Chương 17:
An Lạc Vũ đi theo hai đứa nhỏ, cảm thấy bản thân như đã đi thật lâu, cũng giống như mới vừa đi trong nháy mắt thì đã đến, hiện tại An Lạc Vũ đối với thời gian vô cùng hỗn loạn cùng mơ hồ, lúc này, An Lạc Vũ đã theo hai đứa nhỏ đến một nơi.
Trước mắt An Lạc Vũ bỗng xuất hiện một đại điện có ánh sáng rực rỡ, y đi theo hai đứa nhỏ từng bước đi đến bậc thang, An Lạc Vũ lúc này mới nhìn thấy quang cầu phát sáng có rất nhiều màu sắc khác nhau, ngoài ra còn có một quang cầu bên trong chứa Hắc Mao cùng Lam Mao.
Những quang cầu khi di chuyển đến cửa điện sẽ bị một lá chắn mỏng manh trong suốt ngăn lại, quang cầu bị chặn lại lần nữa di chuyển đến đại điện.
"Baba đi thôi, chúng con dẫn người vào, nơi này là nơi con cùng em được dựng dục."Hắc Mao cùng Lam Mao nắm tay An Lạc Vũ đi đến thế giới của bọn nó.
An Lạc Vũ lúc này đã bị các quang cầu mê hoặc, duỗi tay cầm một viên quang cầu có màu trắng ngà, không biết tại sao y lại cảm thấy những quang cầu trôi nổi này phi thường đẹp mắt cầm vào trong tay lại cảm thấy chúng ăn rất ngon, nghĩ như vậy An Lạc Vũ liền cầm quang cầu trên tay nuốt xuống.
Lúc nuốt quang cầu vào bụng, ngay lập tức An Lạc Vũ tỉnh táo, đó là cái gì? Y nuốt nó vào sẽ không gặp chuyện gì chứ? Thế nhưng bên khoang miệng lại truyền đến một cỗ ấm áp tươi mới, nói không nên lời.
An Lạc Vũ cuối đầu nhìn Hắc Mao:"Hắc Mao, baba đã nuốt mất quang cầu, sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không có gì, vốn dĩ mang baba tới đây chính là muốn ba ba ăn cái này."Hắc Mao trả lời,tất cả quang cầu trong đây đều là dinh dưỡng tinh thần của nó và em trai, cái này khác với những thứ dinh dưỡng khác bồi dưỡng cơ thể, vì quang cầu này là dùng để bồi dưỡng tinh thần cùng linh hồn.
Lam Mao cũng lập tức kêu lên:"Đúng,đúng vậy, nhìn thấy baba mệt mỏi, cho nên con cùng anh quyết định bồi bổ cho baba."
An Lạc Vũ lần nữa bắt lấy một viên tinh cầu, viên tinh cầu này màu sắc trong suốt bao lấy một Lam Mao nho nhỏ, vật nhỏ an tĩnh ở trong quang cầu, thỉnh thoảng còn phun ra một quả bong bóng, An Lạc Vũ để quang cầu trước mặt mình, cẩn thận quan sát, đúng lúc này An Lạc Vũ cảm thấy Hắc Mao đang kéo góc áo của y.
Hắc Mao mở to mắt nhìn An Lạc Vũ,lập tức nói:"Baba, baba có thể không cần ăn hết viên tinh cầu này không?Đó là một phần linh hồn nho nhỏ của em trai,tuy thiếu viên này em trai cũng không sao nhưng vẫn sẽ bị thương."
An Lạc Vũ nhìn Lam Mao, thấy nó cắn cái miệng nhỏ không nói lời nào, dùng đôi mắt to đáng thương nhìn y, An Lạc Vũ nhìn vẻ mặt Lam Mao tỏ ra ủy khuất liền bật cười, y ngồi xổm xuống sờ đầu Lam Mao, kỳ thật y chỉ muốn nhìn cho rõ một chút mà thôi,bên trong quang cầu này có một Lam Mao nho nhỏ, y làm sao có thể ăn được kia chứ.
"Baba chỉ muốn nhìn rõ tiểu Lam Mao bên trong thôi, luyến tiếc ăn lắm."An Lạc Vũ cười nói,tuy rằng ban nãy trong lòng y xuất hiện một ý niệm dụ hoặc,nhưng lúc cầm lấy, trong đầu của y nháy mắt xuất hiện một tin tức thứ này ngon vô cùng, nhưng nhìn tiễu Lam Mao ở bên trong, lí trí An Lạc Vũ được kéo trở về.
"Baba,bảo bảo yêu baba muốn chết."Lam Mao vui vẻ bổ nhào vào lòng ngực An Lạc Vũ,cũng hôn trên mặt y một cái.
An Lạc Vũ đối với hai đứa nhỏ lên tiếng:"Bảo bảo có thể giải thích với baba một chút nơi này thật ra là sao không?"y đối với sự thần bí thật là vô cùng tò mò.
"Baba, chúng con cũng không rõ,tóm lại nơi này đều là tinh thần của chúng con,chúng nó hẳn là sau khi hấp thụ xong dinh dưỡng sẽ trở về thân thể chúng con đi."Hắc Mao trả lời,Lam Mao cũng theo sau gật gật cái đầu nhỏ.
"Đến,hai đứa giải thích không rõ ràng lắm,baba có chút không rõ, được rồi baba không hỏi nữa,bất quá ăn thứ này vào bụng, tinh thần thật tốt hơn hẳn."An Lạc Vũ cười,chỉ cần bọn nhỏ sống tốt, không quá hiểu rõ cũng chẳng sao.
"Baba, baba cần quay về,có người gọi." Nghe thấy lời Hắc Mao nói xong, trước mắt An Lạc Vũ liền tối sầm,sau khi An Lạc Vũ phản ứng trước mắt xuất hiện một cái đầu đen.
Thẩm Dịch chào hỏi Trần bá xong, liền nahnh chóng đi lên lầu tìm An Lạc Vũ, không nghĩ tới tên này cư nhiên còn ngủ trưa, kêu làm sao cũng không dậy, Thẩm Dịch nghĩ có phải nên học hỏi chuyện xưa "hoàng tử cùng người đẹp ngủ trong rừng",hôn một cái là có thể đem người hôn đến tỉnh dậy?!
An Lạc Vũ nhìn cái đầu trước mắt, ngay lập tức vươn tay đem cái đầu đẩy ra:" Thẩm Dịch anh làm gì vậy? Có biết làm như vậy sẽ có thể dọa ch.ết người không." An Lạc Vũ kêu lên.
"Tôi khủng bố như vậy sao? Có thể hù ch.ết người khác."Thẩm Dịch cảm thấy buồn cười.
An Lạc Vũ không tiếp tục cùng Thẩm Dịch nói lý, y mặc lại quần áo, cái tên này nếu không có chuyện gì đặc biệt, nhất định sẽ không chạy đến nơi xa xôi này tìm y, nhớ rõ lần trước người này đã nói sẽ quay về S thành, sao mà nhanh như vậy đã chạy về rồi.
"Ánh mắt của cậu bây giờ là gì đây? Lúc này tôi muốn thông báo một chuyện tốt với cậu, B thành sắp mở triển lãm, tôi mang tranh của cậu đi thế nào?" Thẩm Dịch nhìn An Lạc Vũ, lần này Thẩm Dịch dùng không ít sức lực mới có thể cho y một danh gạch.
"Chuyện tốt như vậy anh đã sớm thay tôi ra quyết định." Trước đây, An Lạc Vũ cũng đã từng mở triển lãm tranh nhưng người đến dự, đại đa số đều là vì Cố Vĩ mà đến, thế nhưng vẫn sẽ có người thật sự thích tranh mà đến đó. Thế nhưng sau sự kiện kia, y cũng chưa hề nghĩ tới.
"Vậy được rồi,còn có một việc,tôi có một người em họ muốn đến đây, nó cũng có năng khiếu hội họa, rất thích tranh họa, đến lúc đó cậu có thể chỉ điểm cho nó một chút không?"Thẩm Dịch cũng không còn cách nào khác,đứa em họ này của hắn thật sự là nói rất nhiều,mỗi khi đến đây hắn đều bị làm phiền muốn chết, thế nhưng hắn nghĩ đến An Lạc Vũ là một người an tĩnh lại có tính kiên nhẫn,đem đứa em họ đến chỗ An Lạc Vũ để y chăm sóc là một lựa chọn không tồi,dù sao cũng đều là yêu thích hội họa, nhất định sẽ có tiếng nói chung.
"Không phải là vị em họ anh từng nói với tôi rất thích nói chuyện đi?" An Lạc Vũ cong mắt, nghĩ đến việc Thẩm Dịch bị một nữ sinh làm cho luốn tay chân luống thì có chút buồn cười.
"Còn không phải sao?! Thế nào chỗ cậu đang ở tôi cũng từng đến, nơi đó quá cô đơn rồi, có em họ của tôi vào ở nhất định là càng thêm náo nhiệt." Thẩm Dịch đặt hi vọng lên người An Lạc Vũ, mong y có thể đáp ứng.
"Nếu anh không sợ tôi cái gì, thì anh mang đến đi." An Lạc Vũ cũng đã xem qua ảnh chụp,người này mới mười mấy tuổi, lớn lên giống như búp bê, mà khoảng thời gian này Thẩm Dịch cũng giúp y không ít, nếu chỉ hỗ trợ chăm sóc một bé gái y vẫn có thể làm được.
"Tôi đối với cậu còn không yên tâm cái gì." Thẩm Dịch nghe thấy An Lạc Vũ đồng ý thì nở nụ cười haha,trong lòng nghĩ nếu hắn đối với y không yên tâm thì còn có thể đối với ai yên tâm nữa đây?!
Ngày đó y cùng Thẩm Dịch nói chuyện một lát,Thẩm Dịch liền đi về phòng sưu tập lấy tranh, An Lạc Vũ cũng đi vẽ tranh,sớm vẽ xong một chút thì y sẽ có thể sớm về nhà, tuy rằng ở đây Trần bá đối xử với y thật tốt, nhưng mà cũng không phải là nhà y.
Trải qua gần một tháng, An Lạc Vũ cũng vẽ xong hai mặt tường, chính y nhìn thấy còn cảm thấy vô cùng hài lòng, tuy rằng người ủy thác đưa bức hình vô cùng mơ hồ, nhưng mà y vẽ cũng không phải quá rõ ràng, mặt trước vẽ một bóng cây thật lớn, có một người đàn ông ngồi ở dưới góc cây cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, mặt sau là một người đàn ông đứng trên ban công tay cầm một ly rượu vang đỏ, nhìn lên bầu trời đêm đem, lộ ra vô hạn mê hoặc.
Sau khi An Lạc Vũ trở về, Thẩm Dịch nói người ủy thác vô cùng vừa lòng, bức họa này y vẽ được 50 vạn, khiến cho An Lạc Vũ thật vui vẻ, lần này chẳng những y có tiền, còn quen biết một vị Trần bá đối xử thật tâm với y, sau khi An Lạc Vũ về nhà, y cũng thường xuyên cùng Trần Bá nói chuyện qua điện thoại.
Về nhà, điều có thể khiến y vui nhất là chỉ cần tùy thời ở trên giường nằm là có thể đi vào giấc mộng tìm hai đứa nhỏ, hiện tại tình cảm của y, Hắc Mao và Lam Mao rất tốt, hai đứa nhỏ thấy y cũng sẽ không còn cẩn thận như trước, sẽ đối với y làm nũng, sẽ bướng bỉnh, còn sẽ chọc y tức giận, đương nhiên An Lạc Vũ cũng đã biết vào lúc Hắc Mao có ý thức cũng đã từng cứu y một mạng,nếu không nhờ tiểu gia hỏa kia rất có thể y đã bị con lợn rừng kia đuổi về nhà bà ngoại*
Nguyên bản là vậy"要不是小家伙他可能己经被那头野猪给送回姥姥家了" mình cũng không hiểu dụng ý của An Lạc Vũ ra sao cả.
Đáng nói nhất là Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoàng nhà y đã trưởng thành vô cùng uy phong, bất quá hiện tại hai tên này không chịu ở tại nhà trúc nữa, hầu như mỗi ngày đều là ở trong rừng trúc,chỉ đến giờ ăn cơm chiều mới chịu quay trở về.
Hôm nay,Thẩm Dịch đã gọi điện thoại nói cho y một tin tức tốt,chính là bức họa của y đem đi triển lãm được một người mua lại với giá 5 vạn làm y thật vui vẻ, hiện tại trong tay y đã có một chút tiền,đủ để y ăn trong vòng một hai năm. Còn một sự kiện khác chính là em họ của Thẩm Dịch cũng rất coi trọng bức họa của An Lạc Vũ, cô nàng rất muốn nhìn thấy An Lạc Vũ, nhưng mà đứa nhỏ này gần đây muốn đi Vân Nam, không rõ vào một ngày nào đó đứa nhỏ này xem thấy đổ thạch liền vô cùng cảm thấy hứng thú, cho nên Thẩm Dịch hi vọng An Lạc Vũ có thể cùng đi theo hắn, bởi vì lần này người đi cũng không ít,trừ bỏ em họ của hắn còn có hai người bạn của em trai hắn, người ủy thác An Lạc Vũ lần trước cũng muốn đi,đương nhiên Trần bá cũng cùng Trần Hoán nói qua,An Lạc Vũ làm đồ ăn không tệ, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Dịch nhất định phải mang theo An Lạc Vũ.