Chương 38: Sau khi báo thù

Cố Vĩ đi vào phòng ngủ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu tươi thấp giọng mắng:" Lâm Diễm em làm gì vậy? Em không biết mình đang mamg thai sao? Còn có thể cào chính mình bị thương."
Lâm Diễm đột nhiên ngẩng đầu khóc:" Không,hắn tới trả thù,An Lạc Vũ,An Lạc Vũ tới trả thù chúng ta."


"Bà là ai?! Em sao lại biến thành bộ dáng này?" Cố Vĩ nhìn Lâm Diễm ngẩng đầu, cả khuôn mặt toàn là máu,quan trọng là tối qua khuôn mặt còn tốt,hiện tại đã che kín nếp nhăn,nhìn giống như lão bà bảy tám chục tuổi, thân hình kiều nộn lại có khuôn mặt của lão bà bà quỷ dị nói không nên lời,Cố Vĩ nhíu mày nhìn thẳng, đứa nhỏ trong bụng nữ nhân này không thể giữ được, cuối cùng thì ai cũng không muốn nghĩ đến, một ngày nào đó đứa nhỏ hoàn hảo sẽ biến thành người già.


"Là An Lạc Vũ,nhất định là hắn,nhất định là con tiện nhân kia dùng yêu thuật,biến em thành như vậy,hắn là yêu quái,hắn nhất định là yêu quái,rõ ràng mặt bị axit hủy,hiện tại lại tốt lên,không có khả năng,hắn nhất định sử dụng yêu thuật,tôi muốn giết nó,nhất định phải giết nó." Lâm Diễm điên cuồng hét lớn.


"Em đừng gấp,chúng ta đến bệnh viện nhìn đã,nói không chừng rất nhanh sẽ chữa khỏi,nếu An Lạc Vũ có thể sử dụng yêu thuật,lúc trước không có khả năng bị em tạt axit." Cố Vĩ kéo người đang quỳ trên mặt đất nói.


"Không,hắn dùng yêu thuật,ngày hôm qua hắn đã nói,hắn muốn cho em kinh hỉ hahaha,Cố Vĩ anh xong rồi,hắn không có khả năng chỉ trả thù một mình em,nó càng hận anh đi hahaha,kế tiếp chính là ngươi,chính là ngươi, rất nhanh rất nhanh thôi...." Lâm Diễm la lên,nhìn qua tựa hồ có chút không bình thường.


An Lạc Vũ lẳng lặng ngồi trong sân,tâm tình vô cùng tốt,nữ nhân làm y thống khổ đã gặp báo ứng,kế tiếp Cố Vĩ hẳn sẽ là bỏ rơi ả,những kẻ đã từng khiến y chịu nhiều thống khổ, y điều nhất định từng chút từng chút một trả lại tất cả, hiện giờ chỉ là lấy lại một ít lợi tức nho nhỏ mà thôi.


available on google playdownload on app store


An Lạc Vũ ngồi đối diện hai đứa nhỏ nói:" Hắc Mao,Lam Mao hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi,các con muốn đi đâu? Tâm tình baba hôm nay rất tốt,chúng ta vui vẻ đi chơi một ngày, đi."
"Được ạ,được ạ." Lam Mao gấp không chờ nổi nói.


"Em trai,mới sáng sớm em ngồi ở trong viện làm gì? Nhanh vào đây ăn sáng." Tô Nghi kêu lên,hắn vừa đi đến dưới lầu thì đã nhìn thấy An Lạc Vũ ngồi trong viện mỉm cười không biết là đang ngồi suy nghĩ cái gì,thế nhưng nhìn qua hẳn là tâm tình rất tốt.


An Lạc Vũ cười trả lời:" Ừm, đến liền, anh ăn trước đi."
"Em trai hôm nay anh phải về quân đội,em tự mình đi chơi hay là anh tìm mấy người trong quân đội đi cùng em? Vẫn là tìm người mới tốt, miễn cho lại bị tên cặn bã kia khi dễ."


Hiện tại hai người kia điều đang bận rộn, nào rảnh để ý một nhân vật nhỏ bé như y, An Lạc Vũ cười:" Anh không cần, em tự mình đi,đi nơi nào chơi nơi đó,hơn nữa thành B to lớn,sao có thể dễ dàng gặp mặt?."


"Em nếu thích thì vậy cũng được,nếu có ai khi dễ em thì nói em là người Tô gia,nếu trị không được thì gọi điện thoại cho anh,anh sẽ giúp em xử lý biết không? Hiện tại em không cần nhường nhịn ai,tuy rằng nhà chúng ta không phải mạnh nhất, nhưng nếu muốn khi dễ người Tô gia,vẫn phải ước lượng cẩn thận." Tô Nghi một lần nữa dặn dò.


An Lạc Vũ đẩy Tô Nghi ra cửa:"Càng ngày càng giống xã hội đen,sao có người vô duyên vô cớ khi dễ em? Anh, anh yên tâm đi không có việc gì."
An Lạc Vũ lái xe đi Bát Đạt Lĩnh,mấy ngày nay y đều đi theo Tô Nghi, đã nhiều ngày không cùng hai đứa con đi chơi,lúc này một nhà ba người đi xem trường thành.


Lam Mao từ trên bầu trời bay xuống la lên:" Baba, từ trên cao nhìn xuống trường thành thật đẹp, tựa như một con rắn dài."
An Lạc Vũ uống một ngụm nước khoáng cười nói:"Cái gì mà giống rắn? Phải nói là giống rồng mới đúng!"


Hắc Mao tương đối thích thiên nhiên,nó đứng ở tường thành nhìn về phương xa nói:" Baba nơi này phong cảnh thật không tệ,mấy ngày nay ở thành thị đem con cùng em trai kìm nén muốn hỏng."
An Lạc Vũ duỗi tay sờ đầu Hắc Mao một chút cười vui vẻ:" Hắc Mao nếu thích vậy mỗi ngày baba mang con tới đây."


"Được ạ,được ạ,về sau chúng ta sẽ thường xuyên đến đây chơi." Lam Mao cũng thật cao hứng, về sau nó có thể bay lượn ở chỗ này đến tận hứng.


Khắc Lạc Duy trở về nhà trúc, thấy nhà không người, thì biết An Lạc Vũ đi cùng Tô Nghi,hắn bảo Venus tìm vị trí của bọn họ, sau đó rất nhanh đã đến tường thành nơi An Lạc Vũ và bọn nhỏ đang đứng.


"Daddy đến." Lam Mao vừa thấy Khắc Lạc Duy thì kêu lớn trốn sau lưng Hắc Mao, daddy không phải đối thủ của anh trai, cho nên trốn sau lưng anh sẽ an toàn nhất, ai cũng không thích bản thân mình bị chọc ghẹo, daddy của nó cũng không được, Lam Mao thở phì phì nghĩ.


An Lạc Vũ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Lam Mao, thì thu hồi ánh mắt nhìn về nơi xa quay đầu lại trông thấy Khắc Lạc Duy đang dựa lưng vào bên kia tường thành, không thể không thừa nhận nam nhân này vô cùng tuấn tú.


Khắc Lạc Duy có thể xem được khí tràn của An Lạc Vũ, khí tràng mang theo màu sắc ấm áp đại biểu tâm trạng của y rất tốt, Khắc Lạc Duy cười:" Tâm trạng em thật tốt."


"Là không tồi,oan khuất lâu năm cuối cùng cũng báo được." An Lạc Vũ không ngại cùng đối phương chia sẻ. Y nhìn cả người Khắc Lạc Duy xuất hiện hơi thở khó chịu liền cười mỉm hỏi:"Anh sao vậy? Bộ dáng này hình như là đang buồn bực chuyện gì?"


"Em báo thù thật vui vẻ,tôi lại không thể sảng khoái như vậy,đúng rồi oan khuất của em là gì nói tôi nghe một chút,làm tôi vui vẻ một ít." Vẻ mặt Khắc Lạc Duy tò mò nhìn về An Lạc Vũ, nhớ rõ lần đầu bản thân nhìn thấy y là một gương mặt vô cùng dọa người, hẳn là có quan hệ với việc này.


Hiện tại, An Lạc Vũ đã hoàn toàn buông bỏ đoạn tình cảm kia cười nói:"Cũng chẳng có gì,anh nếu không chê phiền tôi liền nói."
Hai người cùng nhau đi về phía trước, Khắc Lạc Duy đi theo An Lạc Vũ bò lên đài phong hỏa* hai người cùng nằm trên mặt đất hai tay nâng đầu nhìn Lam Mao bay trên không trung.


(Phong hỏa đài: là một công trình hệ thống phòng thủ,dùng khói để truyền thông tin tình hình quân địch,nó được dùng để phòng kẻ thù xâm lược. Đài thường được xây dựng ở nơi hiểm yếu hoặc các tuyến đường giao thông quan trọng.)


"Trước tiên kể về việc mấy năm trước, khi đó tôi còn nhỏ cho rằng mình đã gặp được tình yêu đích thật, kết quả sau bảy năm mới biết được,những thứ kia đều là do chính tôi tự cho là đúng, hắn căn bản không yêu tôi. Chúng tôi bên nhau bảy năm,tôi thật ra biết hắn vẫn thường xuyên ra ngoài chơi,thế nhưng mỗi đêm chơi xong hắn sẽ về nhà, ngoại trừ là đi công tác. Nam nhân có tiền có quyền không tránh được việc phải xã giao,muốn không dính dáng là không có khả năng,tôi cũng hiểu được,tuy rằng tôi rất không vui. Thật sự thì trước nay hắn vẫn chưa bao giờ mang nam nữ về nhà,tôi vẫn nghĩ hắn xem tôi là người duy nhất hắn yêu. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn vậy mà đi đính hôn, sau đó nữ nhân kia đã tìm đến cửa,tôi lúc ấy bị tạt axit,kì thật vẻ mặt lúc tôi bị tạt axit không phải đau đớn mà là buồn,tôi không thể tin được,nam nhân kia máu lạnh đến như vậy,nhìn tôi bị vợ chưa cưới của hắn tr.a tấn,một chút ý niệm muốn giúp tôi cũng không có,tốt xấu gì thì tôi cũng đã đi theo hắn bảy năm ....." Tuy rằng trong lòng An Lạc Vũ đã buông xuống,nhưng mà vẫn không thể tránh nước mắt chảy dài,bảy năm bên nhau làm y hận Cố Vĩ,đồng thời cũng hận bản thân mình là một kẻ ngu ngốc.


"Đừng khổ sợ,đều đã là quá khứ,em xem đây cũng không phải là chuyện xấu,nếu em không gặp chuyện này,sao có thể có Lam Mao cùng Hắc Mao? Làm sao cùng tôi nhận thức? Đời người tràn ngập kinh hỉ,hơn nữa em cũng không phải thảm nhất,tôi mới là kẻ xui xẻo, bị lừa suốt mười mấy năm,đỉnh đầu còn mang cặp sừng dài." Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ rơi nước mắt, thật sự muốn gạt bỏ nó đi nhưng lại nghĩ đến y không thích hắn đụng chạm nên đành nhịn xuống vì tương lai sau này phải kiên trì.


Tâm tình bát quái của An Lạc Vũ cũng được khơi dậy:" Anh có ý gì? Chẳng lẽ so với tôi anh còn thảm? Không có khả năng anh mạnh như vậy,ai dám khi dễ anh chứ?"


Khắc Lạc Duy tức giận nói:" Chuyện này cùng mạnh không hề liên quan,tôi từ nhỏ đã bị hai người bạn cho một cái sừng, tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi là bạn tốt,hiện tại mới biết thì ra bản thân mình bị lừa, càng bực mình chính là tôi không thể giết ch.ết người này."


Tâm tình bát quái của An Lạc Vũ càng sôi sục:" Anh nói tỉ mỉ cho tôi nghe một chút."


"Chuyện xưa là như vầy,trước kia có một cái mũ ngu ngốc,hắn tự cho rằng bản thân đã đúng. Nghĩ rằng đã tìm được tình yêu thật sự của hắn..... Kết quả mười năm sau hắn mới phát hiện,người kia căn bản không ch.ết,con cũng không ch.ết, chẳng qua đó không phải là con hắn,đứa bé kia chính là đứa con của đế vương....., em nói xem có phải cái mũ kia quá ngu rồi không? Có thể bị lừa cả ngần ấy năm." Khắc Lạc Duy nói xong quay đầu nhìn về phía An Lạc Vũ,hắn còn nghĩ An Lạc Vũ sẽ đồng tình với hắn, nhưng mà không ngờ An Lạc Vũ lại nhìn chằm chằm vào hắn đầy mãnh liệt.


An Lạc Vũ nhịn không được cười lên tiếng:"Xì, anh so với tôi quả thật thảm,thế nhưng sao tôi lại cảm giác đây là câu chuyện xưa anh dùng để nói dối tôi thế? Thật nhiều khúc chiết."


"Em nói rất chính xác,thật khúc chiết." Khắc Lạc Duy cũng cười, trông thấy An Lạc Vũ cười đền cong cong đôi mắt tâm tình của hắn cũng tốt hơn.


Lâm Diễm nằm trong phòng bệnh tư nhân cao cấp, đang ở trên giường đau đớn không thôi:"Cố Vĩ anh làm cái gì? Bụng tôi đau quá,đau quá,không phải nói đi xem mặt sao? Vì sao tôi lại đau bụng? Vì sao......"
Phong hỏa đài:






Truyện liên quan