Chương 39:
"Cố Vĩ, anh nhất định sẽ bị báo ứng, hahaha...." Lâm Diễm điên cuồng la hét, đối với một nữ nhân mà nói dung mạo rất quan trọng, nhưng mà con càng là vô cùng quan trọng, hiện tại ả cơ hồ đã trắng tay.
"Cô ta điên rồi, trước đưa vào trong viện điều dưỡng một thời gian đi." Cố Vĩ đứng trước cửa phòng bệnh nói,nữ nhân này vẫn còn tác dụng,hắn vẫn chưa xác định được, sau cuộc khủng hoảng này Lâm gia có thể trở mình nữa hay không.
Nam nhân đứng bên cạnh Cố Vĩ nói:"Anh thật đủ vô tình,ả tốt xấu gì cũng là vợ của anh, ngay cả con trong bụng cô ta cũng đã mất.".
"Phải không? Có lẽ đi. Tôi cùng ả vốn cũng không có nhiều cảm tình." Cố Vĩ mặt vô biểu tình,ngoại trừ An Lạc Vũ hắn điều không có cảm tình với bất kỳ ai trên đời này,mỗi lần đêm khuya tỉnh lặng hắn điều sẽ nhớ đến An Lạc Vũ người đã từng cho hắn một ngôi nhà, không như Cố gia tình người lạnh nhạt.
Khắc Lạc Duy cùng An Lạc Vũ trải qua việc giao lưu lần này, có lẻ là do đồng bệnh tương liên, mà địch ý của y đối với Khắc Lạc Duy cũng đã giảm đi,hai người ở chung cũng tốt hơn rất nhiều,ít nhất An Lạc Vũ sẽ không còn nơi nơi phòng bị hắn.
"Trời sắp tối rồi,Lam Mao chúng ta về nhà thôi." An Lạc Vũ nhìn vào bầu trời kêu lên,từ lúc Khắc Lạc Duy đến đây Lam Mao cũng không còn dám lại gần baba,bởi vì daddy ở cạnh baba, bản thân nó không muốn bị daddy bắt vào trong tay chơi đùa.
Hắc Mao nhìn em trai ở trên không trung do dự có nên bay xuống về bên cạnh baba hay không:" Em đến đây,chúng ta cùng nhau."
"Đúng rồi, Khắc Lạc Duy vài ngày nữa tôi sẽ trở về,ở đây tôi có chút không quen,thế nhưng có thể tìm thấy người thân của mẹ, tôi rất vui." An Lạc Vũ nói với hắn, người này vẫn luôn nhíu mày từ khi đi đến B thành, y có thể nhìn ra hắn không thích ở đây.
"Trở về thì tốt,không khí ở đây quá kém, khắp nơi ở đây tôi đều ngửi được một hương vị quái dị, hẳn là khói xe ô tô thả ra." Khắc Lạc Duy nói,ngửi thấy mùi vị này thì ngay lập tức buồn nôn.
"Không còn cách nào khác, khoa học kỹ thuật ở nơi này của chúng tôi không đủ phát triển, cho nên khói xe ô tô không tốt, thứ lỗi cho bọn tôi, người ngoài hành tinh thân ái." An Lạc Vũ cười haha.
"Không có gì, vẫn nhịn được,nếu không tôi vào bảo tàng xem thử, có thể tìm ra biện pháp nào xử lý khói xe không." Khắc Lạc Duy kiến nghị, không còn cách khác, hiện tại nơi còn dùng năng lượng như kiểu của trái đất cũng không còn nhiều lắm, có lẽ hắn có thể nói qua cho Venus biết, hắn nhớ không lầm thì Venus có một công ty khoa học kỹ thuật ở khu vực xám.
Nếu như việc Khắc Lạc Duy đề cập có thể thành công,như vậy đối với trái đất mà nói là chuyện tốt, An Lạc Vũ đáp:" Thật sự? Vậy anh phải tìm cho thật tốt,hiện tại chất lượng không khí ở thành thị càng ngày càng kém."
"Tiểu An trở lại rồi? Vị này hẳn là bạn của con đi? Cứ tự nhiên như nhà mình,nhà chúng ta cũng không có nhiều quy củ." Dì Tô cười, cô đối với việc tìm được đứa con trai của em gái thì vô cùng cao hứng, thế nhưng hai ngày nay cô có chút không vui, nhà họ Trịnh thế nhưng lại không biết xấu hổ muốn nhận lại Tiểu An, lúc trước nếu như không phải tên nam nhân đáng ch.ết kia, thì em gái của cô sao có thể rời khỏi thế giới này sớm như vậy.
An Lạc Vũ nhìn Tô Mỹ Thanh tươi cười miễn cưỡng liền hỏi:"Dì có chuyện gì sao?"
"Dì không có việc gì, hai con đi chơi cả ngày chắc cũng mệt rồi,có việc ngày mai lại nói,hiện tại mau đi tắm rửa rồi ăn cơm." Tô Mỹ Thanh cười trả lời,đứa nhỏ này chịu khổ đủ rồi.
Khắc Lạc Duy lộ ra một nụ cười rạng rỡ:" Xin chào dì con là bạn của Lạc Vũ,con tên là Khắc Lạc Duy."
Tô Mỹ Thanh nhìn thanh niên anh tuấn gọi là Khắc Lạc Duy thì kêu lên:" Thật là soái, con là người nước ngoài hả? Ha ha." Đôi mắt ôn nhu nhìn tiểu An nhà bọn họ còn mang theo ý cười, người thanh niên này cũng không tệ, nhìn qua là biết không giống như Cố Vĩ,nghĩ đến đây cô lại khó chịu,nam nhân đáng ch.ết kia hẳn nên bị sét đánh,cũng may cô đã bảo chồng mình chú ý Cố gia một chút,một ngày nào đó cô muốn cái tên đã khi dễ tiểu An nhà cô phải trả giá đại giới.
"Dì nói không sai,con là người nước ngoài." Khắc Lạc Duy trả lời, ở trên đường đến đây, hắn đã biến tóc mình trở thành màu đen, đây cũng là nhờ Hắc Mao giúp đỡ, bởi ở C quốc nơi nơi điều là người có màu tóc đen, đầu tóc màu xanh lam của hắn nhìn qua có chút không ổn, vả lại hắn cũng không thích bị mọi người chú ý đến mái tóc của mình.
Ăn cơm xong An Lạc Vũ quay về phòng nghĩ ngơi,đúng lúc này người hầu đi đến tìm y,bảo là có người đến muốn gặp y.
An Lạc Vũ nhìn vài người ở trong phòng khách, đoán những người này hẳn là người của Trịnh gia" Thưa dì,nghe nói có người đến tìm con."
"Đúng vậy, vốn dì cũng không nghĩ sẽ làm phiền con, nhưng nghĩ lại chuyện này cũng là chuyện của con, dì cho con tự quyết định,người này là ba ruột của con, Tô gia chúng ta nhất quyết không thừa nhận hắn là ba con,nếu không tại hắn mẹ con cũng sẽ không trẻ như vậy đã mất." Tô Mỹ Thanh nói xong lập tức xoay người rời đi,cô sợ bản thân mình sẽ nhịn không được mà ra tay đánh người.
"Chuyện của con ta đã cho người điều tra,ta hy vọng con có thể quay về Trịnh gia." Trịnh Nghĩa nói, sau khi hắn cưới vợ, vợ của hắn cũng đã sinh cho hắn một người con gái, mà đứa nhỏ này hắn cũng muốn đưa về nhà, lúc trước nếu không phải do ba hắn ép buộc, hắn cũng sẽ không bỏ rơi đứa nhỏ cùng mẹ nó, có một số việc đi sai một bước, mỗi bước sau này điều là sai.
An Lạc Vũ đối với nam nhân trước mặt này không chút cảm tình, người này ngay cả một tia áy náy đối với mẹ y cũng không có, mà ngược lại còn coi đó là lẽ là đương nhiên:"Tôi không quen ông, cũng xin lỗi ba tôi đã ch.ết rồi."
"Ta là cha ruột của con, con là con ta, con nên quay về Trịnh gia"
An Lạc Vũ nhìn nam nhân vẻ mặt chán ghét nói:"Xin lỗi, ba tôi đã ch.ết nhiều năm,ông chạy đến đây nói ông là cha ruột thì sẽ là cha ruột sao? Mong ông đi cho đừng quấy rầy cuộc sống của tôi." Vì sao lại cho rằng y sẽ quay về cái nơi đã vứt bỏ y cùng mẹ y? Không, nơi đó vĩnh viễn cũng không phải là nhà của y.
"Quản gia tiễn khách."An Lạc Vũ không đợi nam nhân kia nói, liền lập tức rời đi,vì sao thân thế của y lại phức tạp như vậy? Vì sao lại không thể đơn giản làm một An Lạc Vũ? Đúng vậy, y chỉ là một người bình thường tên là An Lạc Vũ, nơi này không hợp với y, hẳn là y nên quay về nhà mình.
An Lạc Vũ đã quyết định thì sẽ hành động ngay lập tức, y đi đến phòng ông ngoại tạm biệt ông,lại nói với dì là y có việc cần phải rời đi, cuối cùng đi đến phòng Khắc Lạc Duy hỏi hắn có muốn cùng y quay về nhà trúc hay không.
Khắc Lạc Duy nói với An Lạc Vũ sau khi y đi đến ngoài cửa:" An Lạc Vũ em sao vậy? Không vui vẻ cũng được, nhưng mà cũng không cần phiền phức như vậy, tôi trực tiếp mang em về là được."
An Lạc Vũ dừng lại, Khắc Lạc Duy đuổi tên tài xế kia đi, mang theo An Lạc Vũ đi về phía trước.
An Lạc Vũ chớp chớp mắt, cũng quá diệu kỳ rồi, y vừa rời đi vài bước, kết quả hiện tại đã đứng trức cửa nhà trúc :"Trời ạ! Cứ như vậy là đến rồi? Này cũng quá là thần kỳ."
"Đương nhiên thần kỳ, em không vui có muốn tôi dẫn em đi hành tinh khác dạo không? Thế nhưng vẫn là chờ đi, em hiện tại mang thai,phải đợi sau khi sinh rồi mới rời khỏi trái đất là tốt nhất."
An Lạc Vũ có chút hoảng hốt:" Thật sự có thể đi đến hành tinh khác? Khắc Lạc Duy người ngoài hành tinh khác, có hình dáng như nào?"
"Giống như tôi vậy, em đã thấy nhiều, thật ra bên ngoài có rất nhiều sinh mệnh khác nhau, hình thể giống chúng ta cũng không ít, thế nhưng cũng có rất nhiều sinh mệnh có hình dáng cổ quái." Khắc Lạc Duy cười, trước nay trong vũ trụ chuyện lạ gì cũng có, thế nhưng cũng có rất nhiều văn minh vẫn chưa bắt đầu thì đã bước vào diệt vong.
"Anh là nói phải đợi Hắc Mao cùng Lam Mao sinh ra,mới có thể mang tôi đi đến hành tinh khác sao?" An Lạc Vũ hỏi, y hiện tại đối với người hành tinh khác có chút tò mò, cái gì mà Trịnh gia, Cố Vĩ điều bị y vứt ra sau đầu.
Ngay lập tức, Khắc Lạc Duy giải thích:"Ừ, Hắc Mao cùng Lam Mao là nguyệt tinh linh nhất tộc,bọn nó đối với một ít chủng tộc mạnh khác có tác dụng đại bổ,cho nên hiện tại mang em đi ra ngoài nguy hiểm nhất định là có,thế nhưng chờ bọn nhỏ sinh ra thì không giống,đến lúc đó đã không còn tác dụng,hơn nữa nguyệt tinh linh nhất tộc sinh ra thực lực đã vô cùng mạnh,muốn bắt bọn họ cũng không dễ."
"Vậy Hắc Mao cùng Lam Mao chừng nào mới sinh ra?"
"Tôi không biết,cái này phải hỏi hai bọn nhỏ."
"Hắc Mao,Lam Mao các con khi nào mới được sinh ra." An Lạc Vũ một bên sửa sang lại nhà, một bên hỏi.
Hắc Mao suy nghĩ một chút trả lời:" Baba sớm có thể,chờ chúng con hấp thu xong viên hạt châu kia thì không sai biệt lắm,còn một năm nữa."
"Hiện tại vui vẻ không buồn bực?"
An Lạc Vũ tức giận nói:"Tâm tình tốt rất nhiều,không ngờ trên đời còn tồn tại hạng nam nhân như vậy, tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu, không có nuôi tôi, lại không có một lời xin lỗi với mẹ tôi, hắn ngay cả một chút áy náy cũng không có sao?"
Khắc Lạc Duy sờ đầu An Lạc Vũ một chút:"Không thích thì không cần để ý đến bọn họ,hiện tại em đã có người nhà không phải sao? Có Lam Mao, Hắc Mao còn có tôi,về sau không ai dám khi dễ em."
An Lạc Vũ đứng ở cửa hít sâu một hơi:"Đi nơi nào cũng chỉ có ở đây là tự do tự tại,không khí tốt tâm tình tốt,nơi này mới là nhà của tôi."
"Đúng vậy,vẫn là nhà mình mới thoải mái." Khắc Lạc Duy nói tiếp.
An Lạc Vũ quay đầu nói với hắn:"Đây là nhà tôi,cũng không phải nhà anh,anh chỉ là khách mà thôi."
"Đừng như vậy,An Lạc Vũ,Lạc Vũ,em cũng biết hiện tại tôi có nhà nhưng lại không thể về,em sẽ thu lưu tôi đúng không? Em nhất định sẽ không nguyện để tôi lưu lạc đầu đường xó chợ đúng không?" Khắc Lạc Duy đáng thương hề hề mà nhìn An Lạc Vũ tâm tình đang thoải mái.