Chương 20:

"Hắc Mao có thể tìm ra cái nào tốt một chút không? Đối với những viên đá hữu dụng cho em trai cùng con, chút tiền của baba thật sự là mua không nổi một viên đá tốt."An Lạc Vũ hỏi ở trong lòng.


Hắc Mao nghe thấy lập tức trả lời:"Có thể tìm được, chỉ cần baba lấy tay đặt lên nguyên thạch, con liền có thể cảm nhận được, có ngọc hay không con cùng em điều sẽ biết."


Hiện tại nó có chút gấp không chờ nổi,nếu có thể hấp thu năng lượng sớm một chút, vậy thì nó cùng em trai sẽ trưởng thành nhanh hơn rất nhiều:"Baba, vừa rồi baba đá trúng một viên thạch, hiện tại nhìn qua tưởng là phế liệu nhưng mà bên trong có năng lượng con cùng em trai yêu cầu, baba mua nó đi ạ." Hắc Mao kêu lên,vừa rồi lúc baba đá trúng viên đá kia, nó nhận thấy ở bên trong có một dòng năng lượng ấn áp dạt dào,khiến cho toàn thân của nó vô cùng thỏa mái.


"Được,chờ chút nữa baba sẽ mua nó." Trong lòng cao hứng, có thể tìm được năng lượng cho con trai, khiến cho con nhanh chóng trưởng thành một chút, y liền vui vẻ.


Thẩm Dịch trông thấy An Lạc Vũ đột nhiên yên tĩnh, ôm cục đá đến phát ngốc liền hô:"An Lạc Vũ cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng chọn đi, chúng ta còn phải đi cắt, hôm nay chúng ta phải lấy được tiện nghi của Trần Hoán."


An Lạc Vũ hồi phục tinh thần,lúc nãy y nói chuyện với Hắc Mao khá là chuyên tâm, vì vậy ở trong mắt Thẩm Dịch, y chính là đang phát ngốc:"Tôi đã chọn xong, ông chủ, mấy viên phế thạch này có thể cho chúng tôi không? Ngài xem chúng tôi mua cũng không ít, đống phế liệu này coi như cho chúng tôi luyện tập đi, tôi nghĩ muốn học tập điêu khắc một chút." An Lạc Vũ nói với ông chủ tiệm thạch đang ở bên cạnh.


available on google playdownload on app store


Thẩm Dịch không biết An Lạc Vũ đang có chủ ý gì, nhưng mà nếu An Lạc Vũ muốn học điêu khắc vậy so với người khác y sẽ học được rất nhanh:" An Lạc Vũ sao vậy, làm sao lại thích điêu khắc rồi? Ông chủ, tôi cùng đám bạn của tôi mua của ngài nhiều thứ như vậy, mấy khối đá này đã bị cắt qua thì cũng đã trở thành phế liệu rồi, có thể cho y hay không?"


Trần Hoán thấy thế cũng nói thêm một câu, dù sao hôm nay hắn là người mua nhiều nhất, tất nhiên lời nói của hắn cũng sẽ có phân lượng nhất:" Ông chủ thế nào?"


"Nếu người bạn này thích thì cầm đi đi, dù gì cũng chỉ là phế liệu, có thể đem đi luyện tập." Ông chủ cũng chỉ có thể tặng cho bọn họ một cái ân tình.


"Trần Hoán, trước cậu đừng bổ, tôi với An Lạc Vũ bổ trước." Thẩm Dịch kêu lên. Trần Hoán trông thấy bộ dáng kia của Thẩm Dịch, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng:" Được rồi, cậu hôm nay chính là muốn chiếm lấy tiện nghi của tôi đúng không? Vậy thì phải xem Thẩm Dịch cậu có thể chiếm được hay không."


Thẩm Dịch nghe thấy liền cố ý kích thích Trần Hoán:" Có tiện nghi mà không chiếm chính là vương bát đản,cho nên Trần Hoán cậu cho tôi tiện nghi, tôi nhất định phải chiếm."


An Lạc Vũ nhìn thấy Thẩm Dịch chạy đi xem, y dùng tay sờ sờ nguyên thạch, cho Hắc Mao nhìn, kết quả tất cả các nguyên thạch đều không có năng lượng mà song bào thai có thể hấp thu, An Lạc Vũ lại chọn ra hai viên thạch mà Hắc Mao nói tương đối tốt đợi lát nữa cắt, An Lạc Vũ không nghĩ đến, không phải khối ngọc nào hai đứa nhỏ điều có thể hấp thụ, mà bên trong còn phải có năng lượng nữa mới được.


An Lạc Vũ đi đến xem hai người đang chăm chú nhìn, trông thấy ông chủ đang bổ thạch, trước tiên là múc nước lau tảng đá, sau đó mới dùng công cụ từ từ bổ lên, bổ hai cái đã có chút toát ra ngọc, Trần Hoán không kiên nhẫn, trực tiếp bảo ông chủ nhanh tay, kết quả ngọc là có nhưng bởi vì chất ngọc bên trong quá thô, đáy lại có vết bẩn, vết nứt thật nhiều, vì vậy khối ngọc này hoàn toàn không được.


An Lạc Vũ có thể nhìn ra Trần Hoán thật sự không để bụng số tiền mình đã bỏ ra, nhưng mà ánh mắt vẫn mang theo điểm thất vọng, ngay cả Thẩm Dịch cũng lộ ra biểu tình thất vọng, hai người bọn họ điều không biết đánh cược ngọc, hoàn toàn chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi. Thẩm Dịch thất vọng:"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng cũng là ngọc,nhưng kết quả lại là phế ngọc."


Trần Hoán không quá hứng thú:"Đem cắt khối khác đi." Hứng thú của hắn có chút bị đả kích, nguyên lai nguyên thạch bên trong có ngọc thì cũng chưa chắc là ngọc tốt.


Ông chủ cười, khối thạch trong tay của hắn bây giờ so với khối lúc lúc nãy tốt hơn nhiều, nếu mà vận may tốt thì chính là ngọc tốt:" Tốt, kỳ thật mọi người cũng không cần phải quá thất vọng, ngọc cũng là như vậy, thứ đem ra đánh cược là vận may, không chừng khối đá này lại là ngọc tốt."


An Lạc Vũ nghiêm túc nhìn chằm chằm, Thẩm Dịch cũng vậy chỉ có Trần Hoán là có chút hoảng thần.
Rất nhanh nguyên thạch đã được ông chủ cắt ra, thế nhưng bên trong cũng không có ngọc như ông chủ kia nói, trừ bỏ là đá thì cái gì cũng không có.


"Trần Hoán, tiện nghi này của cậu tôi nửa phần cũng không thể chiếm được,vận may của cậu quá là kém." Thẩm Dịch nói, hắn bắt đầu lau cục đá của mình.


An Lạc Vũ có chút mất mát, y thật không dám nghĩ Trần Hoán cứ như vậy mà ném đi một trăm vạn ra ngoài cửa sổ....Hàizz thật là ném ở trong nước cũng không có một tiếng vang, quả nhiên đổ thạch là thứ ăn thịt người không nhả xương.


An Lạc Vũ sờ khối nguyên thạch bị cắt làm hai nửa, vẻ ngoài vô cùng bóng loáng, thế nhưng đáng tiếc chỉ là một cục đá mà thôi An Lạc Vũ nghĩ.


"Baba, baba đừng buồn, khối đá này có ngọc, lúc nãy người nọ đã bổ sai vị trí, baba bảo người nọ bổ ở chỗ bên kia đi, ngọc bên trong hẳn là không tệ." Hắc Mao đột nhiên lên tiếng.


An Lạc Vũ cao hứng:" Thật sự sao." Vốn dĩ lời này là muốn nói ở trong lòng, kết quả bởi vì quá mức vui vẻ, mà nói ra khỏi miệng.
Thẩm Dịch ngẩng đầu tò mò:"An Lạc Vũ cậu bị gì vậy." Một trong những viên đá ở trong tay Thẩm Dịch đã bắt đầu xuất hiện một ít ngọc, hiện tại còn đang tăng lên.


An Lạc Vũ cũng muốn xem lời nói Hắc Mao có đúng là thật hay không liền cười:" Không có chuyện gì, chỉ là muốn ông chủ bổ bên này một chút, không chừng bên này có ngọc."


Ông chủ nghe thấy lời An Lạc Vũ nói xong, cũng không nói gì, chỉ ấn theo lời của An Lạc Vũ bắt đầu khoa tay múa chân hạ đao, chẳng bao lâu, sắc mặt của ông chủ lộ ra một tia vui mừng.


Động tác của ông chủ cũng bắt đầu chậm lại, hắn chưa bao giờ bổ được một viên ngọc tốt như vậy, vừa rồi hắn còn nghĩ đây cũng chỉ là khối phế đá, làm sao cũng không nghĩ đến viên đá này lại có thể cho ra được một khối ngọc tốt như vậy, ông chủ vô cùng kích động nói:" Thần tiên khó đoạn tấc ngọc*, lời này quả là đúng, đây là một khối ngọc tốt nhất, mà mấy năm nay ta cắt được, các cậu thật may mắn, các cậu xem màu sắc này, là màu xanh cực phẩm, lần này đại phát rồi."


"Thần tiên khó đoạn tấc ngọc"đại khái là nói những viên ngọc ở bên trong khối đá rất khó đoán được phẩm chất của nó.
"Ngọc này,xác thật không tệ." Trần Hoán nói.


"Trần Hoán đã nói rõ, tôi bên này đã có ngọc, cậu phải phân cho tôi một nửa." Thẩm Dịch nói,hắn cũng nhìn ra được ngọc kia quả thật là ngọc tốt, hiếm thấy trên thị trường, nhân dịp này hắn muốn dùng khối ngọc đó làm tặng mẹ hắn một cái vòng tay.


Trần Hoán liếc nhìn Thẩm Dịch một cái, khó trách người này không thể nắm giữ quyền lợi trong Thẩm gia, chỉ có thể làm một thương nhân nhỏ nhoi:"Danh dự của tôi cũng không kém vậy."
Ông chủ nhìn Trần Hoán:"Ngọc này cậu bán không? Tôi ra giá cao mua về."


"Không bán, ngài xem tôi phải phân cho người bạn này một nửa, nửa kia lại làm một chút trang sức cho mẹ." Trần Hoán tâm tình thật tốt,giải thích vài câu.


"An Lạc Vũ cậu muốn cái gì? Có thể có được ngọc này điều là nhờ vào công lao của cậu." Trần Hoán hỏi, tuy rằng hắn không hiểu gì về ngọc, nhưng cũng có thể nhìn ra được viên ngọc này có giá trị không nhỏ, ít nhất cũng hơn một ngàn vạn.


Kỳ thật An Lạc Vũ vẫn luôn rất muốn cảm ơn người này, lần trước y có thể nhận được tiền thù lao nhiều như vậy, tuy điều là do Trần Hoán nể mặt Thẩm Dịch, nhưng mà An Lạc Vũ cũng vô cùng cảm kích, trả lời:" Tôi không cần gì cả."


"Này sao được? Ngọc tốt như vậy,nếu không phải nhờ An Lạc Vũ, chúng ta điều đã bỏ lỡ, không được nếu không thì như vậy đi Trần Hoán, vận may của An Lạc Vũ tốt như vậy, thì cho An Lạc Vũ chọn một khối nguyên thạch đi, chúng ta trả tiền." Thẩm Dịch nói, hắn cùng Trần Hoán nếu thật không làm chuyện gì thì là vô cùng không khách khí, mà lần này hắn chiếm được tiện nghi Trần Hoán, thì lần sau hắn trả lại nhân tình là được.


"Này,được thôi." An Lạc Vũ nói, nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, nếu có thể lấy được thật nhiều năng lượng cho Hắc Mao cùng Lam Mao, vậy thì hai đứa nhỏ sẽ có thể mau chóng trưởng thành, nghĩ như vậy An Lạc Vũ liền mặt dày nhận lấy một lần.


Đồ vật rất nhanh đã được vệ sĩ của Trần Hoán ôm vào trong xe, bọn họ chuẩn bị đem ngọc đưa đến chỗ của Vương Hạo, đồ vật điều được đặt ở cốp sau, An Lạc Vũ dạo thêm một vòng trên thị trường đổ thạch, thu hoạch được rất ít, trong tay y là mấy tảng đá chưa được bổ, Thẩm Dịch cũng dứt khoác đem những khối đá kia mua cho An Lạc Vũ, ngoài ra những viên đá phế liệu của y cũng được vệ sĩ ném vào trong cốp, bởi vì đá phế liệu cũng không lớn chỉ to bằng trái bóng rổ.


Nhóm người An Lạc Vũ dạo quanh một vòng trên thị trường, Hắc Mao lại tìm thấy hai viên đá có tác dụng đối với bọn nó, có một khối giá rất cao, hơn một trăm vạn, An Lạc Vũ chỉ nhìn vài lần, sờ soạng vài cái, Thẩm Dịch liền mua cho y, một cái khác giá cả tiện nghi vô cùng nhưng mà cân nặng thì lại rất ba chấm, 5kg còn là được người khác mở ra rồi, giá cả chỉ có 500 tệ.


An Lạc Vũ không nghĩ sẽ rời khỏi cục đá, bởi vì Hắc Mao đã nói chỉ cần y ôm nguyên thạch, là nó cùng Lam Mao sẽ có thể hấp thụ được, như vậy cũng giúp cho An Lạc Vũ bớt được vài chuyện.


An Lạc Vũ khư khư ôm lấy viên đá mà Hắc Mao nói, nó bảo rằng năng lượng ở bên trong viên đá kia, nó yêu thích vô cùng, cũng trong thời gian An Lạc Vũ ôm lấy khối đá đó, heo ngủ Lam Mao cũng tỉnh dậy.


Hai đứa nhỏ không kịp chờ đợi, bắt đầu hấp thụ năng lượng chỉ cần tốn 500 tệ đã mua được, An Lạc Vũ cảm thấy thân thể của mình như là đang được tắm trong gió xuân, toàn thân ba vạn sáu nghìn lỗ chân lông điều giống như đang hô hấp thỏa mái vô cùng.






Truyện liên quan