Chương 25: Còn sống thật tốt

Lúc hạt châu màu vàng chậm rãi chìm vào trong trán của An Lạc Vũ, sắc mặt của y lúc này cũng đã dần dần hồi phục, dấu hiệu cơ thể đã ch.ết không ngừng rút lui, miệng vết thương cũng lần nữa chảy ra máu tươi, nhưng rất nhanh đã được ánh lục lấp đầy,vết thương nhanh chóng hồi phục.


Khắc Lạc Duy nhìn cơ thể của An Lạc Vũ bắt đầu có dấu hiệu của sự sống, hạt châu đi vào bên trong hẳn là để bảo vệ đứa nhỏ, nhưng mà vì sao ngươi này vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại?


Khắc Lạc Duy nhéo nhéo cái mũi An Lạc Vũ, nắm chặt bàn tay của y, vậy mà vẫn không tỉnh. Thấy y vẫn chưa tỉnh, hắn cũng không nghĩ sẽ mang y đi, chờ người này sinh con xong, hắn sẽ đến đây đón con, Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ thấp giọng nói:"Venus, giúp ta kiểm tr.a y một chút,đại não không có dấu hiệu phục hồi."


Chớp mắt trong động đột nhiên xuất hiện một hình ảnh 3d,nam nhân kia cứ như vậy mà xuất hiện, những ánh lục xuyên qua thân mình nam nhân. Người được gọi là Venus,mở ra bàn tay, đem tay đặt lên trên người An Lạc Vũ, một loạt con số cứ như vậy mà xuất hiện ở trên không, tay hắn di chuyển đến đâu, thì con số sẽ thay đổi đến đó:"Chủ nhân,người này đã không sao,chỉ là cần thời gian để tỉnh lại."


"Nếu không có gì vậy ngươi hãy lưu lại,ta muốn quay về,y có việc gì thì ngay lập tức gọi ta." Khắc Lạc Duy vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn bạc trên ngón tay xuống đeo vào ngón tay của An Lạc Vũ.


Hắn cần phải quay về, bởi vì hạm đội rất nhanh sẽ quay trở lại đế quốc, hắn còn phải bàn giao công việc cho đám thuộc hạ bảo vệ đế quốc. Khắc Lạc Duy liếc mắt nhìn An Lạc Vũ, hắn cảm thấy thật may mắn, khi trước đây thả cho người này một con ngựa, không có giết ch.ết, dù sao thì gia tộc Phúc Khắc Tư của hắn cũng đã rất lâu rồi không có một sinh mạng mới nào chào đời, lúc này đây, hắn cần phải cẩn thận một chút, đợi đứa nhỏ chào đời rồi sẽ mang về, hay vẫn là chờ con lớn một chút mới mang đi? Khắc Lạc Duy cảm thấy có chút khó xử.


available on google playdownload on app store


An Lạc Vũ nhíu mày mở to hai mắt, y cho rằng bản thân mình đã ch.ết, không nghĩ đến bản thân còn có thể nhìn thấy hai đứa con của mình, An Lạc Vũ nhìn viên cầu trong tay, thấy hai con còn tốt, trên mặt liền xuất hiện tươi cười, chân mài vốn đang nhăn cũng đã được thả lỏng.


Đúng lúc này Hắc Mao giật mình, đôi mắt giật giật, dường như chưa kịp thích ứng với ánh sáng, mắt to mở ra rồi đóng lại vài lần, đột nhiên nó mở to đôi mắt kêu một cái, nó không thể tin được dùng tay nhỏ xoa xoa đôi mắt,lần này nó cũng đã xác định được baba đang ở nơi bọn nó đang dựng dục, còn ôm lấy bọn nó đấy, Hắc Mao lần nữa nhắm mắt lại. An Lạc Vũ cảm thấy kỳ quái,tiểu gia hỏa này sau lại nhìn thấy y rồi nhắm mắt? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ con không thích y? An Lạc Vũ hết nghĩ đông rồi lại nghĩ tây, thì bỗng vạt áo bị kéo một chút,Hắc Mao mở to đôi mắt tròn xoe,quan sát baba:" Baba con ở đây."


An Lạc Vũ nhìn bộ dáng Hắc Mao đang đứng bên cạnh chân y, liền buông viên cầu ra, viên cầu lần nữa chậm rãi bay về nơi cũ, lúc An Lạc Vũ buông viên cầu,Lam Mao cũng tỉnh lại. Y ôm lấy Hắc Mao,giờ khắc này y thật sự vui vẻ, một giọt nước mắt cứ như vậy mà chậm rãi rơi xuống:"Còn sống,chúng ta còn sống thật tốt."


Lam Mao vừa tỉnh lại nhìn thấy baba đang ôm lấy anh cũng đi đến lôi kéo ống quần của An Lạc Vũ kêu:"Baba,baba còn con đâu,con cũng muốn ôm."
An Lạc Vũ lần nữa khom lưng đem một tay khác ôm lấy Lam Mao:"Lam Mao cũng tỉnh,được baba cũng ôm Lam Mao."


"Bên ngoài như thế nào? Hắc Mao,có lẽ chúng ta sắp ch.ết." An Lạc Vũ vui vẻ rất nhiều,cảm giác hiện tại bọn họ giống như là bất tử,rất giống trên TV thường hay chiếu, hình như là hồi quang phản chiếu, Lam Mao vui vẻ:"Baba không có việc gì, chúng ta không sao cả, người xem phía trên là cái gì?"


"Đây là mặt trời sao?" An Lạc Vũ nhìn lên, nhận thấy trên phòng thế mà lại nhều thêm một thứ, một hạt châu lớn bằng bóng bàn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không hề chói mắt lơ lửng ở trong phòng, hiện tại nó đang bao quanh lấy viên cầu của hai đứa nhỏ, chậm rãi xoay tròn:"Nó không phải là mặt trời,nó gọi là Hi một năng lượng cường đại, chúng con cũng rất dễ dàng hấp thụ, hơn nữa còn có khả năng hồi sinh cái ch.ết." Hắc Mao giải thích, thứ này là của nguyệt tinh linh nhất tộc, chuẩn bị cho con của mình,dùng năng lượng của chính bản thân bọn họ tích tụ tạo thành. Hắc Mao có thể nghĩ, đây nhất định không phải là của baba,rất có thể là của daddy đang ở nơi xa kia.


Nếu bọn họ không ch.ết vậy bên ngoài có phải cũng đã hồi phục rồi không? Nghĩ đến đây An Lạc Vũ muốn đi ra bên ngoài:"Đi, chúng ta ra ngoài xem, vừa rồi lúc baba đi vào, thế giới bên ngoài đã bị hủy, nhà trúc của chúng ta cũng không còn."


Vào lúc An Lạc Vũ đẩy cửa, nháy mắt Lam Mao kêu to một tiếng:"Wow, thật là đẹp."


"Làm sao lại trở thành như vậy, thế nhưng thật đẹp mắt." An Lạc Vũ cũng nói, trước đây ở bên trong đại điện, chứa đầy những viên cầu cùng đứa nhỏ, bây giờ lại không còn, ngoại trừ các đốm màu xanh lục thì đều là một mảnh thuần đen. Đỉnh của đại điện cũng cao lên, nhìn qua tựa như là một bầu trời có rất nhiều ngôi sao nhỏ xa xôi lơ lửng, cũng tựa như những con đom đóm đang bay trong đêm hè:"Baba xem này, những đốm sáng đang chui vào thân thể của con."Lam Mao cao hứng.


"Baba, vào lúc chúng con ngủ say, chúng con đã trưởng thành rất nhiều, hơn nữa còn mạnh hơn trước đây, baba xin lỗi, vào lúc người cần chúng con nhất,chúng con thế mà lại ngủ say." Hắc Mao áy náy nói, nghe thấy lời của Hắc Mao,cảm xúc của Lam Mao nhất thời cũng trầm xuống.


An Lạc Vũ dùng trán cọ cọ đầu hai đứa nhỏ:"Đừng khổ sở,baba bây giờ không phải vẫn tốt sao? Sống hay ch.ết đều đã được định trước,bảo bảo, trời cao khiến cho baba có hai đứa,đời này baba cũng không còn cầu gì,chỉ mong hai con có thể hoàn hảo mà trưởng thành."


Lam Mao muốn phá vỡ không khí lúc nãy, baba chính là nên được vui vẻ hạnh phúc, lớn tiếng nói:" Baba,hiện tại con cùng anh đã mạnh hơn,về sau chúng ta sẽ sống thật tốt."


Hắc Mao nở nụ cười,nguy hiểm qua đi,về sau bọn nó nhất định sẽ không để chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa, nếu như lúc đó chỉ cần một trong hai tỉnh, muốn giải quyết tên nhân loại kia cũng vô cùng đơn giản,cố tình lại là thời điểm hắn cùng em trai đều đã ngủ say, sau bài học lần này, bọn nó về sau nhất định sẽ không sơ xuất nữa:" Em nói rất đúng,về sau bọn con sẽ tách ra ngủ say, như vậy, nếu baba gặp chuyện,chúng con cũng không cần trở tay không kịp."


******


Lam Mao từ trên người An Lạc Vũ đi xuống,chạy tới chạy lui trong đại điện,đuổi theo những đốm tinh quang, ánh lục phi thường có linh tính, vào lúc Lam Mao đến gần chúng nó liền lập tức nổ tung, rồi lại lần cách Lam Mao không xa hợp lại thành một, Lam Mao đuổi theo những tinh quang tựa như là chơi trốn tìm đến vui vẻ. Lam Mao quay đầu nhìn thấy bên người baba cùng anh tụ hợp rất nhiều ánh lục liền nói:"Baba, anh, lại đây chúng ta cùng nhau chơi."


"Baba chúng ta ra bên ngoài nhìn xem." Hắc Mao nói, An Lạc Vũ lại lần nữa khom lưng ôm lấy Lam Mao chạy đến bên người trả lời:"Được."
An Lạc Vũ ôm song bào thai đi đến cửa điện,cách cánh cửa vài mét, thì cánh cửa chậm rãi mở ra.


"Trời ạ,bên ngoài làm sao vậy?" Lam Mao cả kinh. Ngoại trừ ánh sáng rực rỡ ở cửa ra vào. Bây giờ,các khu vực này đều là một mảnh trắng xóa rộng lớn, cũng không có đất, huống chi là rừng tre:"Aaa, nhà của chúng ta đã không còn." Lam Mao thương tâm, đó là nơi mà nó cùng anh vất vả tạo ra nha.


Hắc Mao nhìn một mảnh hoang vu bên ngoài:"Không sao,chúng ta tạo lại là được,may mắn baba không sao." Nếu như lúc đó, baba không chạy vào điện, có lẽ sẽ giống như cảnh vật bên ngoài vậy biến mất sụp đổ, nó liền không còn cách nào tạo ra một vị baba khác.


Hắc Mao vừa nói xong, cảnh sắt bên ngoài liền biến hóa,mặt đất,lá cây,đóa hoa,mặt trời, lần nữa xuất hiện bên ngoài đại điện, Hắc Mao cùng Lam Mao đứng ở bên chân An Lạc Vũ, lôi kéo y chạy ra ngoài:"Đi thôi,baba chúng ta về nhà."


An Lạc Vũ lại một lần nữa nhìn thấy một mảnh rừng trúc giống như lúc trước, dọc theo đường đi, rất nhanh đã trở về nhà bên rừng trúc, tâm tình An Lạc Vũ rất tuyệt, có thể sống thật là tốt.
An Lạc Vũ bồi hai đứa nhỏ cả ngày,vào lúc ngủ một giấc thật ngon, y mở mắt.


An Lạc Vũ nhìn áo quần đã khô máu trên người,quần cũng rách thành một cái động, y nghĩ có lẽ bản thân từ trong mơ thức dậy, hai đứa nhỏ hẳn là còn đang ngủ.


Hiện tại y ở trong một cái sơn động,hẳn là được người ôm tới,nghe đứa nhỏ nói là daddy đã đến,đại khái là nam nhân đã cường bạo y đến cứu,An Lạc Vũ tuy rằng đối với người cường bạo mình không có cảm tình,nhưng đối phương đã cứu y cùng đứa nhỏ,y rất cảm kích, nếu như y ch.ết vậy hài tử cũng không có cách nào được sinh ra.


An Lạc Vũ đứng dậy,đột nhiên y nhìn thấy ngón tay có nhiều thêm chiếc nhẫn bạc, An Lạc Vũ nghĩ sẽ tháo xuống,đáng tiếc thứ này dính thật chặt muốn tháo cũng không tháo được,cuối cùng vẫn là từ bỏ.


Hiện tại chắc là buổi chiều,một tia nắng từ bên ngoài động chiếu vào,An Lạc Vũ nhấc chân đi ra ngoài.


"Trời ạ."An Lạc Vũ đi đến cửa động,nhấc một chân,lập tức thu về,đây là nơi nào,làm sao y ở trên vách núi? Tối hôm qua rõ ràng đã rớt xuống,nhưng phải đi xuống như nào? An Lạc Vũ đứng ở cửa động nhìn xuống,ít nhất cũng cao 100 mét, y ngay lập tức run chân lui vào sơn động, An Lạc Vũ ghé vào cửa động, phía dưới quạnh quẽ không có gì,trừ bỏ một trận gió ngẫu nhiên thổi qua.


Y lấy bình tĩnh lại,trở vào động nằm xuống, có chút đói,được rồi thật ra là rất đói,An Lạc Vũ nhìn về phía đỉnh,cái thứ xanh mượt kia là cái gì.


Y đột nhiên nhảy dựng lên,này không phải là ngọc sao? Bên ngoài ai cũng điên cuồng đổ thạch,không nghĩ đến nơi này lại từ ngọc thạch sinh ra thành một cái động,An Nhạc Vũ ánh mắt tối sầm,ngọc hiện tại thì đáng giá nhưng mà không thể no bụng.


Đúng lúc y nhắm mắt dưỡng thần, thì nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh:"Baba người làm sao vậy? Không vui sao?" An Lạc Vũ lập tức mở to mắt quay đầu, trông thấy Hắc Mao đang đứng trên mặt đất,sau lưng còn có đôi cánh chuồn chuồn,lúc này không có kích động là giả,An Lạc Vũ nhìn kỹ mới phát hiện,chân của Hắc Mao không có chạm đất,bàn chân cách đất một khoảng không.


An Lạc Vũ ngồi dậy,duỗi tay làm đứa nhỏ ngồi trong lòng bàn tay:"Hắc Mao đây là chuyện gì?"
Hắc Mao nhìn bàn tay baba đang mở ra,đây là baba muốn nó bay vào lòng bàn tay sao? Nó kích động bay vào lòng tay baba ngừng lại:"Baba con biến cường có thể lấy hình thái này xuất hiện bồi baba."


"Vậy em con đâu?" An Lạc Vũ hướng xung quanh nhìn một chút,xác định không thấy thân ảnh Lam Mao,nếu như đứa nhỏ quậy phá kia xuất hiện nơi này làm sao có thể an tĩnh?
Hắc Mao chớp đôi mắt to:"Baba đừng lo lắng,em còn đang ngủ."
"Không có gì thì tốt,Hắc Mao con có thể giúp baba rời đi?"


"Có thể baba,bất quá trước khi đi chúng ta cần lấy một ít ngọc thạch,trong tay baba không có nhiều tiền,chúng nó hẳn có thể bán thật nhiều tiền."


An Lạc Vũ thấy Hắc Mao sau khi nói xong tay nhỏ nhấc lên,những viên ngọc có phẩm chất tốt rụng xuống trên mặt đất, rồi biến mất ở trong một cái lốc xoáy. Thu xong ngọc ở trên mặt đất. Hắc Mao bảo An Lạc Vũ nhắm mắt.


"Baba con mang người xuống dưới thì phải quay về nghỉ ngơi,lực lượng của con trước mắt chưa đủ mạnh,xuống tới em sẽ chiếu cố người." Hắc Mao nói xong,thân ảnh của nó cùng An Lạc Vũ trở nên mờ nhạt.


An Lạc Vũ nghe thấy tiếng chim kêu, thì mở to mắt,trước mắt chính là vách núi, Hắc Mao cũng không thấy, đúng rồi Hắc Mao đã nói mang y xuống xong thì sẽ trở về nghỉ ngơi, hẳn thật sự là rất mệt,vừa rồi Hắc Mao có nói Lam Mao còn đang ngủ.


An Lạc Vũ cũng không nghĩ gọi Lam Mao dậy,chỉ cần đi xuống đây được, y liền không còn lo lắng,chỉ cần đi dọc theo đường quốc lộ này hẳn có thể trở về.






Truyện liên quan