Chương 15:

An Lạc Vũ bóp khuôn mặt nhỏ của Lam Mao, ngay lập tức cái miệng nhỏ của nó phun ra một cái bong bóng hình bán nguyệt, An Lạc Vũ xùy cười một tiếng, đứa bé này, sao lại đáng yêu như vậy.


Lam Mao nhận thấy có ai đó quấy rầy giấc ngủ của nó, khiến bản thân nó không thoải mái, liền xoay mặt một chút, thoát khỏi ma trảo của An Lạc Vũ, y cảm thấy bản thân có chút không phúc hậu, nhưng mà ngón tay của y vẫn là ngo ngoe rục rịch.


"Đứa nhỏ,quá đáng yêu,con thích cùng ta chơi có đúng không?"An Lạc Vũ tự cho bản thân một cái cớ, một lần nữa đem ngón tay hướng đến đứa con, khiến cho khuôn mặt tiểu Lam Mao đỏ bừng.


An Lạc Vũ nhìn tiểu Lam Mao nhíu mày, mới bằng lòng thu tay,thì ra cảm giác có con lại tốt như vậy, duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng của tiểu Lam Mao, lập tức đứa nhỏ thỏa mái duỗi chân mày ra.


An Lạc Vũ nhìn cái miệng nhỏ của Lam Mao không ngừng phun ra bong bóng thỏa mái ngủ, lúc này mới dời lực chú ý sang người Hắc Mao,mặt già của y ngay lập tức đỏ lên, thì ra là tiểu Hắc Mao mở to cặp mắt đen tròn nhìn chằm chằm y.


"Tỉnh rồi? Sao không phát ra thanh âm, làm ta giật mình."An Lạc Vũ nhìn Hắc Mao, kì thật y chột dạ, nguyên lai thì bản thân vẫn làm chuyện xấu nha.
"Vì sao lại không nói lời nào? Trừng mắt nhìn ta làm gì?"An Lạc Vũ chột dạ, chẳng rõ vì sao Hắc Mao lại nhìn y chằm chằm không hề chớp mắt.


available on google playdownload on app store


"Ba ba,ba ba sẽ thích con cùng em trai chứ?"Hắc Mao há miệng nói, từ khi em trai khôi phục ký ức cho ba ba, khiến baba nhớ lại việc daddy làm như vậy với baba, nó luôn cảm thấy vô cùng bất an, lo lắng baba sẽ chán ghét bọn nó.


"Hử? Dĩ nhiên ta rất yêu thích hai đứa nha." An Lạc Vũ ủ rũ nói, thật là chuyện đáng chê cười cư nhiên bị một đứa trẻ hù dọa, mà đứa trẻ này lại là con của mình , làm như nào mới có quyền uy của baba? An Lạc Vũ nghĩ.


"Vậy, vì sao ba ba còn khi dễ em trai?"Hắc Mao nói ra câu nghi hoặc trong lòng, nó thật sự sợ ba ba không thích chúng nó, ban nãy nó trông thấy ánh mắt tràn đầy tà ác của baba, liền sợ ba ba sẽ một ngụm nuốt luôn em trai vào bụng, dù sao thì những đứa bé trong chủng tộc của bọn nó cũng rất bổ, ba ba có phải cũng nghĩ đến việc ăn bọn nó để bồi bổ thân thể không?


"Bởi vì Lam Mao thật đáng yêu,ta mới không chịu nổi mà bóp."An Lạc Vũ ngượng ngùng, quả nhiên hành động lúc nãy là không đúng.


"Lam Mao? Đó là tên ba ba đặt cho em trai sao?"Hắc Mao hỏi, nếu baba nguyện ý đặt một cái tên cho bọn nó, thì có phải baba đã tiếp thu bọn nó rồi không? Nhưng mà tên Lam Mao này có chút kỳ quái,em trai sẽ thích tên này chứ? Sau ót của Hắc Mao lập tức xuất hiện dấu hỏi.


"Là tên của em con,con xem tóc của em là màu xanh,vậy gọi tên là Lam Mao không phải rất thích hợp sao?"


"Lam Mao."Nghe thấy lời baba giải thích nó liền vui vẻ, đúng! Em trai có tóc màu xanh thì gọi là Lam Mao, quả thật có chút đạo lý, vậy tóc nó màu đen gọi là Hắc Mao sao?Trong lòng nó đột nhiên có dự cảm bất an,chẳng lẽ baba sẽ đặt tên cho nó là Hắc Mao sao? (Không thể không nói Hắc Mao ngươi thật thông minh) đứa nhỏ Hắc Mao nghĩ đến đây, trên ót xuất hiện dấu chấm hỏi, trên mặt lúc này cũng bắt đầu xuất hiện hắc tuyến.


"Baba,baba đặt cho con tên gì?"Nó cẩn thật hỏi, nhắm chặt đôi mắt hi vọng những gì nó nghĩ đều là sai.
"Ta đặt tên cho con là Hắc Mao,thế nào được không? Cùng Lam Mao thật gần,dễ nhớ có phải rất thích hợp không?"An Lạc Vũ cảm thấy rất có thành tựu nói.


"Baba có thể không gọi là Lam Mao không? Tên này tựa như gọi con chó con mèo." Không biết Lam Mao tỉnh dậy từ khi nào ngay lập tức kháng nghị.


"Không được, tên chó tên mèo mới tốt, tiện danh dễ nuôi, ta còn chưa hiểu rõ các ngươi, nuôi đến lớn nhất định không dễ dàng."An Lạc Vũ lập tức cự tuyệt.


"Được rồi,hai ngươi đều đã dậy,ta có chuyện muốn hỏi hai ngươi,cuối cùng tất cả mọi chuyện là như thế nào?Các ngươi thật sự là con của ta?Cái kia, nam nhân với nam nhân cũng mang thai được sao?"An Lạc Vũ hỏi, tuy rằng y rất thích hai đứa nhỏ này, nhưng mà y vẫn cho rằng hai đứa nhỏ này chính là con của yêu tinh nhận lầm y làm baba.


"Chúng con thật sự là con của baba, buổi sáng, hai con ở trong bụng baba ngây ngốc ,nhưng em trai cho rằng bụng baba không an toàn, vì vậy chiều nay bọn con đã dọn đến chỗ ý thức hải sâu nhất của baba, nơi đó chính là an toàn nhất,nhưng mà.chuyển nhà rất mệt mỏi, bằng không lúc baba tới chúng con sao lại không biết,quả thật là do quá mệt mà ngủ như chết vậy."Hắc Mao vội vàng đáp.


An Lạc Vũ nghe xong lời giải thích của Hắc Mao, hoàn toàn bị chấn kinh rồi, nói cái gì mà bụng không an toàn, cái gì là chỗ sâu trong ý hức hải, trong này còn có khoa học viễn tưởng sao? Chẳng lẽ người "làm" y là người ngoài hành tinh sao? Đầu tóc màu xanh quả thật là không phải sinh vật trên địa cầu. Buổi chiều nay y có cảm giác là lạ, chẳng lẽ là do chuyện này gây ra sao.


"Baba,baba không cần loạn ghĩ, chúng con là con của baba, chúng con sẽ không nhận sai, đi, baba chúng ta cùng nhau đi chơi."Lam Mao bò xuống giường, giữ chặt tay An Lạc Vũ đang muốn xuất thần.


An lạc Vũ nhìn bốn con mắt lấp lóe chờ đợi của.hai đứa nhỏ, thì không thể chống cự, thật sự là chọc người yêu thích, hai tay An Lạc Vũ bị hai đứa nhỏ kéo ra ngoài, hoàn toàn quên mất hỏi đứa nhỏ thuộc chủng tộc gì.


An Lạc Vũ trợn mắt há mồm nhìn ra ngoài cửa, nơi này có phải là sân nhà y không? Vì sao hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một công viên Disneyland xa hoa vô cùng.
An Lạc Vũ đứt quãng nói:"Chuyện này là thế nào?"


Lam Mao lớn tiếng trả lời:"Đây là công viên do chúng con tự xây lên,được không? Baba mau cùng chúng con chơi."


An Lạc Vũ bị hai đứa nhỏ lôi kéo nhanh chóng xuất hiện trên cầu trượt cao cao đến trên mây, An Lạc Vũ nhìn đám mây ở trước mắt, quả thật là quá kích thích rồi, lúc An Lạc Vũ còn đang suy nghĩ, thì bị hai đứa nhỏ lôi kéo trượt xuống.


"Baba,baba."An Lạc Vũ từ trên giường bật người ngồi dậy, vừa rồi còn nghe thấy tiếng đứa nhỏ sợ hãi, cầu trượt cũng quá dọa người, cao đến chạm mây, vào lúc đi xuống còn có cảm giác muốn bay ra ngoài, An Lạc Vũ bị dọa đến tỉnh, hiện tại sau ót đều là mồ hôi, cảm giác này quá mức chân thật, rõ ràng là nằm mơ,nhưng y vẫn là bị dọa, tim không ngừng nhảy lên đập thình thịch.


An Lạc Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời lúc này đã hơi sáng, liếc nhìn điện thoại di động đã qua năm giờ, y đã bị dọa tuyệt đối không thể ngủ lại được nữa, liền nhanh chóng rời giường, đi xuống chỗ Trần bá giúp đỡ một chút cũng tốt, dù sao một lão nhân làm việc đến mệt cũng không tốt.


An Lạc Vũ đi đến cầu thang thì trông thấy Trần Bá đi lên, hai người liền cùng nhau đến nhà bếp vo gạo nấu cơm.
"Tiểu An sớm như vậy đã tỉnh, sao không ngủ nhiều một chút."Hiện tại Trần bá rất có cảm tình với chàng trai biết khiêm tốn này.


An Lạc Vũ cầm lấy rau xanh trong bồn bắt đầu rửa:"Cháu ngủ không được liền dậy." Bữa sáng phong phú của An Lạc Vũ cùng Trần Bá rất nhanh đã nấu xong.


"Anh là lỗi do em,đã dọa baba sợ đến bỏ chạy." Tâm tình Lam Mao hạ thấp, bọn nó không nghĩ đến khi baba bị dọa sẽ rời đi ý thức không gian, khi thức cũng không thể tiến vào không gian ý thức, phải chờ đến lúc ngủ mới được.


Tuy rằng bọn nó cảm nhận được mọi sự việc baba đang làm bên ngoài,nhưng được chơi cùng baba cảm giác không giống như trước:"Trước ngủ một giấc, sức lực của chúng ta đều dùng để xây công viên giải trí, chờ chúng ta dưỡng tốt tinh thần, tối đến baba sẽ tìm chúng ta chơi."Hắc Mao ngáp một cái, nó có chút mệt mỏi, tuy rằng đây là không gian ý thức của baba, nó không thể dùng nhiều năng lượng, nhưng mà dùng tinh thần lực xây dựng không gian giải trí lớn như vậy, nó cũng có chút mệt.


"Được rồi,anh mau đi ngủ đi,em sẽ bảo vệ baba."Lam Mao ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn nói với Hắc Mao.






Truyện liên quan