Chương 16:Cả nhà cùng ngủ
Động tác của An Lạc Vũ rất nhanh, bút vẽ ở trong tay của y nhanh chóng bôi lên tường,ở nơi này đã được vài ngày, trong lúc gọi về cho An Thành, An Thành bảo y không cần lo lắng việc trong nhà, hắn sẽ thường xuyên đến đó quét dọn, hiện tại hai con chó sống rất tốt,An Lạc Vũ nghe An Thành nói như vậy cũng không còn quá lo lắng chuyện trong nhà.
Trạng thái hai ngày nay của y vô cùng tốt, tiến độ vẽ cũng rất ổn, nhưng mà nghĩ đến đứa nhỏ ở trong mộng liền phiền, rõ ràng y muốn hỏi hai đứa kia thuộc chủng tộc gì, kết quả đã quên mất, hiện tại y cũng chẳng biết hai đứa bé thuộc tộc gì, muốn cái gì?
Ngừng động tác trên tay, An Lạc Vũ đánh một cái ngáp, quyết định ngủ trưa một chút, có thể đêm qua y bồi hai đứa nhóc chơi nên không ngủ ngon, vì vậy đến giữa trưa hai mí mắt của y đã bắt đầu đánh nhau.
"Tiểu An không cần phải liều mạng,từ từ vẽ, tiểu thiếu gia cũng không phải cần gấp, mau xuống dưới ăn cơm rồi ngủ một giấc mới vẽ tiếp." Trần bá nhìn An Lạc Vũ đánh một cái ngáp buông bút vẽ, ông càng ngày càng thích đứa nhỏ này, tuy rằng, khuôn mặt nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng mà người này tâm địa thiện lương, lại còn nguyện ý cùng một lão nhân như ông trò chuyện, càng không nói đến, đứa nhỏ này thế mà biết nấu ăn, mấy nam thanh niên bây giờ còn có mấy ai biết làm cơm?!
"Trần bá cảm ơn ngài vẫn luôn quan tâm cháu."An Lạc Vũ quay đầu, Trần bá cùng y không thân không thích, nhưng mấy ngày này vẫn luôn quan tâm y.
Kéo chăn, An Lạc Vũ nhắm mắt, hai ngày này y đều như vậy, chẳng lẽ cùng với việc chơi đùa với hai đứa nhỏ có quan hệ.
"Baba,baba đến rồi,con cùng anh rất nhớ người."Lam Mao nhìn thấy baba đến tìm bọn nó thì vui vẻ hét lớn.
"Sắc mặt ba ba hôm nay không tốt lắm."Hắc Mao nói, nó có chút lo lắng, có lẽ là do hai ngày này bọn nó đều lôi kéo baba chơi đùa cùng nhau, nên baba không được nghĩ ngơi tốt.
"Em trai, hôm nay chúng ta không chơi đùa, mà cùng ngủ với baba, baba chắc hẳn mệt mỏi."Hắc Mao nói.
"Được đó,baba chúng ta không đi chơi,chúng ta cùng nhau đi ngủ,con cùng anh còn chưa ngủ chung với người, được khôngBaba có được không?"Lam Mao cũng nhìn ra được quần thâm dưới mắt của y.
"Được,chúng ta cùng nhau ngủ."hai đứa nhóc còn nhỏ như vậy đã biết quan tâm đến người khác, An Lạc Vũ thật vui vẻ.
Cong lưng ôm hai đứa ở bên chân ôm lên, nhìn qua hai đứa nhỏ có chút béo nhưng ôm lên lại không có cảm giác nặng, thật không tốn bao nhiêu sức lực.
Đặt Hắc Mao cùng Lam Mao lên giường,An Lạc Vũ duỗi tay cầm chân bụi bẫm của Lam Mao cởi giày,gót chân Lam Mao rất béo,mập mạp còn trắng trẻo, ngón chân nho nhỏ giống đậu nành thật đáng yêu, ngón tay An Lạc Vũ không cẩn thận xước lên lòng bàn chân của nó, nhất thời Lam Mao tựa như con mèo tạc mao, chẳng những cười rộ lên, hai cái chân nhỏ cũng đạp tán loạn,đáng yêu đến mức khó thể tưởng tượng. Động tác của Hắc mao cũng thật mau lẹ, lúc An Lạc Vũ cởi giày cho em, nó đã tự mình cởi giày.
"Được,được rồi, Lam Mao không làm loạn chúng ta mau đi ngủ."An Lạc Vũ nằm trên giường ôm Hắc Mao vào lòng,đồng thời kêu Lam Mao lăn ra xa gọi trở về.
Nhìn đứa nhỏ bên cạnh y không chớp mắt. An Lạc Vũ nghĩ nếu hai đứa nhỏ có trong hiện thực của y thì thật tốt, đột nhiên An Lạc Vũ nghĩ đến vấn đề y không biết chủng tộc của hai đứa nhỏ, hiện tại vừa lúc để hỏi.
"Lam Mao, Hắc Mao hai con thuộc chủng tộc gì?Nói cho ta biết có được không?" An Lạc Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Ba ba vì cái gì muốn biết chủng tộc của chúng con? Ba ba, mặc kệ chúng con thuộc chủng tộc gì, bọn con đều là con của baba, thật ra bọn con rất dễ nuôi, chỉ cần ba ba hấp thu nhiều dinh dưỡng, con và em trai đều sẽ khỏe mạnh trưởng thành."Hắc Mao nói,nó không phải không muốn nói cho baba, mặc dù tinh cầu này khá an thoàn, nhưng nếu có một người chạy đến đây như daddy ngày đó chạy đến, lỡ như baba biết chủng tộc của bọn nó, rất có thể cả nó cùng em trai sẽ gặp nguy hiểm.
"Được rồi,nếu không thể nói thì ta sẽ không hỏi,chỉ cần hai ngươi sống tốt là được."An Lạc Vũ nghĩ đến lời vừa rồi của Hắc Mao, chỉ cần y hấp thu nhiều chất dinh dưỡng là được,thì ra y ăn nhiều như vậy là do hai đứa nhỏ này cần hấp thu dinh dưỡng, xem ra y cần phải ăn vài món bổ dưỡng ,như vậy cả hai mới có thể nhanh chóng lớn lên, có thể sẽ rất nhanh ra khỏi thân thể y, vậy không phải sẽ gặp nhau ở hiện thực sao?
"Baba, baba có thể không nói ta,ta,ta,người nên nói được rồi,nếu không thể nói thì baba sẽ không hỏi, có được không?có được không? Vào lúc baba cùng con với anh hai nói chuyện đều phải xưng baba."Lam Mao mở to mắt nói.
"Uy,cái này nhất thời ta sửa không được,nếu Hắc Mao cùng Lam Mao hi vọng ta nói như vậy,vậy ta liền xưng baba."An Lạc Vũ không nghĩ đến hai tiểu gia hỏa sẽ để ý việc này, nếu xưng hô như vậy khiến hai đứa nhỏ vui vẻ vậy cũng không sao cả, tuy rằng nhất thời y không thể thích ứng, bất quá y sẽ nổ lực.
"Đúng rồi,ta,không đúng. BaBa không hỏi chủng tộc của hai con,nhưng hai đứa có thể nói cho baba việc này không? Cánh của hai đứa đã biến đi đâu rồi? Baba nhớ lần đầu nhìn thấy Lam Mao, Lam Mao lúc đó không có cánh, nhưng lần trước baba lại thấy hai đứa có cánh một là cánh bướm,một là cánh chuồn chuồn."An Lạc Vũ hỏi xong đợi hai đứa nhỏ giải thích, y rất tò mò vì sao lần này lại không thấy cánh nữa.
"Con còn nghĩ baba muốn hỏi chuyện gì,là như vầy con cùng anh hai tự biến cánh ra,muốn thì biến một cái,không muốn thì không cần, baba không gian ý thức của baba chính là địa bàn của con và anh, chúng con nghĩ muốn kiến tạo như thế nào,liền xây dựng như thế đó." Lam Mao kêu ngạo lớn tiếng trả lời.
An Lạc Vũ tâm can có chút rung động:"Như vậy sức khỏe của baba có gặp vấn đề không?" Hai nhóc con này có chút mạnh, cái gì mà bảo muốn xây như thế nào thì xây như thế đó, An Lạc Vũ có chút không rõ.
Hai anh em trăm miệng một lời:"Mới không sao, nếu như gây ra vấn đề sức khỏe của baba, chúng con sẽ không làm." Không hổ là song bào thai, giọng điệu tinh thần y như là được chạm khắc ra.
An Lạc Vũ nhìn biểu tình của hai anh em liền cười,duỗi tay sờ sờ đầu hai đứa nhỏ:"Được rồi, Hắc Mao, Lam Mao chúng ta cùng nhau ngủ."
Một giấc này An Lạc Vũ cảm thấy vô cùng thỏa mái,y mở mắt, đứa nhỏ ở trong lòng ngực như cũ ngủ ngon lành, tư thế ngủ của Hắc Mao vô cùng tốt, nó nằm ngửa bên cạnh Lam Mao, còn tư thế của Lam Mao có chút không thành thật, tay nhỏ nắm lấy ngực An Lạc Vũ, nửa thân mình đã bò lên người y, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ còn phun ra một cái bong bóng, bóng bóng bị vỡ ra nước miếng cứ như vậy rớt xuống ngực An Lạc Vũ,ót An Lan Vũ có chút đen lau lau nước miếng trên miệng Lam Mao, nhìn bọt nước miếng nhỏ giọt của Lam Mao,An Lạc Vũ một chút cũng không cảm thấy ghê tởm,mà là cảm thấy đáng yêu,nhưng muốn y trơ mắt nhìn nước miếng rơi xuống ngực mình y làm không được.
"Baba tỉnh rồi." Hắc Mao mở to mắt nhìn thấy baba đang nhìn chằm chằm vào miệng em trai,nó biết lúc em trai ngủ sẽ rớt nước miếng, lúc này Hắc Mao nghĩ baba không phải là bị nước miếng của em trai nó dọa rồi đi?
"Nói nhỏ một chút,em con còn ngủ,đừng làm nó thức giấc."An Lạc Vũ nhẹ giọng.
Hắc Mao nghe xong chớp chớp mắt,gật đầu tỏ vẻ đã hiểu,nó cũng không có chuyện gì làm liền cùng baba nhìn chằm chằm vào em trai, sau đó thỉnh thoảng cong cong khóe miệng, nhìn biểu tình của nó thì biết hiện tại nó rất sung sướng.
Lông mi Lam Mao giật giật, bong bóng cũng bởi vì miệng nhỏ mở lớn mà vỡ ra.
Hắc Mao nhìn thấy Lam Mao, lười biếng nói"Baba, em tỉnh."
"Baba, anh hai, tại sao hai người tỉnh sao không gọi con."Lam Mao chu chu cái miệng nhỏ nói, baba đã tỉnh vì sao anh lại không gọi nó dậy, nó có chút không vui.
"Lam Mao đừng không vui,baba không cho anh đánh thức em,hiện tại em cũng đã tỉnh nhanh mang baba đến nơi chúng ta dựng dục,nơi đó có thứ tốt, hiện tại đưa cho baba sử dụng, baba sẽ không như trước không có tinh thần."Hắc Mao nói.
"Được,được đó như vậy baba sẽ có nhiều tinh lực bồi chúng ta chơi."Lam Mao nghe thấy lời nói của Hắc Mao liền gấp không chờ nổi.
An Lạc Vũ không hiểu ý tứ lời nói của hai đứa nhỏ,nhưng y có thể cảm thấy hai đứa nhỏ đang vô cùng vui vẻ.
Hắc Mao cùng Lam Mao lôi kéo An Lạc Vũ chạy ra ngoài,lần này bọn họ đi đến sân sau, tất cả chỗ không ở sân trước đều được xây dựng để chơi đùa ầm ĩ,thế nhưng, An Lạc Vũ còn chưa đi qua sân sau vào sâu trong rừng trúc.
Hai đứa nhỏ mang theo y đi ra sân sau, không qua bao lâu, nguyên bản rừng trúc càng lúc càng tối, mãi cho đến khi duỗi tay không thấy năm ngón, An lạc Vũ phải nhìn hai đứa nhỏ đang tự động phát ánh sáng mới không bị té ngã.