Chương 23:

Không có tiếng đáp lại, vì vậy An Lạc Vũ cho rằng hai đứa nhỏ kia, có lẽ ăn no nên ngủ rồi,ngày mai hẳn là sẽ thức dậy, vậy chuyện ngày hôm nay, ngày mai lại nói hẳn là không muộn.


An Lạc Vũ nhìn bột phấn trong tay, y liền ngơ ngác nghĩ chuyện này quả là thần kỳ, nguyên thạch này vậy mà y có thể bóp nát giống như khối đậu hủ vậy, An Lạc Vũ bẻ tảng đá một chút, bên trong lộ ra một viên ngọc thạch màu đen lớn bằng trứng bồ câu, ngọc màu đen thuần, y cầm lấy quan sát, vậy mà y lại có cảm giác linh hồn của mình tựa như bị hút vào trong, An Lạc Vũ lắc đầu, vội vàng hoàn hồn đem viên đá màu đen nhanh chóng cất vào trong balô.


Ngày đi Miến Điện,An Lạc Vũ dọc theo đường đi gọi hai đứa nhỏ rất nhiều lần, nhưng tuyệt đối không nghe thấy tiếng trả lời,An Lạc Vũ nghĩ hai đứa nhỏ không phải là ngủ đông đó chứ? Vậy không biết khi nào mới có thể tỉnh lại đây.


Chạng vạng hôm sau, An Lạc Vũ đi cùng đoàn người Trịnh Toàn với Vương Hạo đến một mỏ quặng,Vương Hạo nói mỏ quặng này đã có từ rất lâu đời, hiện tại đào ra điều là nguyên thạch lâu năm, nếu muốn tìm cái kia thì nhất định phải đến đây nhìn xem.


Sau khi xuống xe, đoàn người An Lạc Vũ ăn uống qua loa để lấp đầy bụng, An Lạc Vũ mới ăn được một chút đã bị Trịnh Toàn kéo đi bảo tìm nguyên thạch.


Bởi đứa nhỏ còn chưa tỉnh lại, một mình An Lạc Vũ lại không thể phát hiện được nguyên thạch nào mới có năng lượng, Trịnh Toàn cùng Vương Hạo nhìn thấy An Lạc Vũ luôn lắc đầu, bọn họ biết được vận may của An Lạc Vũ nên vẫn nghe theo y, không nói một lời.


available on google playdownload on app store


Vương Hạo đưa người của mình đi xem những nguyên thạch tốt,mặc dù đắt giá nhưng so ra thì tốt hơn những viên nguyên thạch khác rất nhiều.


Trịnh Toàn đứng một bên nhìn An Lạc Vũ sờ tới sờ lui,bên này sờ một chút,bên kia sờ một chút,mỗi lần An Lạc Vũ sờ đến viên đá nào mà dừng lại lâu hơn một chút, Trịnh Toàn đều sẽ nhớ kỹ trong lòng,đem những viên đá đó mang đi.


Vào lúc An Lạc Vũ dừng lại,Trịnh Toàn mới mang y đến tìm Vương Hạo, Trịnh Toàn đã phân phó cho thuộc hạ của mình, đem những viên đá An Lạc Vũ đã xem xét qua, bất kể là tốt hay xấu điều mua hết.


Sau khi Trịnh Toàn đến,Vương Hạo nói rằng, trước tiên nên về khách sạn, lúc này trời cũng đã tối, Vương Hạo bảo chuyên gia mang một ít nguyên thạch đi, còn chuyện khác ngày mai hãy nói.


An Lạc Vũ ở lại đây ba ngày, hai đứa nhỏ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, mấy ngày nay y không mua một viên nguyên thạch nào, hiện tại y đã có một ngàn vạn, muốn mua nguyên thạch cũng là nên chờ Hắc Mao cùng Lam Mao tỉnh lại mới mua.


Đoàn người hôm nay sẽ quay trở về, Trịnh Toàn đem mấy khối đá An Lạc Vũ đã từng sờ qua đem đi cắt, bên trong quả thật là có ngọc, hơn nữa biểu hiện không tệ, chẳng những có ngọc lục, mà thậm chí có một ít khi cắt ra còn xuất hiện một chút linh khí, Trịnh Toàn có thể cảm nhận được, nhưng mà linh khí quá ít, vì vậy đã rất nhanh liền biến mất trong không khí.


Trịnh Toàn càng khẳng định An Lạc Vũ có năng lực thần kỳ, hắn đem ngọc y đã chọn, cùng khối nguyên thạch An Lạc Vũ quan sát thật lâu mới cẩn thận mua tới tay, ông ngoại hắn chính là cần mấy thứ này để tục mệnh,chỉ cần nguyên thạch có linh khí dư thừa,ông ngoại hắn sẽ không rời bỏ hắn.


Vương Hạo dừng xe,vốn dự định sẽ đi suốt đêm nhưng mà lúc bầu trời bắt đầu tối, thì trên không trung xuất hiện mây đen, nếu hôm nay đi tiếp sẽ gặp nguy hiểm, vẫn là dứt khoát nghỉ ngơi, ngày mai đi tiếp:"Đêm nay, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một đêm,ngày mai có thể về nước."


Vương Hạo nhìn sang thuộc hạ phân phó:"Các cậu đem xe chạy vào hang động bên kia." Sơn động này là do trước kia Vương Hạo trong lúc vô tình đi ngang qua thì phát hiện được, phong cảnh cũng không tệ có hồ có nước, thảm thực vật phong phú còn có cá, vì vậy mỗi khi đến đây, nếu thời tiết không tốt thì hắn sẽ vào ở tạm bên trong hang động:"Trịnh Toàn,tiểu An, chúng ta qua bên kia một chút,hôm nay anh mang các ngươi đi bắt cá,ở đó cá chẳng những nhiều mà còn không bị ô nhiễm là thứ tốt đó." Vương Hạo đối với hai người bên cạnh lên tiếng.


Vương Hạo rất nhanh đã mang theo hai người bọn họ tới cái hồ cách chỗ nghỉ ngơi không xa, hồ này không những trong suốt thấy đáy mà còn rộng, những con cá thậm chí còn không sợ người,nếu không phải thời tiết có chút lạnh,An Lạc Vũ còn muốn xuống đùa nước một chút, không ít cá bơi ở trong nước, An Lạc Vũ nhìn chằm chằm trong chốc lát, thì trông thấy một con tôm lớn ở trước mặt y bò qua.


"Chảy nước miếng đi? Mấy con cá này đều là đồ ngon,đợi một chút anh đây câu cho các ngươi ăn." Vương Hạo nhanh chóng ở trong một hốc cây lấy ra một cái cần câu mà hắn luôn để ở bên trong. Lúc này hắn bắt đầu đào đất ở dưới gốc cây:" Nhanh đến đây hỗ trợ đào mấy con giun,cá chỗ này rất ngốc,câu rất dễ, đêm nay chúng ta ăn cá nướng."


Trịnh Toàn lười quan tâm đến Vương Hạo,hắn sải chân bước lên một tảng đá,ngồi xuống nhắm nắt dưỡng thần. An Lạc Vũ ngược lại vô cùng phối hợp, rất nhanh đã đào được hai con giun,dùng lá cây bao lại đưa cho Vương Hạo.


"Tiểu An có phải nhìn thấy tôm mà thèm không? Tôi cùng cậu nói, cậu căn lấy dây thừng,đem con giun cột lấy một đầu dây thừng,này nhất định sẽ câu được tôm." An Lạc Vũ nghe xong lời nói của Vương Hạo, liền làm ra một cây đem dây thừng cột vào,nhưng như thế nào y cũng không câu được một con tôm,tuy rằng con tôm xác thật là đang ăn con giun đang bị trói kia,nhưng con tôm này cũng thật thông minh, vào lúc An Lạc Vũ kéo dây thừng lên tôm cũng sẽ buông cái càng ra.


An Lạc Vũ đang thất vọng thì một cái túi lưới xuất hiện, lần nữa bắt lại con tôm đang muốn chạy, vớt lên. An Lạc Vũ ngẩng đầu trông thấy Trịnh Toàn, khóe miệng lộ ra ý cười, trong tay cầm cái túi lưới,này hẳn là túi lưới Vương Hạo dùng để vớt cá.


Đêm nay bọn họ làm một bữa tiệc cá,nào là cá nướng,canh cá nấu với tôm lớn.


Ban đêm trời không có đổ mưa như trong dự đoán của Vương Hạo, vì đã có một trận gió lớn thổi bay mây đen đi rồi, Vương Hạo dừng lại là đúng rồi, bởi vì mưa chính là đang bị gió thổi tới hướng mà bọn họ sẽ đi.


Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, An Lạc Vũ mơ mơ màng màng mà đi tiểu,giải quyết xong, y đang định trở về,thì đúng lúc này cách y không xa, thì thoáng nhìn thấy một bóng người, y ngay lập tức tỉnh táo,đây là chuyện gì? Chẳng lẽ y bắt gặp nhóm đánh cướp trong truyền thuyết? An Lạc Vũ rùng mình một cái.


Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng súng, An Lạc Vũ giật mình, lập tức đi về phía sơn động, cách sơn động không xa, một cái bóng đen vọt ra. An Lạc Vũ còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị bóng đen bắt lấy cái cổ,khẩu súng đặt trên đỉnh đầu của y.


"Ngươi đứng lại cho ta,ngươi mà lại đây ta liền giết hắn." Bóng đen cách đó không xa nhìn một người khác nói,An Lạc Vũ hoảng sợ,nhìn thân ảnh người kia ở nơi xa.


Bóng đen nơi xa nói:" Ngươi bắt hắn có lợi ích gì? Hắn là đồng lõa của ngươi,ngươi vẫn mau buông vũ khí, tranh thủ lấy biểu hiện lập công, lần này ngươi chính là trốn không thoát."


Lúc này chỉ trông thấy người bắt lấy An lạc Vũ, không đợi bóng đen kia đi đến, mà một phen túm chặt lấy An Lạc Vũ nghiêng ngã lảo đảo chạy về một hướng:"Ngươi buông ta ra,ta không đi nhanh được, ngươi tự mình chạy trốn còn nhanh một ít." Cuối cùng An Lạc Vũ cũng tìm thấy được lời nói của mình.


"Im lặng đuổi kịp,bằng không ta cũng không ngại lấy tính mạng của ngươi." Bóng đen không kiên nhẫn khẽ quát.


Cùng lúc đó, bọn người Vương Hạo cũng bị tiếng súng làm cho bừng tỉnh, thuộc hạ của Vương Hạo lập tức tiến lên, thủ tại cửa động, buổi tối ở bên này thường xuyên có mấy tay buông bán ma túy,bất quá bọn họ nước sông không phạm nước giếng,hy vọng đêm nay cũng chỉ có như vậy:"Có ai nhìn thấy tiểu An không?" Trịnh Toàn nhìn đoàn người trong động,tiếng súng cũng đã vang lên, An Lạc Vũ nhất định sẽ nghe thấy, nhưng sao lại không tỉnh?


Một vệ sĩ gác đêm nghe thấy trả lời:" Thiếu gia,tôi vừa rồi nhìn thấy An thiếu gia đi ra ngoài,hiện tại còn chưa trở về."


"Cậu nói cái gì? ch.ết tiệt tiểu An không phải gặp chuyện rồi chứ?" Vương Hạo thầm rủa một tiếng:"Tối như vậy y còn ra ngoài làm gì?" Vương Hạo lại hỏi thêm một câu, nơi này đôi khi sẽ có một cuộc giao dịch của những tên bán ma túy, nhưng bọn họ chính là nước sông không phạm nước giếng, nếu như là một đội buôn bán ma túy, vậy thì không giống,nói không chừng sẽ có chuyện,mọi người đều mang súng không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không ra tay.


"Bật đèn." Vương Hạo nói,bật đèn chính là làm những người kia chú ý,hắn cùng Trịnh Toàn đem An Lạc Vũ ra ngoài, cũng đã từng hứa với Thẩm Dịch nhất định sẽ mang người trở về an toàn:"Các ngươi là ai?" Lúc này một đội quân nhân đã phát hiện được sơn động ẩn nấp kia.


Vương Hạo trả lời:"Chúng tôi mua bán nguyên thạch, vừa rồi phát hiện ở trong đội có người mất tích, liền ra đây tìm đội trưởng các ngươi nói chuyện."
"Vương thiếu gia sao lại ở đây?" Một người quân nhân hướng Vương Hạo hỏi.


Vương Hạo nhìn thấy Trần Cảnh đi ra, hẳn là người của Trần gia mới đến,tuy rằng Vương Hạo cùng hắn không phải bạn bè đặc biệt tốt gì,nhưng mà cũng coi như là nhìn nhau lớn lên,xem như nhận thức, người quen thì càng dễ làm việc,dù sau trước đây hắn cũng chưa gặp qua chuyện khiến mình bị động, lập tức nói:" Tôi mua bán nguyên thạch,sao có thể không ở nơi này,ít nói, hôm nay đội chúng tôi có một người không thấy, mau giúp chúng tôi đi tìm,người này rất quan trọng, rất có thể bị đội buôn ma túy bắt cóc."


"Người bị bắt cóc? Khó trách vừa rồi nói có con tin, chúng tôi sẽ tận lực tìm kiếm, nhưng tên buôn ma túy đã bị bức vào tuyệt cảnh, các cậu cũng không nên ôm hi vọng quá lớn." Trần Cảnh nói xong liền lập tức dẫn người đuổi theo tên buôn ma túy.


"Đường trở đi về thật là tràn ngập khó khăn." Nếu có chuyện gì, thì chắc chắn anh hắn cùng lão nhân kia sẽ giết hắn mất,thật là xui xẻo, Vương Hạo xì một tiếng khinh miệt.


Trịnh Toàn bói cho An Lạc Vũ một quẻ hung cát, nhìn đồng tiên trong tay, biểu hiện giống như An Lạc Vũ đang lâm vào tử cục:" Y sẽ không có chuyện gì."
An Lạc Vũ vẫn luôn bị mang đi chạy theo thân ảnh phía trước,té ngã vài lần,quần cũng đã rách,đầu gối cũng bắt đầu đau rát.


Bóng đen kia đi đến miệng vực, tay vẫn lôi kéo An Lạc Vũ như cũ:" Mẹ nó,phía trước không có đường." Nếu không phải nhờ hắn mang theo con tin rất có khả năng hắn đã bị thương ch.ết:"Phía sau có người truy đuổi, lão tử có ch.ết cũng phải mang theo cái đệm lưng." Bóng đen trở nên điên cuồng hướng phía sau kêu lên.


Lúc này, An Lạc Vũ tuyệt vọng, y không phải không có giãy giụa mà là dù có giãy đến đâu cũng không thể thoát khỏi, trên mặt của y đã xuất hiện không ít vết thương, báng súng nện lên trên người thật sự rất đau:" Hắc Mao,Lam Mao hai con nhanh tỉnh, giúp baba, bảo bảo, baba sắp bị người khác hại ch.ết." Hiện tại, một bên mặt của An Lạc Vũ do bị báng súng đánh trúng mà sưng lên, bây giờ An Lạc Vũ chỉ cần hít thở, thì cả khuôn mặt đều sẽ trở nên đau đớn.


Tên buôn ma túy nói xong, liền bắt lấy tay An Lạc Vũ nhảy xuống, tay buôn ma túy vẫn nghĩ lấy An Lạc Vũ làm nệm thịt, như vậy hắn sẽ sống sót, nếu như con tin thật sự ch.ết vậy đám quân nhân kia cũng sẽ bị xử phạt,nghĩ đến đây tên buôn ma túy cảm thấy thật cao hứng,nở nụ cười,là các ngươi không cho ta con đường sống,ta có ch.ết cũng không để các ngươi sống tốt,người trong tay quả thật đến đúng lúc,thật xin lỗi ai bảo ngươi đến vào thời điểm kia chứ.


An Lạc Vũ yên lặng nhắm mắt,y chỉ cảm thấy ngọn gió mãnh liệt thổi vào mặt,còn có cảm giác tốc độ rơi xuống thật nhanh, vừa rồi lúc kẻ điên kia nhảy xuống đã bị y cắn một ngụm,hiện tại cũng không biết có ngã xuống ch.ết hay không. Đối mặt với tử vong càng lúc càng rõ ràng, thì An Lạc Vũ càng sợ hãi, nghĩ đến hai đứa nhỏ trong bụng sẽ ch.ết cùng mình, y thật sự không cam lòng, chẳng lẽ y phải mang theo cảm giác không cam lòng này mà ch.ết đi sao?






Truyện liên quan