Chương 33
An Lạc Vũ phẫn nộ nhìn người trước mặt,hai ngày này Lam Mao bị daddy của nó khi dễ đến không dám ra ngoài, tối hôm qua Lam Mao còn ở trong mộng không ngừng nói muốn tìm Hắc Mao cáo trạng,y cảm thấy như vậy cũng tốt,chờ Hắc Mao tỉnh biết người kia đã làm những chuyện ác liệt thế nào, khẳng định Hắc Mao sẽ đưa người này trở về chỗ kia.
Tâm tình hai ngày này của Khắc Lạc Duy tốt vô cùng,nhìn người luôn bị hắn làm cho tạc mao rất thú vị,còn có đứa nhỏ cũng bị hắn làm cho không dám ra ngoài kia.
Khắc Lạc Duy tâm trạng tốt đối với An Lạc Vũ đang cõng sọt muốn ra cửa hỏi:" Cậu hôm nay đi đâu vậy? Tối hôm qua mưa lớn, con đường bây giờ toàn là nước." Giao thông tinh cầu này quả thật không xong, mưa rơi xong, con đường liền gồ ghê lò lõm, không cẩn thận một chút thì quần áo sẽ bị dơ,mà hắn vô cùng chán ghét như vậy.
An Lạc Vũ tức giận trả lời:" Mưa xong trong rừng có nấm,tôi muốn đi hái một chút." Kỳ thật y chỉ là không muốn ở cùng người này,đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt,thuận tiện hái chút nấm,đây chính là thứ thuần thiên nhiên.
"Tôi đi với cậu." Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ hướng nơi xa đi, nơi này trừ bỏ người này chơi vui ra,thì thật sự không còn thứ gì có thể hấp dẫn được hắn,phòng này, nhà này không có An Lạc Vũ thì sẽ không vui, cho nên hắn cũng không màng những thứ có thể làm bẩn quần áo của mình,bước nhanh đi theo ra ngoài.
An Lạc Vũ nghe vậy lập tức quay đầu khuyên nhủ:"Anh không phải sợ dơ sao? Vẫn là ở nhà chờ tôi về nấu cơm đi." Y chính là sợ người này, cho nên mới ra ngoài hít thở không khí,một chút cũng không muốn đi theo người này.
"Ở nhà rất chán." Khắc Lạc Duy quyết tâm phải đi theo.
An Lạc Vũ nhìn ôn thần lúc này cũng ở bên cạnh, bản thân không còn sức lực phản kháng,xoay người đi.
"Ê,cái này màu sắc rực rỡ là có độc,không cần hái." An Lạc Vũ cầm nấm trong tay nói với Khắc Lạc Duy, tên kia chuyên môn đi hái nấm độc.
Khắc Lạc Duy ném bỏ nấm ở trong tay An Lạc Vũ,dứt khoác đứng một bên nhìn người luôn đối với hắn tạc mao:" Nấm trong tay cậu xấu muốn ch.ết."
An Lạc Vũ đứng đối diện nhìn Khắc Lạc Duy nói:" Càng đẹp càng có độc,anh vẫn là đừng hái,tự đứng qua một bên chơi đi."
Vào lúc An Lạc Vũ hái nấm thì nghiêm túc vô cùng, không cần quan tâm đến Khắc Lạc Duy, vì vậy tốc độ hái nấm cũng nhanh lên không ít, từng cây nấm được hái lên bỏ vào sọt, vận may hôm nay thật không tệ, một mảnh không có ai hái qua,nấm mọc rất nhiều, thậm chí y còn tìm được một bụi nấm sò cùng nấm mộc nhĩ,một bụi khoảng hai cân,buổi tối có thể nấu lẩu nấm thập cẩm.
An Lạc Vũ thấy sọt đã đựng không sai biệt,thì đứng lên, bởi vì ngồi xổm mà eo có chút mỏi, mà lúc này trời cũng đã bắt đầu âm u,xem ra lại muốn mưa rồi, An Lạc Vũ quay đầu không trông thấy người liền la lên:"Khắc Lạc Duy chúng ta trở về thôi." An Lạc Vũ nhìn cây cối không một bóng người,cũng không biết tên kia đã chạy đi đâu,cũng tốt nếu người kia đi về nhà của hắn,y liền phải cám ơn trời đất.
An Lạc Vũ về nhà cũng không thấy Khắc Lạc Duy, tâm tình nháy mắt trở nên vui vẻ, chẳng lẽ thật sự đi rồi?
"Lam Mao ra đây, Khắc Lạc Duy không có ở đây, sẽ không có ai khi dễ con." An Lạc Vũ nói,đứa nhỏ này hai ngày nay mới tình nguyện nói chuyện ở trong đầu y, thế nhưng lại không chịu ra, tên Clovis kia cũng quá đáng ghét, thế nhưng lại thích nhéo cánh Lam Mao, lắc lắc ở trong tay, đứa nhỏ bị như vậy hai lần cũng không dám ra ngoài.
"Baba thật tốt quá,daddy chính là đại phôi đản luôn khi dễ con,chờ anh tỉnh, nhất định phải nói với anh,để anh giúp con giáo huấn daddy." Lam Mao bị ghẹn đến hỏng,nó ở trong sân bay đến bay lui,thuận tiện đem cây trúc ở quanh nhà đâm đến ngã trái ngã phải.
"Lam Mao kiềm chế một chút,con đều đem cây trúc đâm đến ngã." An Lạc Vũ cười,không có người kia, tâm An Lạc Vũ cũng đã thả lỏng.
An Lạc Vũ vừa muốn chuẩn bị nấu cơm, thì nghe thấy tiếng bước chân, nhấc đầu liền thấy không ít người đến sân,trong đó có cả Trịnh Toàn.
"Anh Lạc Vũ những người này đến muốn tìm anh." An Thành áy náy nói,thôn trưởng quả thật xảo nguyệt như cáo già,những người này lúc đầu là tìm thôn trưởng,thôn trưởng lại đem những người này đến tìm hắn,hắn nhìn thấy nhiều người đến tìm anh Lạc Vũ, vốn không muốn dẫn đi,nhưng đối phương lại cường nghạnh ôm cháu trai hắn trên tay, hắn đành phải dẫn bọn họ đến đây,chỉ mong bọn họ thật sự là bạn của anh Lạc Vũ.
An Lạc Vũ đối với An Thành tâm lý bất an nói:"Ừm, cậu về đi, bọn họ là bạn của tôi." Nhìn thân ảnh An Thành rời đi,An Lạc Vũ mới quay đầu nhìn về Trịnh Toàn,không biết lần này bọn họ đến đây muốn làm gì.
Trực giác An Lạc Vũ cho thấy Trịnh Toàn kiếm y, hẳn không phải là chuyện tốt gì, lúc này Lam Mao cũng ngoan ngoãn ngồi trên vai An Lạc Vũ, nó nhớ baba đã từng nói, vào lúc này nếu không có mệnh lệnh của baba, thì nó không được làm người khác bị thương, bằng không baba sẽ tức giận:"Trịnh Toàn, anh tìm tôi có việc? Vào nhà đi."
"Còn chưa ăn đi? Lần này tới có chút việc, cậu thu thập một chút theo chúng tôi vào thành phố." Trịnh Toàn trực tiếp nói, lần trước bọn họ mua nguyên thạch đều không có linh khí,nhưng lúc ấy hắn nhìn thấy An Lạc Vũ sờ qua thì liền mua, bên trong ít nhất có hai khối có linh khí,hắn cùng Vương Hạo mấy ngày trước cũng có đi một chuyến, kết quả cắt ra đều không có, lần này hắn muốn lần nữa đi đến Miến Điện, nếu không mang theo An Lạc Vũ rất có thể một khối cũng không tìm được.
"Trịnh Toàn,các người tìm tôi có việc gì?" Hiện tại, An Lạc Vũ không nguyện ý đi ra ngoài, cuối cùng thì chỉ có nhà của mình mới được thoải mái, huống chi chuyện lần trước còn để lại bóng ma trong lòng y.
"Là như vầy,tôi muốn lần này đi Miến Điện một lần nữa,hy vọng cậu có thể đi với tôi một lần, cậu cùng nguyên thạch rất có duyên,yên tâm lần này đi nhất định sẽ không có chuyện gì." Trịnh Toàn trả lời.
An Lạc Vũ lấy là trà ra phao:" Nói thật tôi không nghĩ sẽ đi, lần trước tôi đã nghĩ bản thân đã ch.ết chắc rồi."
"Không muốn đi cũng đừng đi, không ai có thể bức ép em." Lúc An Lạc Vũ đem chén trà đặt xuống trước mặt Trịnh Toàn, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc.
An Lạc Vũ cùng Trịnh Toàn đồng loạt nhìn về phía sân, bởi vì trời đã tối, người đứng ở bên ngoài có chút nhìn không rõ khuôn mặt.
An Lạc Vũ từ bóng tối kêu lên:"Là anh, Tô Nghi?" Làm sao Tô Nghi cũng đến? Theo lý bọn họ chỉ gặp nhau có một lần, đến biên cảnh liền tách ra, tâm tình An Lạc Vũ tốt lên:"Anh như thế nào cũng đến?"
Tô Nghi hừ lạnh:" Tới đón em về nhà, người Tô gia chúng ta không phải ai muốn thì đều có thể sắp đặt."
"Hắn có quan hệ gì với anh?" Trịnh Toàn nhíu mày,lúc trước hắn nghĩ đem An Lạc Vũ mang về nhà,làm cha mẹ nhận y làm con nuôi,nhưng mà hắn cũng không nghĩ đến sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, kết quả chờ hắn hết bận chuyện ông ngoại, An Lạc Vũ cũng đã rời khỏi Vân Nam về nhà,trì hoãn một hồi liền đến hiện tại.
Trịnh Toàn biết hiện tại muốn mang người là không có khả năng,nhưng rốt cuộc An Lạc Vũ cùng tên kia có quan hệ nào?
Tâm tình Trịnh Toàn không tốt lạnh giọng:" Lời này anh nói Tiểu An là người nhà cậu."
"Đương nhiên,anh muốn chứng cứ đúng không? Nhìn kỹ mặt Tiểu An rồi lại xem mặt tôi này, không phải là chứng cứ sao?" Tôi Nghi híp mắt,nhà bọn họ cùng nhà họ Trịnh, sau sự kiện dì hắn mất tích, thì quan hệ hai bên vẫn luôn căng thẳng như vậy, cũng may con của dì nhỏ hiện tại đã tìm được.
Trịnh Toàn nhìn khuôn mặt đã hồi phục của An Lạc Vũ,nếu như không có vết xanh tím kia An Lạc Vũ cùng Tô Nghi cơ hồ giống nhau đến chín phần,con của Tô gia. Không đúng,hắn nhớ rõ trước kia nghe bà nội nói qua chuyện của chú, cô em nhỏ ở Tô gia cùng chú của hắn không phải có quan hệ kia sao? Sau đó, chú lại cưới thím, nữ nhân kia cũng mất tích, kể từ đó quan hệ nhà bọn họ cùng Tô gia cũng không còn, chẳng lẽ đứa nhỏ này là của chú? Vậy An Lạc Vũ có khả năng là em họ của hắn!!!
Trịnh Toàn cười mỉm:" Hắn có phải là con của dì không? Đồng dạng tính tính thời gian cũng là con của chú tôi đi."
"Hắc hắc hắc,hắn là em ruột của tôi,khi nhỏ đã lạc mất, cùng anh nữa điểm quan hệ cũng không có!" Tô Nghi cong khóe môi, hiện tại Trịnh gia nghĩ đem con nhận trở về sao? Tô gia bọn họ tuyệt đối không đồng ý, ba đã từng nói, lúc ấy dì đã có thai, nhà họ Trịnh vậy mà đi cưới người khác, huống hồ sau khi dì nhỏ mất tích, cũng không biết những năm đó dì phải chịu khổ biết bao nhiêu, mà mấy năm nay gần đây An Lạc Vũ cũng phải chịu không ít khổ cực, những việc đó Tô gia cũng sẽ chậm rãi hoàn trả.
"Hiện tại,anh có thể đem người của mình lăn đi." Tô Nghi một chút cũng không cho Trịnh Toàn sắc mặt,đuổi người.
"Từ từ hai người nói cái gì? Nghe giống như có quan hệ với tôi?" An Lạc Vũ không hiểu hỏi, y tuy không biết mẹ mình đến từ đâu,nhưng y có baba được không? Hơn nữa,trước đây baba đối với y rất tốt, y trước nay đều không hoài nghi mình có phải là con của baba hay không, tuy bản thân có chút không giống với baba,nhưng baba cũng rất thương y, càng quan trọng hơn là y lớn lên giống mẹ, y sao có thể là con nhà người ta? An Lạc Vũ không thể tin được.
Tô Nghi cười nói với An Lạc Vũ:"Lát nữa anh giải thích với em,hiện tại trước tiên nên đuổi người này đi."
Trịnh Toàn mặc kệ nguyên nhân, cảm thấy trước tiên nên mang An Lạc Vũ về nhà, bằng không sau này An Lạc Vũ bước vào Tô gia liền khó khăn:" Anh hôm nay chỉ có một người, dù tính anh là bộ đội đặc chủng cũng không có khả năng,động thủ."
Tô Nghi lập tức cùng người Trịnh Toàn đánh nhau,An Lạc Vũ không nghĩ đến cứ như vậy mà đã đánh nhau, đương lúc nhìn thấy có người mang súng ra,y lập tức tức giận, vào lúc y muốn rống to, thì Khắc Lạc Duy đã thấp giọng lên tiếng:" Địa phương này có thể để cho các người làm càn? Đều cút ra ngoài cho ta." Hắn bất quá chỉ ngồi trên đỉnh núi phát ngốc một chút, rõ ràng ngày thường Tiểu An nấu cơm xong sẽ chờ hắn cùng ăn, những kẻ này thật đúng là không thể tha thứ!
Chỉ có một tiếng nói, mà những người đang đánh nhau đều ngừng lại, trong miệng bọn họ tràn đầy máu tươi, hiển nhiên là bị nội thương.
"Trịnh Toàn,tôi xem anh còn không mau mang người của anh đi? Em trai người kia là ai? Thật mạnh." Tô Nghi lau máu trên khóe miệng,hắn không ngờ được chỉ mới vài ngày không gặp,em trai của mình đã có một chỗ dựa mạnh như vậy, một cái đầu trọc bóng loáng, lần này, hắn không mang theo người đến, nếu như không có người này, hắn hoàn toàn không có khả năng thu thập đám người Trịnh Toàn.
phụ lục:
Nấm sò
Nấm mộc nhĩ