Chương 36:An Lạc Vũ gặp lại người yêu cũ

An Lạc Vũ đối với Khắc Lạc Duy đang nghĩ tới gần nói:"Anh tránh xa tôi một chút."
Khắc Lạc Duy đến gần An Lạc Vũ cầm một viên sủi cảo chiên bỏ vào trong miệng nhai:"Tôi nói muốn theo đuổi em, cách xa em, thì em làm sao cảm nhận được tình yêu của tôi."


An Lạc Vũ tức giận:" Khắc Lạc Duy tôi như thế nào cảm thấy anh càng lúc càng có xu hướng vô lại,anh quả là làm cho tộc nhân của anh mất mặt."
Khắc Lạc Duy cười hì hì:"Vô lại nếu có thể theo đuổi em, tôi đây liền vô lại, tính tôi ở chỗ này mất mặt, thì tộc nhân cũng không biết hắc hắc."


"Tôi sắp ch.ết đói rồi,hai người các ngươi có thể chờ ăn xong, rồi mới tiếp tục đấu võ mồm?" Tô Nghi bất đắc dĩ lên tiếng,hai người này trời sinh đối nghịch sao? Một chút việc cũng có thể giằng co đến nửa ngày.


"Em trai khi nào thì em trở về xem ông bà ngoại? Lúc anh điều tr.a em, ông ngoại cũng đã biết, ông hi vọng em có thể về sớm một chút, dù sao bọn họ tuổi cũng đã cao,nếu không có mẹ anh ngăn cản, nói không chừng ông ngoại cũng đã đuổi đến đây, sức khỏe của bà ngoại không tốt, chúng ta còn gạt bà." Tô Nghi vừa ăn vừa nói,hắn rất nhanh phải rời khỏi đây,thật vất vả mới có thể đến đây, nếu hắn đi rồi thì người nhà họ Trịnh đến, em trai hắn có thể sẽ bị trói mang đi. Tô Nghi cau mày:" Em trai nơi này không an toàn, Trịnh gia đã biết chỗ này, rất có thể bọn họ sẽ đến mang em đi."


"Không có chuyện gì, chỉ cần tôi còn ở đây, nếu An Lạc Vũ không muốn sẽ không ai có thể cưỡng chế mang em ấy đi." Khắc Lạc Duy nói, trong lòng nghĩ bản thân hắn cũng không thể cưỡng chế An Lạc Vũ làm chuyện gì, còn có hai đứa nhỏ hung hãn kia cũng không phải là dạng ăn chay.


An Lạc Vũ thật sự muốn rời khỏi Khắc Lạc Duy, nhìn thấy người này tâm y liền hoảng:" Kỳ thật tôi cũng sẽ không gặp chuyện gì,như vậy đi, Khắc Lạc Duy anh về nhà anh trước, tôi đi xem ông ba ngoại, chờ tôi quay về thì anh lại tìm tôi làm phiền."


available on google playdownload on app store


"Tôi có thể đi cùng em." Khắc Lạc Duy nói xong thì nghĩ đến chuyện của đế quốc, hắn vẫn còn chưa giải quyết, hôm nay, hẳn là phải cần quay về một chuyến, rất nhanh hắn đã giải quyết xong bữa cơm:" Được rồi, trong nhà còn có chút việc, Tô Nghi phiền cậu chăm sóc An Lạc Vũ, tôi xử lý chuyện trong nhà xong sẽ lập tức đến."


An Lạc Vũ đứng dậy đi thêm cháo, Khắc Lạc Duy cũng đi theo sau:"An Lạc Vũ."
"Có việc?" An Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Khắc Lạc Duy, y hoàn toàn không hề phòng bị trực tiếp quay lại, lúc này trong nháy mắt mặt của Khắc Lạc Duy đã phóng đại trước mặt y.


"A." An Lạc Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, chén ở trong tay cũng bị rơi xuống đất.
Hắc Mao ngồi trên vai của An Lạc Vũ ngủ gật cũng hoảng sợ, nó nhìn thấy daddy ăn đậu hủ trên người baba, hỗn đản đã sớm cảnh cáo daddy không được khi dễ baba rồi mà, Hắc Mao một lần nữa tức giận.


Nó rống lớn, lần nữa đem Clovis đá bay:"Daddy ngài quá hỗn đản."


"Đứa nhóc hư hỏng, ta là daddy của ngươi!" Khắc Lạc Duy từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ quần áo trên người không hề bị làm bẩn la lên, xem ra muốn theo đuổi An Lạc Vũ, thì trước tiên cần phải thu phục được Hắc Mao, vật nhỏ Lam Mao không đáng lo, hiện tại bé thấy hắn liền bỏ trốn, còn Hắc Mao này nếu dùng trí thì không thể nào thắng hắn, nghĩ đến đây Khắc Lạc Duy xoay người rời đi, xử lý xong việc của đế quốc, hắn sẽ có thời gian thật dài để ở bên con cùng An Lạc Vũ.


Tô Nghi nghe được tiếng vang lớn liền nhìn thấy Khắc Lạc Duy ngã xuống mặt đất:" Hai người lại có chuyện gì? Khắc Lạc Duy như thế nào lại bay ra đây?"


"Không gì,chỉ là đùa một chút." An Lạc Vũ vui vẻ múc thêm cháo, cái tên này cuối cùng cũng gặp được khắc tinh, xem ngươi còn dám khi dễ ta cùng Lam Mao nữa không! Tâm tình của An Lạc Vũ bắt đầu tốt lên.


Khắc Lạc Duy trở về phủ tướng quân, thì thấy Dạ Hoàng đang ngồi ở trong phòng khách, tay kẹp điếu thuốc hôm qua hắn để trên bàn trà,có bài có bản hút:"Có chuyện gì muốn nói cùng tôi?"
"Đêm qua Dạ Khuynh đến đây, các người đã nói chuyện gì?"


Khuôn mặt Khắc Lạc Duy trầm xuống:"Nói cái gì? Nói ngài lúc trước làm sao bẫy hắn, hắn rất thống hận lúc đó không thẳng thắn với tôi, hắn còn nói chờ con lớn lên,đi du lịch khắp vũ trụ."


"ch.ết tiệt,mười năm, tôi chiếu cố hắn, yêu hắn, hắn thế nhưng lại nghĩ muốn cùng cậu rời khỏi." Điếu thuốc trong tay bị Dạ Hoàng dập nát, hắn còn nghĩ Dạ Khuynh đã mềm lòng không ít, cũng đồng ý cho hắn ngủ lại, có lẽ đợi thêm một thời gian nữa, Dạ Khuynh sẽ đồng ý ở bên hắn, hắn không nghĩ tới Dạ Khuynh vậy mà còn muốn rời khỏi hắn.


"Dạ Hoàng cậu mới là tên hỗn đản,nếu trước đây cậu thật sự thích Dạ Khuynh, thì lúc tôi cùng hắn kết hôn cậu phải ngăn cản, kết quả cậu làm ra chuyện gì? Cậu lập bẫy để có được Dạ Khuynh, mấy năm nay thậm chí còn bắt hắn sống trong cấm địa, ngăn hắn tiếp xúc với thế giới bên ngoài!!!" Khắc Lạc Duy mắng, hắn cảm thấy Dạ Khuynh yêu tên này, đau lòng kẻ này nhiều năm như vậy không đáng, lúc trước lão hoàng đế không mấy yêu thích tiểu vương tử, Dạ Hoàng vẫn luôn được Dạ Khuynh chăm sóc, mọi thứ Dạ Khuynh có được điều đem cho em trai, hiện tại người này thế mà hồi đáp Dạ khuynh như vậy đây, thật là quá đáng!


Bây giờ, Dạ Hoàng không còn một tia lý trí, sự đố kỵ đã che mờ đầu óc của hắn:"Hắn vốn dĩ nên ở bên tôi,vĩnh viễn là của tôi, cậu tốt nhất không nên động tâm với hắn, bằng không tôi cũng không nể tình mà buông tha cậu."


Khắc Lạc Duy mỉm cười:" Được, hắn thích ai cậu cũng không thể khống chế, tôi hiện tại nói với ngài, hoàng đế bệ hạ tôi muốn từ bỏ chức vị tướng quân,về sau tôi chỉ cần sống cuộc sống tự tại của tôi."


Dạ Hoàng nghe thấy lời nói của Khắc Lạc Duy, lý trí rốt cuộc cũng trở về:"Cậu có thể buông tay?"


"Có cái gì không buông được? Đây là đế quốc của ngài,đương nhiên tự ngài bảo vệ." Khắc Lạc Duy nói, hắn không phải không nghĩ tới việc trả thù hai người đã lừa hắn, nhưng mà nghĩ đến việc nếu hắn thật sự thượng vị, thì cả ngày điều có công vụ không thể xử lý hết, một chút tâm tư liền không có, huống chi đế quốc này vừa mới khôi phục. Hắn còn muốn thu phục hai tên nhóc kia, còn có người kia không muốn tiếp thu hắn, nào có thời gian nghĩ đến chuyện khác, sớm đem bọn họ đến tay mới là việc chính, mơ ước lớn nhất của hắn là mang theo người yêu đi đến văn minh mẫu phụ nhìn một chút, đồng thời nơi mà nguyệt tinh linh nhất tộc sinh sống cũng là nơi đẹp nhất trong vũ trụ.


Dạ Hoàng tức giận rời đi, Khắc Lạc Duy nhìn Dạ Hoàng đùng đùng lửa giận bỏ về, có lẽ hắn nên đi theo xem hai người Dạ Hoàng sẽ phát sinh chuyện gì.


Dạ Hoàng trở lại cấm địa, Dạ Khuynh đang kể chuyện xưa cho con, Dạ Hoàng đối với hài tử cười, hắn đi đến bên người Dạ Khuynh vuốt cổ hắn, Dạ Khuynh không dấu vết đẩy Dạ Hoàng ra, tiếp tục kể chuyện xưa cho đứa nhỏ.


"Bảo bảo,con đi thư viện hoàng gia chơi đi, daddy có chuyện muốn nói với mẫu phụ con." Dạ Hoàng cười nói.
"Daddy có phải không vui hay không?" Đứa nhỏ ngẩng đầu lên hỏi, trẻ con vẫn luôn mẫn cảm,người lớn có chút biến hóa nó liền bất an.
"Không có chuyện gì,Daddy muốn thương lượng với mẫu phụ con."


Đứa bé nghe thấy daddy giải thích liền yên tâm nhảy nhót:" Mẫu phụ muốn vui vui vẻ vẻ,bảo bảo đi chơi.


Dạ Khuynh không kiềm chế được tức giận gầm nhẹ:"Ngươi lại ở trên người ta hạ cái gì?" Hắn không nghĩ sẽ cùng Dạ Hoàng chơi đùa, vì sao lại còn giống như một đứa trẻ tùy hứng? Vì sao còn chưa chịu trưởng thành?


"Ngươi còn nghĩ sẽ cùng Khắc Lạc Duy cùng nhau rời đi? Dạ Khuynh có phải mấy năm nay ta đối với ngươi quá tốt rồi không?" Dạ Hoàng còn không nói xong,liền đè Dạ Khuynh xuống mặt đất,lúc này hắn đã không cần cố kỵ người khác,người này đã hoàn toàn thuộc về hắn.


Dạ Khuynh nhìn người đang hôn mê,thất vọng lắc đầu, xoay người đi rửa sạch thân thể, con để lại cho Dạ Hoàng, chính mình cũng nên đi ra ngoài một chút, hiện tại Khắc Lạc Duy đi rồi, người này cũng nên bắt đầu học cách có trách nhiệm bảo vệ đế quốc.


Tâm tình Khắc Lạc Duy rất tốt, quay trở về phủ tướng quân, hiện tại hai người kia không biết khi nào sẽ hòa thuận, nghĩ đến đây hắn đặc biệt vui vẻ, hắn quả nhiên không phải là người tốt, sự nghiệp đánh uyên ương tốt như vậy hắn vẫn chưa muốn buông xuống.


An Lạc Vũ đi theo Tô Nghị đến B thành, y thật không ngờ ông bà ngoại của y vậy mà lại ở B thành.
"Con chính là Tiểu An? Thật tốt quá mau vào đây nghĩ ngơi,một đường đi này hẳn là đã mệt mỏi, ba Tô Nghi đem con của em gái về này."Một đại mỹ nữ đứng ở trước cửa thấy An Lạc Vũ liền kêu lên.


An Lạc Vũ bị kéo tay hốt hoảng kêu lên:"mẹ."


"Đứa nhỏ ngốc này, về sau con cứ xem ta là mẹ của con." Tô Mỹ Thanh cười, sờ đầu An Lạc Vũ, nàng cùng em gái khổ mệnh lớn lên rất giống nhau, đáng tiếc điều là do đám người nhà họ Trịnh kia khiến em gái nàng phải chịu khổ, thậm chí còn trẻ như vậy đã phải rời khỏi nhân thế lưu lại đứa nhỏ sống một mình, chịu nhiều uất ức, khổ cực.


"Dì,thực xin lỗi ngài cùng mẹ con lớn lên thật sự giống nhau." An Lạc Vũ hồi phục tinh thần, hiện tại y tin tưởng đây chính là thân nhân của mẹ y, trong lòng y vẫn luôn mang theo nghi hoặc, nhưng mà bây giờ mọi sự nghi ngờ đều đã tan thành mây khói.


Hôm sau, Tô Nghi kéo An Lạc Vũ ra ngoài, hắn nói thừa dịp hai ngày này rảnh rỗi, mà mang y đi chơi, thuận tiện bồi An Lạc Vũ đi xem khắp nơi, An Lạc Vũ cũng muốn chuẩn bị ở đây mở một phòng sưu tập.


Tuy rằng trong tay y có không ít tiền, nhưng y không muốn miệng ăn núi lở, mở một phòng sưu tập y cũng tương đối quen thuộc, lại gọi điện tìm Thẩm Dịch, bọn họ chuẩn bị cùng nhau hợp tác mở một tiệm.


Tô Nghi mang theo An Lạc Vũ đến phố buôn bán, thì trông thấy sắc mặt An Lạc Vũ không tốt, nhìn về một hướng, tay nắm chặt lại, Tô Nghi nhìn theo ánh mắt của An Lạc Vũ, thì ra là tên phụ lòng em trai hắn!


Tô Nghi nhẹ giọng vỗ An Lạc Vũ:"Em trai không cần sợ, em hiện tại không còn đơn thân độc mã, về sau Tô gia là chỗ dựa của em, Tiểu An nghĩ muốn đối phó với hắn như thế nào, anh sẽ giúp em làm như thế đấy."


"Anh, không cần, thù em, em chính mình báo." An Lạc Vũ cắn răng nói, bây giờ y không còn như trước, tay trói gà không chặt, bị người khi dễ cũng không thể đánh trả, ánh mắt y một lần nữa nhìn về hướng đó vừa cười vừa nói.


Tô Nghi luôn quan sát sắc mặt của An Lạc Vũ, vốn dĩ đôi mắt kia còn đang mang theo hoảng sợ, chỉ trong chớp mắt cả người điều được bao bọc bởi một trận hơi thở âm u.


"A! Không phải cái người gọi là Tiểu An gì đó sao?" Người đứng bên cạnh Cố Vĩ ngả ngớn nói, người này An Lạc Vũ biết, hắn chính là hồ bằng cẩu hữu của tên Cố Vĩ kia, trước đây, cũng là người luôn cười nhạo y.


"Đã lâu không gặp,không nghĩ đến mày cũng dám đi ra ngoài." Lâm Diễm cười mỉm, nhìn nam nhân trước mặt, không nghĩ đến An Lạc Vũ bị nàng tạt axit, dung mạo vậy mà có thể hồi phục.


Hiện tại, An Lạc Vũ cũng không phải người dễ bị trêu chọc, y đứng thẳng lưng nói:" Tôi có gì không dám? Vị tiểu thư này làm việc xấu nhiều như vậy, cũng không sợ gặp báo ứng đi."


"Nếu có báo ứng thì sớm đã có rồi, cần gì chờ đến bây giờ." Lâm Diễm nhìn thoáng qua Cố Vĩ cắn răng nói,nàng biết nam nhân này đang có suy nghĩ đê tiện, rõ ràng là một nam nhân lại thích cùng nam nhân, quả nhiên là biến thái, xem ra lúc trước nàng phải nên đem người này giết ch.ết mới đúng, bằng không sẽ ch.ết đi sống lại*.


*Ý của mẻ là sợ An Lạc Vũ quay lại mê hoặc Cố Vĩ.
Ánh mắt Cố Vĩ phức tạp nhìn An Lạc Vũ, thoạt nhìn so với trước kia càng có tư vị,chính là trên mặt có chút vết lạ nhưng vẫn rất mê người:"Lạc Vũ đã lâu không gặp."


"Là thật lâu không gặp." An Lạc Vũ cười nói,y thế nhưng nhìn thấy trong mắt nam nhân này còn hứng thú với bản thân,nghĩ đến đây y liền muốn nôn.
Y đẩy Tô Nghi sang một bên hướng về thùng rác nôn khan,lúc trước y sao có thể coi trọng người này? Hiện tại, nghĩ lại cảm thấy thật là ghê tởm.


Cố Vĩ hai ba bước đi đến bên người An Lạc Vũ khom lưng:"Lạc Vũ không sao chứ?"
An Lạc Vũ quay đầu đối với Cố Vĩ quát:"Cút đi, đừng đến gần tôi, Cố Vĩ anh thật khiến người ghê tởm."


"Đừng cho mặt mà lại không cần, không nghĩ đến mới qua một năm, em đã trói Tô thiếu gia bên người." Cố Vĩ híp mắt nói, trong mắt còn lóe ra một tia uy hϊế͙p͙.
"Bắt trói lại thì sao? So với anh cái gì cũng tốt hơn." An Lạc Vũ tiếp nhận một lon soda Tô Nghi đưa uống một ngụm, cố ý hướng về Cố Vĩ phun.


Sắc mặt Cố Vĩ khó coi lui ra sau vài bước, hắn thật không ngờ, ngắn ngủi một thời gian người này lại thay đổi đến như vậy, thì ra trong mắt tràn đầy tình yêu nồng đậm hóa thành hận ý.


Lúc này Hắc Mao đang ngủ đã bị cảm xúc của baba làm cho tỉnh giấc, nó nhìn thấy Cố Vĩ cùng nữ nhân kia liền hiểu rõ,baba nó vì sao lại thống khổ.
Trong đầu An Lạc Vũ đột nhiên xuất hiện thanh âm:"Baba đừng tức giận,loại người này không có tư cách làm ba tức giận,cho Hắc Mao đến giáo huấn bọn họ đi."






Truyện liên quan