Chương 32: Người đuổi không đi.

"Đi? Tôi vì sao phải đi? Con ở trong bụng cậu,chờ nó được sinh ra tôi còn muốn dẫn nó đi." Khắc Lạc Duy bắt đầu chơi xấu, hắn một chút cũng không muốn quay về đối mặt với mấy người kia, hiện tại nghĩ lại hắn không còn chỗ để đi, không bằng cứ ở đây ăn vạ nhìn con, đứa nhỏ này tính thế nào cũng là đứa con đầu tiên của hắn.


An Lạc Vũ nghe vậy liền nóng nảy, y rất thích đứa nhỏ,nếu bị người này mang đi, y cũng không có bản lĩnh đi tìm con,nghĩ đến đây y càng đối với người trước mặt không tốt:"Hắc, anh có ý gì? Con là của tôi! Lúc trước không phải anh đã nghĩ sẽ bóp ch.ết tôi sao? Cho nên con không có phần của anh,anh ở đâu lập tức cút về chỗ đó đi!"


Khắc Lạc Duy nhìn người trước mặt đột nhiên tức giận,cảm thấy thật muốn cười,hắn chưa từng gặp qua một người chỉ ngắn trong vài phút mà xuất hiện nhiều biểu tình như vậy, đụng một chút liền tạc mao, hắn vô cùng hứng thú,ở nơi này chắc hẳn sẽ rất vui,khóe miệng bất giác cong lên.


An Lạc Vũ cả kinh hét lớn, nhìn khăn tắm đang khoác bên hông ở trước mắt y rơi xuống đất, có cái gì đặc biệt hơn người, chờ y có thời gian thì sẽ luyện, dáng người nhất định so với hắn càng tốt hơn, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình đang ganh tỵ, y nhanh chóng xoay người không nhìn thân thể kia nữa:" Anh mau mặc quần áo vào."


Khắc Lạc Duy nghe thấy tiếng thét chói tay của An Lạc Vũ, thì nhìn khăn tắm đã rơi xuống đất,ngươi này đùa rất vui,như vậy cũng bị dọa đến hét lên, Khắc Lạc Duy từ trong không gian lấy ra một bộ quần áo chậm rì rì mặc vào.


Lam Mao nở nụ cười nhìn baba cùng daddy giao tiếp rất vui vẻ,thành thật mà nói,nó cũng rất tức giận khi daddy muốn bóp cổ baba ch.ết đi,nhưng mà nó cũng hi vọng baba cùng daddy có thể ở chung với nhau, để gia đình của bọn nó không xa nhau nữa:" Daddy thật là mất mặt,rõ như ban ngày thế nhưng còn không bận quần áo,thật là xấu hổ."


available on google playdownload on app store


Khắc Lạc Duy vô lại đáp:"Cậu bây giờ không phải còn tốt sao,tôi cũng không thật sự bóp ch.ết cậu, hiện tại tôi quyết định muốn sống ở chỗ này, phải nhớ rằng nếu không có tôi, thì làm sao sẽ có đứa nhỏ đáng yêu như vậy."


"Không gọi đứa nhỏ nữa,tên con hiện tại gọi là Lam Mao,thế nhưng không được, tên con ta sao lại giống như tên của động vật như vậy? Đúng rồi tên cậu là gì? Chúng ta về sau sẽ sống chung một mái nhà, hiện tại nên giới thiệu chính thức một chút,tôi gọi là Phúc Khắc Tư Khắc Lạc Duy."


"Tôi gọi An Lạc Vũ, nhũ danh bảo bảo gọi là Lam Mao." An Lạc Vũ nói, được rồi kỳ thật y đặt tên có chút bất lực, tên này gọi có chút không quá khí phách, thế nhưng cũng đã gọi thành thói quen cảm giác cũng rất tốt.


Khắc Lạc Duy vươn hai ngón tay nhéo cánh Lam Mao, đem đứa nhỏ kéo đến trước mặt:"Lam Mao con thích tên này sao? Nếu không chúng ta lại đổi một cái."
Lam Mao nhìn khuôn mặt không ngừng biến hóa dọa kêu, baba chưa từng đối với nó thô lỗ như vậy, daddy quá xấu rồi,anh mau đem em trở về, trong lòng Lam Mao kêu to không ngừng.


" Daddy buông ra,buông con ra,baba cứu mạng cánh của con muốn đứt."


"Nhanh buông Lam Mao ra,anh dọa đến con." An Lạc Vũ lập tức bắt tay Khắc Lạc Duy,y cẩn thận đem Lam Mao từ ma trảo của hắn cứu ra, Lam Mao bay vài vòng quanh An Lạc Vũ, chịu kinh hách biến mất trong không khí, nó muốn tìm anh trai cáo trạng, daddy khi dễ nó, quả nhiên người này nên quay về địa phương trước kia.


An Lạc Vũ mắng Khắc Lạc Duy, cũng tùy tiện đá vào một chân:" Ngươi hỗn đản dám dọa Lam Mao chạy."
"Ai nha,đau ch.ết." An Lạc Vũ ôm chân nhảy dựng lên,thịt người này cũng quá cứng,giống như đá trúng tấm sắt,ngón chân đau quá! Nước mắt An Lạc Vũ cũng bị bức rơi xuống.


Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ ôm chân nhảy nhảy, lông mi chớp chớp, mắt còn vương vài giọt nước mắt, thật sự rất thú vị, hắn cảm thấy bản thân có chút kỳ quái, rõ ràng chính mình đang thương tâm đau khổ, kết quả gặp người này tâm sự cũng đã không còn, Dạ Khuynh cũng bị hắn vứt ra sau đầu.


An Lạc Vũ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, ngón chân cũng đã bớt đau,lúc nãy y còn thấy tên Khắc Lạc Duy kia cười, lúc này khuôn mặt lại trầm xuống.
"Nè,anh sao vậy?" An Lạc Vũ lanh miệng hỏi


"Không có gì tôi đói bụng,cậu làm đồ ăn cho tôi ăn." Khắc Lạc Duy đáp,không tiếp tục quan tâm An Lạc Vũ,hắn vòng qua An Lạc Vũ đi đến bờ suối nhỏ ngồi trên đá trầm tư,hình như hắn ở bên An Lạc Vũ, tâm tình hắn sẽ tốt lên, Khắc Lạc Duy nghĩ điểm này có chút không bình thường.


"Nè,tôi dựa vào cái gì mà tôi phải nấu cơm cho anh?" An Lạc Vũ thở phì một tiếng, người này tốt xấu gì cũng cứu y, tuy rằng trước kia người này cũng muốn bóp ch.ết y,chờ Hắc Mao tỉnh lại thì kêu nó đem người ném trở về,đánh cũng đánh không lại,đuổi cũng đuổi không đi, An Lạc Vũ thở dài,phải làm sao bây giờ? Đầu của y cũng bắt đầu đau lên. Được! Tôi làm cơm cay ch.ết anh,cho anh bắt tôi nấu! Vì vậy An Lạc Vũ quyết định hôm nay nấu cơm bỏ nhiều ớt cay vào các món ăn.


Khắc Lạc Duy ăn một ngụm thức ăn bị cay đến la lên:" Cậu nấu chính cái gì vậy? Khó chịu muốn ch.ết!" Hắn chưa từng ăn qua hương vị kỳ lạ như vậy, ăn vào miệng, khoang miệng giống như bị thiêu cháy. Khắc Lạc Duy hung hăng thở một hơi,vị cay sau khi nhạt bớt,lại cảm thấy thật sự kỳ quái,cơn cay đi qua lại vô cùng đã nghiền,hắn lại lần nữa gắp một ngụm thức ăn nhỏ,rất nhanh hắn đã yêu thích hương vị này.


An Lạc Vũ nhìn nam nhân một chén một chén ăn xong,người này thật là lần đầu ăn cay sao? Người ngoài hành tinh đều là làm từ sắt thép đi? Quả nhiên lợi hại,lúc này An Lạc Vũ mới thong thả ăn một phần.


"Còn không? Ăn thật ngon." Khắc Lạc Duy đẩy cái chén trước mặt, ở chỗ này cần phải nói một chút Khắc Lạc Duy là dùng nĩa ăn, hắn sẽ không dùng đũa.


An Lạc Vũ nhìn môi của Khắc Lạc Duy so với ban đầu đã sưng lên không ít, không phúc hậu cười,bất quá màu đỏ hồng cũng thật là mê người,này quả nhiên là cực phẩm tiểu thụ:" Anh còn muốn ăn sao? Nhìn miệng anh đi hahahaha."


"Đúng rồi,hiện tại anh đã ăn no, cũng đã có sức lực,mau về nhà anh đi." Y một lần nữa đuổi người, y cảm thấy người này quá nguy hiểm,nếu còn cho hắn ở lại, một ngày nào đó lỡ như hắn bắt cóc hai tiểu bảo bảo của y thì sao.


Khắc Lạc Duy nhìn bộ dạng tạc mao, biểu tình đề phòng của người trước mặt thì cười tủm tỉm nói:" Hiện tại tôi đang bị trọng thương,căn bản không thể quay về,chờ thân thể tôi hồi phục tôi sẽ trở về."


An Lạc Vũ thở phì phì thu thập chén đũa:"Nếu anh còn bị thương thì hiện tại nên đi dưỡng thương đi."


Trong tay An Thành cầm hai giỏ nhỏ cá mới vừa câu lên,mấy ngày trước hắn có nhận một công việc,hôm qua mới làm xong,hôm nay lại nhìn hai con chó đang nằm trong nhà mình, hắn quyết định phải dẫn bọn nó về nhà, dù sao thì anh Lạc Vũ ở bên kia cũng chỉ sống có một mình,nuôi chó sẽ an toàn hơn một chút.


"Anh Lạc Vũ,anh đang bận sao?" An Thành đi vào nhà nói, hai con chó đi theo sau hắn, lúc này đã chạy đi không thấy bóng dáng.
An Lạc Vũ cười:"Đang rửa chén thôi,cậu ăn chưa? Chưa ăn tôi nấu mì sợi cho cậu,hôm nay tôi làm món cay,ăn rất đã nghiền."


An Thành trông thấy Khắc Lạc Duy đang ngồi ở trên bàn hỏi:" Anh Lạc Vũ nhà anh hôm nay có khách à?"
An Lạc Vũ thoáng nhìn qua tên kia trả lời:" Một người bạn không quá thân."


"Xin chào,em tên là An Thành." An Thành nói,người này lớn lên thật đẹp mắt,trước kia hắn cho rằng An Lạc Vũ lớn lên đã đẹp, không nghĩ đến bạn của y còn đẹp hơn, thế nhưng đầu trọc có chút kỳ lạ.
Khắc Lạc Duy nhướng mi một chút đáp:"Tôi gọi là Khắc Lạc Duy, là người nước ngoài."


"Tiếng trung của anh thật không tồi." An Thành cười,trước đây ở trên TV nhìn thấy những người nước ngoài nói tiếng trung rất là quái quái, giọng điệu thật không sao tả nổi.


"Đó là đương nhiên, vì Lạc Vũ mà cố gắng học." Khắc Lạc Duy đáp, còn bắt chước An Thành chớp chớp mắt,kỳ thật đó là do quản gia Venus trực tiếp đưa máy phiên dịch vào đầu hắn, hắn căn bản không cần tốn sức, thời điểm cần thì phiên dịch là được, không tốn bao nhiêu.


"Anh Lạc Vũ có bạn chiếu cố thì tốt rồi,em về trước đây,cá này đã giết rồi,chờ một thời gian sẽ không còn tươi." An Thành đặt giỏ cá xuống thì chạy trối ch.ết, hắn tổng thấy An Lạc Vũ cùng người kia có quan hệ không bình thường, chẳng lẽ anh Lạc Vũ cùng nam nhân ở bên nhau sao? An Thành nghĩ.


Trình tự trên người Venus lóe lên, chủ nhân lạnh lùng của hắn từ khi nào đã biến thành như vậy? Trước kia khi còn ở bên thân vương Dạ Khuynh, chủ nhân cũng không có như vậy, nhưng mà hiện giờ lại như một kẻ vô lại, chẳng lẽ là bị nóng đến hỏng đầu? Venus cảm thấy bản thân hẳn là nên khởi động lại, có lẽ chủ nhân sẽ khôi phục bình thường như trước đây.






Truyện liên quan