Chương 21:
Trở về biệt thự, trông thấy hai vị kia vẫn chưa quay lại, quản gia cũng đã nghe được tin tức bọn họ tham gia đổ thạch, An Lạc Vũ cùng quản gia chào hỏi,gấp không chờ nổi đi làm chuyện của mình.
Y cầm nguyên thạch mua hơn một vạn tệ chạy nhanh về phòng, lại nhờ người giúp đỡ mang những phế thạch phế cắt được bỏ đem lên, ngoài ra còn mang theo vài viên đá mà y cùng Thẩm Dịch chọn, cầm qua.
An Lạc Vũ chỉ vào một viên phế thạch:" Vương sư phụ, làm phiền ngài giúp ta bổ một nhát ngay đây." Hắc Mao đã từng nói, chỉ cần nhờ người bổ vào chỗ này thì nhất định năng lượng sẽ không bị hư tổn.
"Này anh bạn nhỏ, không phải ta đã nói những thứ này điều là phế thạch rồi hay sao?" Vương sư phụ vừa nói xong, phế thạch kia cũng đã được bổ ra hai nửa.
An Lạc Vũ cười ha hả:"Không có việc gì,tôi nghĩ lấy vài cục đá hình vuông."
Rất nhanh Vương sư phụ đã đem làm xong theo hình dung của An Lạc Vũ, người trẻ tuổi bây giờ điều sẽ có những sở thích quái dị sao? Vương sư phụ không nghĩ sẽ nói ra, dù sao đây cũng là khách của tiểu thiếu gia, cứ làm theo lời y là được rồi.
"Vương sư phụ, hay là ngài cũng giúp tôi đem mấy tảng đá kia cắt đi, trước tôi cầm mấy cái này quay về."An Lạc Vũ cầm khối đá liền chạy.
Vương sư phụ nhìn An Lạc Vũ chạy đi, tuy rằng là nói những viên đá này không phải là quá tốt, nhưng nếu đem những viên đá đã được cắt qua này làm tốt, ít ra cũng sẽ có một chút giá trị, khi bán ra ngoàn còn có thể kiếm một ít tiền.
Thẩm Dịch cùng Trần Hoán đã thương lượng xong,lấy viên thủy phí kia làm thành vòng tay,cùng một ít đồ tặng người khác, mà lúc này, Vương Hạo cùng Trịnh Toàn cũng đã quay trở về, hôm nay bọn họ đi rất nhiều kho hàng để xem nguyên thạch, nhưng mà cuối cùng vẫn không tìm được viên đá có linh khí mà Trịnh Toàn đang mong muốn, hắn liền quyết định đi đến Miến Điện một chuyến, bởi vì hiện tại nguyên thạch có linh khí đối với y mà nói là vô cùng quan trọng.
"Trần Hoán vận may của cậu thật không tệ." Vương Hạo là người chuyên môn trong ngọc thạch, trông thấy một khối ngọc tốt được cắt ra cũng vô cùng vui vẻ nói.
"Đúng rồi nghe nói ngọc kia phẩm chất không tệ, có thể chừa cho tôi một chút không? Nghe nói ngọc kia cũng rất lớn đi." Vương Hạo hỏi, dùng ngọc thạch làm vòng tay rất tốt, thế nên chuyện này đối với hắn vô cùng trọng yếu.
Trần Hoán cũng cười, đối với hắn mà nói ngọc cũng chỉ là để chơi,còn những thứ khác đều không quan trọng, tiền? Trước đến giờ hắn thiếu thiếu nhất chính là tiền:" Tôi cũng không biết có thừa hay không, trước chúng tôi phải làm cho tốt, nếu thừa sẽ chuyển lại cho cậu."
"Đúng rồi, hai người làm sao có thể tìm được viên đá kia." Vương Hạo hỏi, hắn có chút tò mò, những người đánh cược ngọc lâu năm toàn là đánh liều, muốn tìm được một viên ngọc tớt thì khó vô cùng.
Thẩm Dịch nghe thấy Vương Hạo hỏi chuyện, lập tức lên tiếng, thật giống như viên ngọc này là do y cắt ra:" Đây là Trần Hoán tự mình chọn, lại bảo ông chủ cửa hàng cắt một đao, mới đầu còn không thấy gì cả, cứ nghĩ đó là một cục đá thông thường, lúc ấy chúng tôi cũng đã chuẩn bị rời đi, thì An Lạc Vũ lại kêu ông chủ cắt thêm một đao, cắt thêm một phát khối ngọc cứ như vậy mà xuất hiện."
Trần Hoán gật gù nghe Thẩm Dịch nói, xác thật An Lạc Vũ không tệ, bằng không hắn thật sự sẽ ném đi viên ngọc đắc giá này, nói không để bụng khẳng định là giả, tâm lý lúc đó của hắn cũng đã có chút không vui, nhưng mà khi cắt ra được một khối ngọc tốt như vậy, tâm tình của hắn nháy mắt trở nên vui vẻ.
Trịnh Toàn nghe xong lời nói của Thẩm Dịch,híp mắt suy tư, hắn thấy được số mệnh kì lạ của An Lạc Vũ, về mặt lý thuyết một người đã bị hủy đi vận mệnh, thì sẽ không có vận may, nhưng mà người này lại tựa như không chịu sự ảnh hưởng ấy, thậm chí so với bản thân mạch máu cũng tốt hơn.
Có lẻ, tìm kiếm cái kia cũng là nên nhờ y, trước đây hắn nghĩ xem An Lạc Vũ là em trai cũng không phải là giả, nói như vậy, tự nhiên có thể giúp được việc gì thì tự nhiên sẽ giúp. Nếu lần này An Lạc Vũ giúp được hắn, tìm được thứ hắn muốn, hắn về sau nhất định sẽ đem người này ở dưới vây cánh của mình mà bảo vệ ,hắn cũng sẽ đem y về nhà chân chính nhận làm người thân.
"Thiếu gia,vừa rồi anh bạn nhỏ kia có nhờ tôi cắt cục đá, tôi đã giúp y cắt qua, thật không ngờ có hai khối là bạch ngọc,còn cò một khối là đế vương lục, xem như giá cao." Vương sư phụ đến báo tin vui, ở trong giới đổ thạch mấy viên ngọc này có thể nói là rất ít, không nghĩ tới từ trong một khối phế đá,thế nhưng lại có thể một lần nữa cắt ra thứ tốt, một là người này vô cùng thành thạo, hoặc là một người có vận may nghịch thiên.
Vương Hạo quay đầu về phía quản gia:" Đã biết,quản gia tháng này tăng lương cho Vương sư phụ hơn một vạn."
Trịnh Toàn nghe lời sư phụ nói xong, lại nghĩ tới loại mệnh cách kì lạ kia, mệnh cách này cũng rất quái dị,hắn trước đây cũng chưa từng gặp qua, trong một khoảng thời gian ngắn, người này đều sẽ gặp được chuyện vô cùng thuận lợi, nhưng đa số đều là lúc thăng lúc trầm, thế nhưng không giống ở chỗ, bọn họ sẽ có một đoạn thời gian rất tốt, nhưng thời gian sau này sẽ bị đột tử hoặc là bạo ch.ết, cũng có thể là một thân bị đè bẹp không còn cơ hội xoay mình.
"Trịnh Toàn lần này xem ra cậu nên mang theo người kia,nói không chừng sẽ tìm được thứ tốt." Vương Hạo nói.
Trịnh Toàn bị Vương Hạo quấy rầy, hắn có thể nhìn thấy vận may của An Lạc Vũ, nhìn thế nào cũng không giống bị đột tử hay bạo ch.ết,nếu là một thân bị đè bẹp vậy cũng không có gì, về sau hắn liền chăm sóc tên kia,hiện tại quan trọng nhất là hắn muốn tìm một loại ngọc có linh khí. Trịnh Toàn gật đầu:"Ừ, lần này đến Miến Điện cũng mang theo y."
Hiện tại, An Lạc Vũ đang rơi vào trong giấc ngủ, y ôm lấy tảng đá nằm trên giường, vốn dĩ một phòng tối đen lại lộ ra một chút ánh sáng xanh, những ánh sáng điều từ trong nguyên thạch chậm rãi bay ra ngoài,chúng nó uyển chuyển vây quanh căn phòng, toàn bộ căn phòng lúc này điều chìm vào ánh sáng xanh, những ánh sánng này từng chút từng chút một bị thân thể An Lạc Vũ hút vào.
Chẳng bao lâu, lại có hồng quang xuất hiện, quấn quanh An Lạc Vũ đang không ngừng hấp thụ, lúc này, nếu có ai tiếng vào sẽ thấy được một bộ tranh vẽ duy mỹ,một nam tử xinh đẹp an tĩnh cuốn hút ở trên giường, toàn thân điều bị hai màu hồng-lục vây quanh, trừ bỏ làn da trắng nõn, căn bản là không nhìn thấy vết thương đã bị axit tạt qua.
Lúc này em họ của Thẩm Dịch hưng phấn trở lại, baba của nàng mang nàng đến chào hỏi Vương gia, đương nhiên nàng biết ba ba đang nghĩ gì, chính là đem anh họ bắt trở về nhà xem mắt,đáng thương cho anh họ khi nào mới có thể tìm được một ông chồng tốt đây?!
Cô đi theo đến là vì tìm Anh tiểu An, anh tiểu An tuy rằng mặt có chút thương tích, nhưng thanh âm nói chuyện của y tương đối mềm mại,nghe vào rất thoải mái,cùng cô nói chuyện lại vô cùng kiên nhẫn, cô cũng rất thích tranh vẽ của anh tiểu An ,ừ, cô chính là muốn trước khi về nhà, có thể xin một bức tranh của y,tiểu nha đầu mủm mĩm hướng lên lầu chạy đi.
******
Tiểu nha đầu lập tức chạy lên phòng An Lạc Vũ, cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy trong phòng một mảnh tối đen,tiểu nha đầu ngay lập tức che mắt.
Thẩm Thanh Nguyệt chậm rãi buông tay, vừa rồi cô hình như trông thấy cả căn phòng có ánh sáng mỹ lệ, nhưng vì sao trong đầu cô lại xuất hiện một mảnh tối đen?
Trên thế giới này có ánh sáng đen sao? Tiểu nha đầu cảm thấy chính mình đa tâm,hoặc là cô đã hoa mắt, hẳn là do anh tiểu An đem màn kéo kín mít đi.
An Lạc Vũ ngủ say,bản thân y giống như đang nằm trong bụng mẹ, lần này y cũng chẳng có mơ, Hắc Mao cùng Lam Mao đã ở nơi sâu trong linh hồn của An Lạc Vũ, nỗ lực hấp thu năng lượng, cho nên lần này không ai quấy rầy giấc ngủ của baba.
An Lạc Vũ nhíu mi, y bị tiểu nha đầu thô lỗ này đẩy cửa đánh thức, bởi Thẩm Thanh Nguyệt bị ánh tối dọa sợ một chút, cho nên trực tiếp "bang" một tiếng tựa như là đâm vào vách tường.
An Lạc Vũ mở to mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy cô nàng buổi sáng rời đi đã trở lại,hiện tại còn đang đứng ở cửa phòng nhìn xung quanh, An Lạc Vũ hốt hoảng, bản thân y vì muốn Hắc Mao cùng Lam Mao hấp thu năng lượng thật tốt, mà ngay cả quần áo, ngay cả qυầи ɭót cũng cở ra hết, An Lạc Vũ nhìn xuống, còn tốt mền còn đang đắp tại eo.
"Tiểu Nguyệt,em trước đi ra ngoài,chờ anh mặc xong quần áo lại vào được không?" An Lạc Vũ nhìn đầu nhỏ của tiểu nha đầu đang dò tìm hỏi.
"Được, anh tiểu An nhanh lên." Tiểu nha đầu nhìn đến lòng ngực của y, đỏ mặt trả lời, nói xong liền lập tức đóng cánh cửa lại,vỗ vỗ bộ ngực đang phát dục vủa mình, da của anh tiểu An thật trắng.
An Lạc Vũ nhìn thấy tiểu nha đầu đóng cửa, lập tức mặc quần áo,vội vội vàng vàng đem nguyên thạch ở trên giường cầm lấy, lúc này mới đến buồng vệ sinh rửa mặt rời khỏi phòng.
An Lạc Vũ mở cửa nhìn tiểu nha đầu đang tò mò nhìn y, đôi mắt to tròn còn mang theo có chút ngượng ngùng:"Đi chúng ta xuống lầu, anh tiểu An có thể vẽ cho em một bức họa,bên trong có em không?"
"Nếu tiểu Nguyệt muốn, thì sau khi trở về anh sẽ giúp em vẽ một bức, bất quá anh vẽ người không quá tốt, cho nên đến lúc đó anh vẽ không tốt em cũng không được ghét bỏ."
"Làm sao lại có ghét bỏ,chỉ cần là anh tiểu An vẽ, điều sẽ là bức tranh tốt nhất." Tiểu nha đầu lập tức nói.
Tiểu nha đầu còn đang đứng ở cầu thang đối với một vị nam nhân trầm ổn đứng ở phòng khách nói:" baba,baba đây là anh tiểu An mà con đã từng nói với người."
Thẩm Khi Vũ cười,ánh mắt đầu tiên ông trông thấy An Lạc Vũ thì liền có cảm tình tốt, có thể làm cho con gái của ông vui vẻ, ông tất nhiên cũng rất cao hứng:" Cậu là tiểu An à, đứa nhỏ nhà tôi cả ngày hôm nay điều nhắc đến cậu mãi, nói cậu là một người tốt, rồi đem tôi so sánh nói rằng tôi không bằng cậu."
Thẩm Khi Vũ nhìn thấy khuôn mặt An Lạc Vũ đen tuyền hỏi:" Tiểu An có phải chưa rửa mặt sạch sẽ?" Thẩm Khi Vũ càng nhìn càng thấy giống mạn đằng, hiện tại người trẻ tuổi cũng thật là, hình xăm sao có thể xăm trêm mặt? Thẩm Khi Vũ tức khắc có chút thất vọng,con gái cái gì cũng nói với ông, cố tình đều quan trọng nhất là chuyện An Lạc Vũ bị hủy dung lại không nói.
Mọi người nghe thấy câu nói của Thẩm Khi Vũ liền đồng thời nhìn sang, ai nấy đều biết An Lạc Vũ bị hủy dung,tự nhiên sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt y như vậy, dù gì việc ấy cũng là việc không lễ phép, hiện tại An Lạc Vũ cũng giống như mọi người, khi rửa mặt cũng sẽ không quá mức chú ý dung mạo của mình.
An Lạc Vũ nghe thấy lời của Thẩm Khi Vũ, liền lấy tay sờ lên mặt của chính mình, cả kinh,sao có thể? An Lạc Vũ không tin trực tiếp nhéo lên bắp đùi của mình một chút,đau! Không phải là mơ sao? An Lạc Vũ lập tức rơi nước mắt.
cây mạn đằng