thuần như vậy, đúng rồi, ngày đó y ở nhà nhặt được sợi dây có màu xanh lam, căn bản y không nghĩ là tóc, hiện tại thì đã biết con bướm mình cột vào cây trúc đầu giường là tóc, nhưng đứa nhỏ..... Sao lại thế này? Chuyện này quá là quỷ dị, kế tiếp nên làm sao đây? Hơn nữa, y cùng với hai đứa nhỏ trong mơ thật có quan hệ gì không?
An Lạc Vũ nghĩ đến hai đứa con trong mơ vô cùng đáng yêu, khóe miệng bất giác cong lên, thì ra y cảm thấy đứa nhỏ tóc đen quen mắt, là vì đó là phiên bản còn nhỏ của y.
Hiện tại, An Lạc Vũ có chút mê mang khó hiểu, người kia vì sao lại muốn cưỡng hiếp y? Bởi vì trong trí nhớ của y, nam nhân kia lớn lên vô cùng tuấn mỹ, người như hắn chỉ cần ngoắc ngoắc tay, thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý cùng hắn lên giường.
Càng làm cho y phẫn nộ chính là nam nhân kia thượng y xong, còn muốn giết y, An Lạc Vũ nhớ rõ ràng người kia tự mình lựa chọn, dựa vào cái gì sao khi thượng xong còn muốn bóp chết y? Tuy rằng, cuối cùng bản thân mình không có chết, nhưng mà biểu tình của người nọ cuối cùng sẽ thế nào? Hình như là biểu tình, tựa như ăn phải ruồi bọ,rõ ràng người kia muốn cưỡng hiếp y chứ đâu phải y đến trêu chọc hắn.
An Lạc Vũ quyết định không nhớ đến chuyện kia, hiện tại, dù tính y có tức giận,nhưng mà y đối với người kia cái gì cũng chẳng biết, cũng chẳng biết phải phát tiết lên người ai.
An Lạc Vũ thử gọi hai đứa nhỏ kia, nhưng mà chẳng ai trả lời, chẳng lẽ bị cường bạo là thật mà có con là giả? An Lạc Vũ không tiếp tục nghĩ nữa, nếu muốn biết đáp án chẳng phải chỉ cần ngủ là biết sao? Hiện tại chính là phải uy no cái bụng, An Lạc Vũ lập tức từ giường đứng lên, những thứ làm bản thân phiền lòng khi nào rảnh sẽ lại lấy ra suy nghĩ, còn hiện giờ thứ quan trọng nhất chính là cuộc sống!
An Lạc Vũ vừa lúc đứng dậy, bên ngoài cũng truyền đến tiếng đập cửa, y nhanh chân xỏ dép mở cửa.
"Tiểu An cơm trưa đã xong, khẳng định bây giờ ngươi cũng đã đó, mau xuống ăn đi, Thẩm thiếu gia nói qua tình huống của ngươi cho ta, ngươi không cần phải câu nệ muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu." Trần bá đứng trước cửa nói, lúc nãy Thẩm Dịch có gọi qua nói với ông rằng sức ăn của tiểu tử này có chút lớn, bảo ông làm nhiều món ăn một chút, hiện tại, Trần bá cho rằng người trẻ tuổi này sức ăn rất lớn, nhưng mà lại ăn không đủ no, trong lòng liền chua xót, cho nên trưa này ông cũng chuẩn bị nhiều một chút,cho dù ông cũng không rõ, một người dáng người gầy gò thì có thể ăn nhiều bao nhiêu.
"Vâng Trần bá,cháu sẽ cùng ngài đi xuống."An lạc Vũ cười,y thật không nghĩ bản thân chỉ nhắm mắt một chút đã nhanh đến giữa trưa rồi.
"Trần bá, này hẳn không phải người chuẩn bị cho cháu đi, thức ăn có chút nhiều." An Lạc Vũ hoảng sợ, trên bàn bày ra một bàn thức ăn, phân lượng cũng hơi lớn rồi đi?!
"Nếm thử tay nghề của Trần Bá xem? Ăn nhanh đi, thiếu gia sẽ không quay về ăn, biệt thự này, bây giờ cũng chỉ có một mình ta, ăn một mình cũng có chút cảm thấy nhạt nhẽo, hiện tại có ngươi cùng ăn, giữa trưa hôm nay, ta liền có thể ăn thêm một chén."Trần bá mỉm cười vui vẻ nói.
"Vậy cháu cũng không khách khí."An Lạc Vũ cảm thấy vị Trần bá này, là một người thiện lương dễ ở chung, y rất thích trưởng bối như vậy, phải biết thật nhiều năm về trước y đã là một cô nhi.
An lạc Vũ bồi Trần bá chậm rãi ăn cơm, dạ dày của người già có chút không tốt nên ăn rất chậm, An Lạc Vũ cảm thấy bữa cơm này y ăn đến vui vẻ,thức ăn cũng hợp khẩu vị y, tuy rằng không phải là món cay, nhưng y cũng rất nhanh đem thức ăn nuốt hết, Trần bá nhìn An Lạc Vũ đem thức ăn ông nấu quét sạch, cảm thấy vui vẻ vô cùng. Từ lúc tiểu thiếu gia đi đến nơi nào đó, trở về liền nói thức ăn của ông làm quá dầu mỡ, hiện tại có một người trẻ tuổi yêu thích món ăn ông làm, Trần bá cong cong khóe miệng, cuối cùng ông đã tìm thấy được một chút thành tựu trên người An Lạc Vũ.
"Tiểu An đừng, Trần bá làm là được, làm gì có chuyện khách đến để khách làm,nếu ngươi nghĩ muốn báo đáp Trần bá, thì đi nhìn tạp chí, đó điều là hình ảnh phong cảnh thiếu gia yêu thích từ các nơi trên thế giới, ta nghĩ ngươi nên đến xem, vẽ ra một bức tranh khiến cho thiếu gia càng yêu thích." Trần bá đem hình ảnh ông thu thập được đều đưa cho An Lạc Vũ.
"Ngươi đến phòng kia nhìn đi, đó là phòng trà, phong cảnh ở chỗ đó cũng không tồi, nơi đó đã nở ra một vài bông hoa mận."Trần bá chỉ vào phòng bên nói.
An Lạc Vũ đi đến phòng Trần bá chỉ,nhìn cửa sổ bên ngoài, có vài bông hoa mận đang nở rộ, đóng cửa sổ lại cũng có thể ngửi được một chút mùi hương, rất nhanh An Lạc Vũ đã chú ý tạp chí trong tay, tất cả điều có quan hệ với phong cảnh.
Buổi chiều Thẩm Dịch mang đồ của An Lạc Vũ đến, trừ bỏ thuốc màu chính là đồ dùng sinh hoạt.
Lúc Thẩm Dịch rời đi, An Lạc Vũ ở bức tường di động phác họa đồ án,mãi cho đến khi Trần Bá giục xuống ăn cơm chiều, An Lạc Vũ mới dừng tay, y nhìn thoáng qua thành quả sau mấy tiếng lao động, cũng không tệ lắm, nếu vẫn luôn giữ tiến độ như vậy, thì chỉ cần một tháng là có thể hoàn thành.
Sau khi An Lạc Vũ ăn no, liền cùng Trần bá nói tiếng ngủ ngon, tắm xong An Lạc Vũ duỗi duỗi cái eo,không biết đêm nay có thể tìm thấy hai tiểu gia hỏa kia không, bởi trước kia, đều là An Lạc Vũ đi theo âm thanh tìm ra.
An Lạc Vũ không biết bản thân có ngủ hay chưa,y giống như vẫn luôn thanh tỉnh không có ngủ qua, nhưng y lại trông thấy một nơi tránh xóa, y biết chỉ cần đi xuyên qua nơi đây, thì sẽ đi đến mảnh rừng trúc nhà y, tiến vào rừng trúc sẽ tìm được hai đứa nhỏ.
An Lạc Vũ nghĩ lần này y sẽ lại không biến mất vào lúc bản thân chưa hiểu rõ, rõ ràng giữa trưa, vào lúc y vẫn đang nghĩ hỏi chuyện, kết quả hình ảnh vừa chuyển y liền nhìn thấy quá trình mình bị cường bạo,lúc này, làm sao y cũng muốn hiểu rõ mọi chuyện.
"Này hai đứa nhỏ, hai ngươi đang ở đâu, đứa nhỏ....mau ra đây đi,ta đến tìm các ngươi." An Lạc Vũ không biết bản thân tìm bao nhiêu lần mới tìm được địa phương đi đến biên giới rừng trúc, nhưng hôm nay nghênh đón y lại là trận gió nhẹ,mà không phải hai tiểu gia hỏa vui đùa ầm ĩ.
"Mau ra đây,ta lấy tên cho các ngươi được không?" An Lạc Vũ dụ hoặc nói,nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
"Ta đếm đến ba, các ngươi phải mau xuất hiện, ta sẽ lấy tên hay cho các ngươi, nhưng nếu ta đếm xong các ngươi còn chưa xuất hiện, ta sẽ phải gọi các ngươi là Lam Mao cùng Hắc Mao." An Lạc Vũ cảm thấy hai đứa bé kia chính là muốn trốn, cho nên cố ý uy hϊế͙p͙ nói.
"Một,hai.....,ba..." An Lạc Vũ nói thật lâu cũng không có ai đáp lại,một trận gió thổi,một ít lá trúc khô chậm rãi bay xuống mặt đất,An Lạc Vũ ở trong gió lộn xộn.
Tìm xung quanh nhà trúc,đều không phát hiện bóng dáng của hai đứa nhỏ, An Lạc Vũ nghĩ có phải hai đứa kia ở trong nhà trúc không,bởi hai lần trước kia đều là ở ngoài đây gặp mặt, vì vậy y cũng chưa nghĩ đến vào phòng ngủ tìm thử.
Nghĩ như vậy An Lạc Vũ nhanh chóng đi vào nhà,mở cửa phòng ngủ, cuối cùng y cũng nhìn thấy hai đứa bé đang ngủ không đắp chăn, đứa bé tóc đen hơi hơi nhăn mày, ngủ cực kỳ không an ổn,còn đứa nhỏ tóc xanh, ở khóe mắt còn có nước, mắt cái miệng nhỏ thỉnh thoảng còn kêu baba.
Một khắc tâm tình nôn nóng cuối cùng cũng an tĩnh,trong lòng chỉ còn tràn đầy thương tiếc hai đứa trẻ,vươn tay ôn nhu lau khóe mắt Lam Mao,lại vuốt thẳng chân mày cho Hắc Mao, An Lạc Vũ quyết định đây là nhũ danh, tiện danh dễ nuôi, đến bây giờ An Lạc Vũ cũng không biết hai đứa nhỏ này rốt cuộc là thuộc chủng tộc gì,phải nuôi dưỡng chăm sóc làm sao.
Ngồi ở mép giường chăm chú nhìn hai đứa nhỏ, tính cả đời chỉ có thể gặp hai đứa nhỏ trong mộng y cũng nguyện ý, ngón tay sờ sờ khuôn mặt béo nhỏ đáng yêu của Lam Mao,An Lạc Vũ nhịn không được liền bắt đầu chơi xấu.