Chương 19:
"Tỉnh, tỉnh,Tiểu An đến rồi tỉnh, tỉnh." Trịnh Toàn lắc An Lạc Vũ một chút, hắn thật không ngờ, An Lạc Vũ ở trong một hoàn cảnh xa lạ như vậy mà vẫn có thể thỏa mái ngủ như ch.ết vậy.
An Lạc Vũ giơ tay xoa nhẹ đôi mắt, y không nghĩ bản thân mình chỉ ngủ có một giấc thì đã đi đến Vân Nam, y ở trong mộng ngủ cùng hai đứa nhỏ thì cảm thấy an tâm vô cùng, vì vậy mỗi đêm y ngủ điều ngủ rất ngon, cũng không còn như trước đây, tuy đã vào giấc nhưng mà vẫn luôn mơ thấy sinh hoạt quá khứ của mình.
"Tới rồi,cậu cũng thật là y như một con mèo lười có thể ngủ nhiều như vậy." Trịnh Toàn nở nụ cười trêu ghẹo.
"Tiểu nha đầu kia đi đâu rồi?" An Lạc Vũ mở to mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Thẩm Nguyệt Thanh trống không, cũng không biết cô nàng đã rời xe khi nào.
"Nó thức dậy cũng không dám nói chuyện cùng tôi, cậu cũng ngủ rồi, tôi không cho nó đánh thức cậu, nó ngồi như vậy không chịu nổi liền chạy." Trịnh Toàn buồn cười nói,tên này hẳn là nghĩ hắn đem tiểu cô nương kia đuổi đi rồi chứ gì?!
"Thì ra là vậy sao."An Lạc Vũ vẫn cảm thấy cô nàng kia là bị dọa chạy.
An Lạc Vũ cũng không tiếp tục rối rắm, đi ra xe, nơi bọn họ ở là một căn biệt thự của nhà Vương Hạo, y từng nghe Thẩm Dịch nói qua người này hình như thích ngọc vô cùng, cho nên sản nghiệp ở bên này cũng không ít, đương nhiên phần lớn đều có quan hệ với ngọc.
An Lạc Vũ đi theo Trịnh Toàn vào biệt thự, phòng ngủ của những người khác điều đã được an bài xong, còn phòng của An Lạc Vũ vẫn còn chưa được an bài, vốn y được an bài phòng ngủ cùng tầng với vệ sĩ, thế nhưng Trịnh Toàn lại trực tiếp mang An Lạc Vũ đi lên lầu ở phòng giành cho khách.
"Trước tiên cậu nên đi tắm, sau đó xuống lầu ăn cơm chiều, đợi tôi tắm xong thì sẽ tìm cậu." Trịnh Toàn nói.
Thẩm Dịch tắm xong, vốn muốn đi tìm An Lạc Vũ, nhưng lại bị Vương Hạo mạnh mẽ lôi đi, làm hại hắn từ lúc xuất phát đến bây giờ điều không thấy An Lạc Vũ, tuy rằng từ trong miệng của tiểu nha đầu kia biết được tin tức của y, Thẩm Dịch nghĩ chắc là tên vô lại kia sẽ không khi dễ An Lạc Vũ đâu nhỉ? Nhưng mà trong lòng hắn vẫn là không ngừng lo lắng.
Khẩu vị của Trịnh Toàn ở B thành, vẫn luôn rất đặc biệt, khó mà đảm bảo tên kia sẽ không coi trọng An Lạc Vũ, nếu tiểu An trêu đến tên kia, vậy Thẩm Dịch sẽ cảm thấy thật có lỗi vô cùng, ở trong phương diện tình cảm Trịnh Toàn chính là một tên vương bát đản, từ trước đến nay chưa hề có một cuộc tình nào vượt quá ba tháng.
Đoàn người nghỉ ngơi cả đêm, sáng hôm sau Thẩm Dịch đi tìm An Lạc Vũ chơi, hôm qua ba của Thẩm Nguyệt Thanh đột nhiên cũng đi đến Vân Nam, mà tiểu nha đầu nửa đêm còn dám lén trộm ra ngoài, kết quả bị Thẩm Dịch bắt lại được, sáng hôm nay đã nhanh chóng đóng gói trả lại cho chú nhỏ.
Cô nàng kia đi rồi, toàn thân của Thẩm Dịch điều là thỏa mái không thôi, nàng vẫn luôn quấn lấy An Lạc Vũ, khiến cho Thẩm Dịch cũng không còn cách nào khác, hắn có cảm giác hắn đối với cô em họ này có chút ám ảnh cưỡng bách, tất cả đều là do đứa nhỏ đó làm ra.
Bởi ngày mai mới bắt đầu lễ hội đổ thạch, Vương Hạo cùng Trịnh Toàn lại có việc riêng, cho nên Thẩm Dịch mới có thể cùng An Lạc Vũ, Trần Hoán, cùng một người vệ sĩ đi dạo ngọc thạch.
Vừa lúc bọn họ đuổi kịp có người muốn đổ thạch, chiều dài của khối ngọc khoảng một mét, An Lạc Vũ nghe người bên cạnh nói đây là hắc ô sa da, mà loại hắc ô sa da này tương đối tốt có thể cho ra cao lục.
"Trần Hoán,tiểu An hai người nói bên trong sẽ có ngọc không?" Thẩm Dịch nói, hắn cũng nghe nói nguyên thạch này là vị bên cạnh mua với giá 30 vạn, hiện tại đang chuẩn bị bổ, nếu có thể bổ ra ngọc tốt thì sẽ kiếm được lợi nhuận rất cao, nếu không phải vậy thì sẽ tán gia bại sản.
"Ngọc,ngọc,ngọc." Chỉ thấy vị đổ thạch kia khẩn trương tự nói lẩm bẩm, căng cứng cả người, người này hẳn là đang đánh cược một phen cuối cùng, bởi mấy ngày qua, tất cả gia sản của hắn đều đã nằm ở trong đây, nếu lần này cũng không phải thì liền xong đời.
Người bổ thạch tưới một ít nước bắt đầu lau chùi, mọi người vây quanh hơn một phút, thì khối nguyên thạch kia cuối cùng cũng lộ ra một ít ngọc.
Vị tiên sinh đổ thạch kia nháy mắt trở nên sinh động, hắn kích động vô cùng, tuy rằng ngọc cũng không phải rất lớn, nhưng nhìn qua thì cũng không tệ.
Bổ thạch sư liếc mắt nhìn vị tiên sinh kia một cái, vị Ngô tiên sinh này đã lau không ít đá,nếu lần này lại thất bại vậy cơ hội xoay mình của hắn cũng không còn, bổ thạch sư tạm dừng một chút, nhìn Ngô tiên sinh.
"Đừng ngừng,mau bổ đã có ngọc rồi." Ngô tiên sinh nóng vội lên tiếng,hắn thật sự đã gấp không chờ nổi.
Bổ thạch sư thở dài động tác trên tay nhanh hơn, người này chắc hẳn đã muốn điên, hắn đã lau rất nhiều ngọc thạch, có thể nhìn ra đâu là ngọc tốt, đâu là ngọc xấu, khối trong tay này rất có thực lực nhưng mà lại có không ít vết nứt chỉ là rất nhỏ.
Những người vây xem lúc này ai cũng không khỏi kích động, nhưng cũng có người trong nghề nhìn thấy, ngọc này không phải là ngọc tốt, bọn họ thở dài một chút, ở nơi đây bọn họ cũng đã nhìn quen chuyện này, một đao phú quý, một đao nghèo.
Ngô tiên sinh xem ngọc có một vết rạn, khiến hắn điên hoàn toàn,đây là số tiền cuối cùng của hắn:" Không,tại sao lại như vậy,không,không...."
Người xung quanh vây xem, nhìn thấy viên ngọc thạch che kín vết rạn lớn nhỏ không đồng nhất, ngọc này căn bản không đáng giá, rất nhiều người đến xem náo nhiệt nghĩ, quả nhiên việc đánh cược ngọc không phải là thứ tốt gì, một khắc trước rõ ràng còn vô cùng khả quan, thế mà chưa kịp vui mừng bao lâu, thì ngay lập tức đã rơi xuống địa ngục.
"Đây thật là đủ kích thích." Trần Hoán cười nói,việc này thật sự rất kích thích.
Trần Hoán:"Chúng ta cũng đến chỗ khác nhìn một chút, tìm một khối nguyên thạch bổ cho đã nghiền."
Ba người cộng thêm vệ sĩ của Trần Hoán, An Lạc Vũ nhớ lại Hắc Mao cùng Lam Mao cũng muốn mua ngọc, nhưng mà vừa rồi y nhìn qua, ngọc thật sự rất quý. Tỉ lệ mua được ngọc tốt y thật sự mua không nổi.
An Lạc Vũ quyết định đi nhìn xem, y có thể từ chỗ Vương Hạo mua được một khối ngọc tốt một chút, vì vậy lấy 50 vạn là tiền mua ngọc, ngoài ra trừ một ít phí sinh hoạt cho hai tháng, số còn lại y cũng muốn xem vận may của bản thân, có lẽ y có thể hỏi Hắc Mao cùng Lam Mao xem bọn nhỏ có thể phân biệt được ngọc tốt, ngọc xấu hay không.
Trước cửa một ngôi nhà lớn bày biện không ít nguyên thạch phỉ thúy,Trần Hoán dẫn đầu đi vào, trực tiếp đi đến chủ tiệm bán đang giới thiệu mấy tảng đá tương đối tốt, giá trị hai khối đều là ba bốn mươi vạn.
Trong tiệm nhà này có bổ thạch sư,cũng có không ít người như Trần Hoán, bọn họ lấy tiền đánh cược, tìm kích thích, cho nên những người này sẽ không đi đến thị trường giải thạch mà là giải thạch ở trong tối.
"Trần Hoán cậu là có ý gì? Tôi đến đây xem nguyên thạch, nếu có thể tại nơi này lấy được ngọc, vậy mới là kích thích." Thẩm Dịch đi đến bên bán nguyên thạch chọn một cục đá.
Những khối đá này đều là loại bị coi thường, có chút lớn, có vết lòi lõm, rổ, viên nhỏ nhất cũng bằng một nắm tay người lớn, năm viên một vạn,nếu biết cách ăn nói còn có thể cùng chủ quán thương lượng được giá tốt.
"Như vậy tiện nghi cho cậu, Thẩm Dịch nếu cậu chọn được loại có ngọc,tôi bên này chỉ cần một trong hai viên có ngọc,tôi liền đưa cậu một nửa."Trần Hoán một bộ biểu tình khẳng định Thẩm Dịch không chọn ra ngọc nói.
"Đây là cậu nói,đợi lát nữa tôi lấy được một viên ngọc,cậu bên này phải phân cho tôi một nửa." Thẩm Dịch nghe Trần Hoán nói xong lập tức có tinh thần chọn.
Thẩm Dịch chọn năm viên nhìn thuận mắt,quay đầu nhìn thấy An Lạc Vũ đang ngẩn người,hắn nghĩ nên để cho An Lạc Vũ chọn một viên, hắn để An Lạc Vũ đến đây là tìm vui cải thiện tâm tình.
"Lạc Vũ đừng phát ngốc,nhanh tới chọn một viên,cho anh dính một chút vận may từ cậu." Thẩm Dịch kêu lên.
Lúc này,An Lạc Vũ đang gọi Hắc Mao cùng Lam Mao,y nghĩ hai đứa nhỏ này khẳng định biết, nếu không y ở hiện thật gặp chuyện, Hắc Mao cũng sẽ không kịp lúc cứu y, nhưng mà gọi lâu như vậy hai đứa nhỏ vẫn mãi không chịu phản ứng, liền biết hai đứa đang ngủ.
"Thẩm Dịch anh có thể không?" An Lạc Vũ hồi phục tinh thần,hắn nghĩ ba người bọn họ đều là người ngoài nghề,có thể lấy được ngọc, thì đúng là cần phải có vận may thật tốt.
"Tùy tiện được không,trước thử vận may xem,nhanh chọn,chúng ta hôm nay đem hai viên có ngọc của Trần Hoán phân lấy một nửa." Thẩm Dịch hưng phấn nói,hắn hôm nay chính là muốn chiếm tiệm nghi của Trần Hoán haha,làm tức ch.ết tên kia.
"Được,tôi liền chọn mấy khối." An Lạc Vũ cười nói,y đi đến những viên nguyên thạch được sắp xếp thành hàng chỉnh tề trước mặt,An Lạc Vũ cầm từng khối xem qua, mấy ngày trước y có mua một quyển sách giới thiệu nguyên thạch,tuy An Lạc Vũ sờ không đến điểm mấu chốt, nhưng vẫn phải cố gắng lựa chọn cho thật tốt.
Thẩm Dịch nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của An Lạc Vũ, hắn có chút cảm thấy xấu hổ, lúc nãy hắn chỉ chọn những cái bản thân mình nhìn thấy thuận mắt.
An Lạc Vũ tốn một ít thời gian chọn ra năm viên,lúc xoay người,liền dừng chân lại,vừa rồi y đá trúng một khối nguyên thạch,cục đá này đã bị cắt qua,là cắt từ chính giữa, bên cạnh cũng bị cọ qua, viên nguyên thạch bên kia đã không có.
An Lạc Vũ đột nhiên dừng chân, vì y nghe được trong đầu vang lên tiếng Hắc Mao kêu baba,tâm tình y có chút kích động.
P/s: những viên ngọc này đều là ngọc phỉ thúy màu xanh nhé. Đây là đá nguyên thạch bên trong có ngọc.