Chương 34

"Là người nhà họ Trịnh thì phải về Trịnh gia." Trịnh Toàn nói xong,liền mang người của mình đi, hắn phải đi về điều tr.a chút chuyện xưa trước kia.


"Thiên hạ cũng không phải là của nhà họ Trịnh các ngươi,muốn làm thế nào thì làm như thế đó."Tô Nghi châm chọc, hiện tại người Tô gia cũng không dễ chọc vào, người của Trịnh gia muốn đoạt người thì cũng cần phải cẩn thận suy nghĩ.


Trong lòng An Lạc Vũ vô cùng loạn:"Tô Nghi, chuyện này cuối cùng là thế nào?"


"Trước em cho anh uống một chút nước cái đã."Tô Nghi nói, hắn vừa đi đến cửa thôn thì đã trông thấy nhóm người của Trịnh Toàn, vì thế hắn luôn đi theo sau nhóm người Trịnh Toàn để đến nhà An Lạc Vũ.


Khắc Lạc Duy nhìn đám người rời đi, không nghĩ đến thân thể của An Lạc Vũ lại còn phức tạp như vậy, hắn nhìn thấy người này càng lúc càng thú vị rồi.


Tô Nghi uống một ngụm nước, bụng cũng kêu lên, hắn muốn trông thấy An Lạc Vũ sớm một chút, vì vậy cả cơm trưa cũng không ăn, dù sao tuổi của ông ngoại đã lớn, mà người ông thương nhất lại là dì nhỏ, kết quả bây giờ âm dương cách biệt, vì thế hắn muốn sớm chút mang em họ về cho ông ngoại, bà ngoại gặp nhau.


available on google playdownload on app store


"Khắc Lạc Duy, anh cũng đừng đứng ngay trước cửa, trước tôi đi nấu cơm, hai người ngồi một chút, chuyện của mẹ tôi ăn no rồi nói tiếp."An Lạc Vũ nhíu mày, nhìn Khắc Lạc Duy đứng ở trước cửa vẻ mặt vặn vẹo, tuy rằng y rất muốn biết chuyện của mẹ nhưng mà cũng không thể để cho người ta đói bụng.


Ăn một bữa cơm toàn nấm, An Lạc Vũ đem chén đĩa đi thu thập,pha một bình trà ba người ngồi xuống trong sân.


"Chuyện là như nào? Chẳng lẽ tôi thật sự là em của anh? Tuy rằng, chúng ta lớn lên có phần giống, nhưng mà tôi lớn lên giống mẹ, cho nên chúng ta không có khả năng là anh em." An Lạc Vũ biết, mất đi người thân thì tâm tình trong lòng sẽ như thế nào,nhưng y thật không phải,y có ba có mẹ nha.


"Không phải như em nghĩ, mẹ anh cùng mẹ em là chị em ruột, cho nên khi lớn chúng ta có phần giống nhau, việc này vẫn là từ từ mà nói." Tô Nghi dừng một chút nhấp một ngụm trà:"Sự việc năm đó anh cũng không rõ,nhưng có biết một chút,anh gặp em xong, thì về nhà ngẫm nghĩ lại càng nghĩ càng thấy giống,lúc sau liền điều tr.a ba mẹ của em,thì ra trước kia ba em là tài xế của nhà chúng ta,anh nghĩ ba em hẳn rất thích dì, đại khái đây là chủ ý của dì, lúc dì mất tích thì hai tháng sau, ba em cũng bỏ việc, hẳn là mang dì đi đến thôn họ An. Anh lại đi tr.a sinh nhật của em, kết quả là trùng khớp, ba em mang mẹ em rời đi, cũng là lúc nam nhân kia vừa mới kết hôn." Tô Nghi một hơi nói đến sự việc phát sinh năm đó.


An Lạc Vũ đặc biệt thống hận những người đùa bỡn tình cảm của người khác,điều này cũng có quan hệ với việc trước đây y đã trải qua:" Nói như vậy ba tôi không phải là ba ruột của tôi, chú của Trịnh Toàn mới là người ba thật của tôi? Nhưng mà hắn lại vứt bỏ mẹ tôi đúng không?"


"Có thể nói như vậy, nhưng khi đó anh còn nhỏ, bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì cũng không ai rõ." Tô Nghi nói,chính nhà bọn họ cũng không biết rõ sự thật năm đó, một đôi hoàn hảo như nào lại lập tức chia tay.


"Vô luận năm đó có xảy ra chuyện gì, đã là một nam nhân mà không chăm sóc tốt được vợ con của mình thì không thể tha thứ, tôi chỉ có duy nhất một người ba,và ông ấy đã ch.ết rồi." An Lạc Vũ chớp chớp mắt,vẻ mặt của y cô đơn vô cùng, tâm tình cũng sa sút, y không ngờ được chuyện mà mẹ mình năm đó phải đối mặt lại thương tâm như vậy, mà ba y trước sau cũng là một người ba tốt,chẳng những chưa từng mắng y,đánh y,ngược lại vô cùng yêu thương y, ba mẹ con nhớ hai người.


Khắc Lạc Duy xoa đầu An Lạc Vũ một chút,hắn có thể cảm giác được tâm tình của y không tốt:" Muốn khóc thì khóc."
"Tôi không sao." An Lạc Vũ nói xong lấy tay lau đôi mắt.


"Em trai,em nghĩ khi nào thì đi gặp ông bà ngoại? Bọn họ rất nhớ dì,nhưng dì đã đi rồi,em cũng nên về xem lão nhân gia bọn họ,nếu bọn họ biết được sẽ rất vui." Tô Nghi hỏi,trong lòng hắn còn có một chuyện lo lắng, là An Lạc Vũ sẽ ở luôn nơi này, nếu như Trịnh Toàn lại đến, rất có khả năng sẽ mang y đi.


"Hiện tại, tôi đi không được chờ bạn tôi trở về đi, tôi cũng muốn nhìn nơi mẹ tôi đã từng sống,cũng thay mẹ đi gặp ông bà ngoại." Y cũng không thể để tên người ngoài hành tinh này đi dạo khắp nơi, nếu lúc đó việc còn chưa xong thì lại biến hỏng càng không tốt.


Tô Nghi nghe vậy kiến nghị:" Kỳ thật mang theo bạn em cũng không sao, nhà của chúng ta không tệ, em dọn về đi, ở chỗ này em cũng không có vướng bận gì,dứt khoát cùng anh quay về, đến lúc đó, em muốn gì thì làm cái đó, anh biết em thích vẽ tranh, chúng ta liền mở phòng sưu tập tranh cũng không tồi."


"Không phải nguyên nhân này,tôi còn cần phải suy nghĩ một chút, trời cũng đã khuya,Tô Nghi đêm nay anh qua phòng tôi ngủ đi."
"Vậy em ngủ chỗ nào?" Vừa rồi Tô Nghi đã liếc mắt một cái, trong nhà chỉ có hai phòng là có giường.


"Chúng ta ngủ cùng nhau không được? Hay là anh không muốn ngủ chung với tôi?" An Lạc Vũ nói, không có khả năng y lại cho Tô Nghi cùng Khắc Lạc Duy ở chung một phòng, bằng không buổi tối Tô Nghi sẽ không biết được nguyên nhân bản thân vì sao lại bị bóp ch.ết, y không thể để mẹ quá cố của mình thất vọng.


Khắc Lạc Duy vẫn luôn im lặng nghe cuộc nói chuyện của Tô Nghi cùng An Lạc Vũ, nghe đến đây hắn một chút cũng không thể bình tĩnh được, chỉ thấy hắn sắc mặt lúc xanh lúc tím trừng mắt nhìn An Lạc Vũ, lạnh giọng:" Tôi không đồng ý, An Lạc Vũ ngủ cùng tôi, cậu ngủ ở phòng An Lạc Vũ."


Tô Nghi nhìn biểu tình của Khắc Lạc Duy, liền biết người này đang ghen, hiện tại hắn cảm thấy cái người gọi là Khắc Lạc Duy này cùng em trai ở chung trong một không gian thì có chút ba chấm. Ánh mắt của Khắc Lạc Duy vẫn luôn dán chặt lên người em trai hắn, mà ánh mắt của em trai thì vẫn luôn là phòng bị.


"Tôi ngủ dưới đất là được." An Lạc Vũ tức giận,y càng ngày càng không hiểu cái tên người ngoài hành tinh này, vẫn là nên nhanh một chút đuổi người này đi, Hắc Mao con mau dậy,nhanh đem daddy của con tiễn đi đi!!!


"Được rồi tôi đi ngủ,hai người nên kiềm chế một chút." Tô Nghi quét qua hai người An Lạc Vũ cùng Khắc Lạc Duy.


Khắc Lạc Duy cắn răng:" Cậu còn nghĩ muốn ngủ cùng hắn!" Ánh mắt toàn là bão táp, mang thai con của hắn còn nghĩ đến việc ngủ chung với tên đàn ông khác, nếu muốn cũng phải ngủ chung với hắn mới đúng!


"Tôi ngủ với ai thì có quan hệ gì với anh? Anh mau dưỡng thương nhanh một chút rồi trở về đi." An Lạc Vũ nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, y một chút cũng không muốn cùng người này nói chuyện.
Khắc Lạc Duy gầm nhẹ:"Làm sao lại không quan hệ? Trong bụng cậu mang thai con của tôi,chúng ta có thể không có quan hệ sao?"


"Anh rống cái gì mà rống,tôi cùng anh vốn dĩ không có quan hệ gì hết, con của tôi không hề có một chút quan hệ liên quan với anh, anh phải nhớ lúc đó là anh muốn bóp ch.ết tôi!" An Lạc Vũ tức giận quát, y hoàn toàn bộc phát tâm tình,người này ở nhà y mấy ngày nay còn không tính, chính hắn còn dám khi dễ Lam Mao, An Lạc Vũ đối với người này vô cùng bực bội,rõ ràng y luôn nâng niu bảo vệ đứa nhỏ,lại bị tên này liếc mắt khi dễ nước mắt lưng tròng.


"Nói đến nói đi chính là cậu để ý chuyện lúc trước,lúc đó tôi cũng bị dọa sợ, nhưng cuối cùng tôi có làm gì cậu sao?" Khắc Lạc Duy có chút đuối lý, thật là lúc đó y không tốt, nhưng mà y cũng rất vui vẻ khi chính mình không giết ch.ết người này, bằng không hắn sẽ không có con, nghĩ đến đây khóe miệng hắn liền hiện ra nét tươi cười.


Khắc Lạc Duy nhìn Lam Mao đang ngồi trên vai An Lạc Vũ, Lam Mao bởi vì nghe lời của Tô Nghi nói có chút tiêu hóa không kịp, thì ra thân thế của baba cũng phức tạp vô cùng.


Lam Mao bị Khắc Lạc Duy bắt lấy thì liều mạng la lớn:" Buông con ra,buông con ra ô ô ô..." nó chỉ mới phát ngốc một chút thôi, vậy mà đã bị daddy bắt đến tay lăn lộn, nó mới không cần, Lam Mao nghĩ trong lòng.


Khắc Lạc Duy đối với đứa nhỏ trong lòng không ngừng vặn vẹo nói:" Đừng la,đừng la,ta vài ngày này cũng không gặp được con, con là toàn trốn tránh ta."
"Hỗn đản,mau buông Lam Mao ra,anh không thấy nó không thỏa mái sao?" An Lạc Vũ muốn đem Lam Mao cứu từ tay Khắc Lạc Duy ra, nhưng thân thể của y không phải là đối thủ của hắn.


Lam Mao la lớn:" Daddy buông con ra được không, ngài làm con đau." Nó bị bắt như vậy thật sự rất đau, lực tay của daddy thật lớn, cũng không biết nặng nhẹ.


Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ có chút thú vị, bởi vì giới hạn chiều cao, mà tay của y cũng chỉ có thể thiếu chút nữa mới bắt được, và mặc kệ ở trước mặt hắn nhảy nhót thế nào, cũng không bắt được cánh tay đang nắm Lam Mao.


Khắc Lạc Duy nhìn sắc mặt An Lạc Vũ, cười mỉm:" Cậu vẫn nên nghĩ ngơi một chút đi."
An Lạc Vũ lúc này hoàn toàn tạc mao,ý tứ tên này là gì? Lớn lên không cao là lỗi của y sao? Chiều cao chính là vết thương lòng của y, từ lúc y mười sáu tuổi cao đến 1m75 thì đã không thể cao lên được nữa.


Đầu An Lạc Vũ bóc khối, đỏ mắt quên luôn việc Khắc Lạc Duy không phải là người trái đất, cũng quên luôn việc y không phải là đối thủ với hắn, vô cùng tức giận mà đá vào hạ thân của hắn một cái.


Khắc Lạc Duy không ngờ An Lạc Vũ sẽ đá hắn, liền bị đá đến nằm trên mặt đất, trong tay cầm Lam Mao cũng tự giác buông xuống, hắn vô cùng tức giận, từ trước đến nay không ai dám làm như vậy đối với hắn, đặc biệt người này còn là một nhân loại văn minh cấp thấp.


Khắc Lạc Duy đứng lên nắm lấy cổ áo An Lạc Vũ, bạo nộ, nhưng nhìn đến đôi mắt mở to ươn ướt hoảng sợ của y, hắn liền mềm lòng, cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng của đối phương, ừm hương vị giống như trong tưởng tượng của hắn rất ngon.


Kinh hách qua đi, đương y rõ ràng mọi chuyện, thì An Lạc Vũ liền liều mạng giãy giụa, không muốn tiếp xúc cùng người này, đặc biệt là trên thân thể.
An Lạc Vũ dùng tay đẩy Clovis, một bên thì dùng chân đá, thế nhưng sức lực nhỏ, hơn nữa phổi thiếu oxy, cả người rất nhanh liền mềm nhũn.


Lam Mao từ trong tay Khắc Lạc Duy trốn ra, quay đầu liền trông thấy baba bị daddy bắt lấy cổ áo, daddy còn cắn miệng của baba, nó ngay lập tức nổi giận, khi dễ nó còn chưa tính, sao có thể khi dễ baba của nó, Lam Mao lao xuống đâm vào Khắc Lạc Duy.


Khắc Lạc Duy vươn một ngón tay đem Lam Mao đang lao đến đẩy ra ngoài,bang một tiếng Lam Mao ngã xuống sân.
"Người xấu mau buông baba ra,bằng không con nói với anh, ngài không những khi dễ con còn cắn miệng của baba." Lam Mao hét lớn,nó biết nó đánh không lại Daddy đành phải đem anh ra uy hϊế͙p͙.


Hắc Mao vừa tỉnh lại, thì phát hiện daddy của nó đang khi dễ baba cùng em trai, nó tức giận vô cùng trừng mắt nhìn Khắc Lạc Duy:" Anh đã biết, daddy ngài làm con tức giận vô cùng."
Clovis nghe thấy một thanh âm khác vang lên, thì kinh ngạc buông An Lạc Vũ ra:" Con cũng là con ta?!"


An Lạc Vũ thở hổn hển, lập tức nói:" Hắc Mao cuối cùng con cũng dậy, nhanh đem người này tiễn đi."


"Được rồi baba, daddy đã không có chuyện gì thì cũng nên về nhà đi." Hắc Mao vừa dứt lời, liền thấy bên người Khắc Lạc Duy xuất hiện một cái hắc động, nhanh chóng đem hắn hút vào bên trong, Khắc Lạc Duy dùng tay nắm lấy góc bàn, có chút khiếp sợ nhìn Hắc Mao, không thể tin được hắn còn có một đứa con khác, nhìn qua đứa nhỏ này rất mạnh, hắn vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, thì Hắc Mao đã nhanh chân đá hắn một cái.


"Đừng,ta còn có chuyện muốn nói, Lam Mao, An Lạc Vũ tôi hình như thích em rồi, An Lạc Vũ em chờ, tôi rất nhanh sẽ quay về tìm em....Hắc Mao con cũng là con của ta...." Khắc Lạc Duy còn chưa nói xong đã bị Hắc Mao đá một cước ra khỏi trái đất.






Truyện liên quan