Chương 41:
Khắc Lạc Duy không ngờ Tô Nghi sẽ đem thuốc của hắn đưa cho Tô Mỹ Thanh đi nghiên cứu,hắn nhìn về phía Tô Nghi nở một nụ cười,ý tứ rất rõ ràng lát nữa sẽ xử ngươi,Tô Nghi bị ánh nhìn của Khắc Lạc Duy làm cho cả người tê dại,thuốc kia tốt như vậy,bản thân hắn cũng chỉ đơn giản nghĩ nếu như mẹ hắn có thể nghiên cứu ra,về sau bọn họ làm nhiệm vụ cũng có thể gia tăng hi vọng sống sót.
"Dì đừng nghĩ nữa, bởi vì nó có hiệu quả cho nên con mới mua một ít,hiện tại thứ này đã không còn bán,con cũng đã đi hỏi thăm, nhưng vẫn luôn không có tin tức."
Tô Mỹ Thanh thất vọng:"Là vậy sao."
"Con cũng không rõ,thuốc tốt như vậy cũng không còn bán,nói thật con cũng có chút không quen."
"Vậy chỗ con còn thuốc này hay không?" Tô Mỹ Thanh không từ bỏ ý định.
"Dì đến thật đúng lúc,chỗ này con còn một lọ,con đi lấy cho dì." Khắc Lạc Duy đi vào phòng,từ trong không gian lấy ra một lọ thuốc, hắn nghĩ chuyện này thật phiền phức.
Tô Mỹ Thanh trông thấy Khắc Lạc Duy rời đi, thì mới bắt đầu nhìn khắp nơi đánh giá nhà trúc nơi ở của An Lạc Vũ,nơi này đơn sơ như vậy,mùa đông còn không bị đông ch.ết sao? Nghĩ đến đây cô liền khổ sở,em gái ngốc của cô đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực? Tiểu An cũng không biết đã trả qua bao nhiêu cực khổ?
"Tiểu An con cùng dì trở về được không? Nơi này máy điều hòa cũng không có,quá thô sơ."
An Lạc Vũ cười:" Dì đừng nói như vậy,con cũng mới sống ở đây không lâu,trước kia con ở biệt thự, nhưng mà sinh hoạt giống như bây giờ con lại thấy rất thoải mái, con thích nơi này,rảnh thì lại đi vẽ vài bức tranh hoặc là đi lên núi có bao nhiêu là tự do tự tại."
Tô Mỹ Thanh lời nói thấm thía:" Đứa nhỏ này,dì cũng không miễn cưỡng con nữa,nếu con gặp chuyện gì phải nói với dì,nếu không thể nói với dì thì con nói với anh biết không? Đừng chịu đựng."
An Lạc Vũ gật đầu:"Thưa dì, con đã biết."
Cả ngày nay, An Lạc Vũ dẫn dì hắn đi dạo rừng trúc gần nhà, đến chạng vạng mới đưa dì rời đi,Tô Mỹ Thanh tay cầm thuốc cũng nóng lòng muốn về, với một lọ này hi vọng là có thể nghiên cứu ra kết quả. Lại nói, không thể quấy rầy đứa nhỏ nói chuyện yêu thương đúng không? Tô Mỹ Thanh nhìn Khắc Lạc Duy vẫn đang theo đuổi tiểu An nhà mình, có thể nhìn thấy nam nhân này sẽ mãi đối tốt với tiểu An,chỉ là người này cô vẫn chưa quá hiểu rõ,trở về hẳn là nên cho người điều tra.
"Dì cuối cùng cũng đi, đúng rồi thân phận của anh phải làm sao đây? Làm việc khó ngờ đúng là càng kéo nhiều điều khác đến." An Lạc Vũ nói với đang Khắc Lạc Duy đang ở phía sau.
Khắc Lạc Duy duỗi tay sờ đầu tóc xù xù của An Lạc Vũ, xúc cảm thật tốt, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười:" Em lo cho tôi? Yên tâm không sao,tôi đã sớm kêu Venus làm cho tôi một thân phận, bọn họ sẽ tr.a không ra."
An Lạc Vũ tức giận vỗ vào tay đối phương, người này càng lúc càng thích sờ đầu, y không rõ sờ tóc thì có cái gì tốt mà sờ? Đam mê này quả là quái dị.
Mưa rơi vài ngày liên tục, hôm nay khó có được thời tiết tốt, Khắc Lạc Duy vẫn còn ngủ, An Lạc Vũ chuẩn bị vào thôn mua thịt, cũng đã một thời gian dài y không đi ra ngoài mua đồ, chỉ ở trong nhà vẽ tranh.
An Lạc Vũ cầm thịt mới mua xong, còn có cá An Thành đưa cho,vừa ra thôn y thấy có chút không thích hợp, luôn cảm thấy có người đi theo, y bắt đầu tăng tốc đi về phía trước,chỉ cần về đến nhà sẽ an toàn thôi.
Cách An Lạc Vũ không xa có bốn người đi theo, thấy y tăng tốc thì không cần phải cẩn thận theo sau:"Mau đuổi theo bắt nó."
An Lạc Vũ nghe thấy tiếng ở phía sau, quay đầu, nhìn thấy bốn người cao lớn đang chạy về hướng này,An Lạc Vũ liền chạy nhanh lên, y không rõ vì sao đám người này lại muốn bắt y,nhưng có thể khẳng định là không có ý tốt.
Vài người càng chạy càng gần,An Lạc Vũ hoảng hốt chỉ biết chạy về phía trước không nhìn đường,lảo đảo một cái té xuống mặt đất,một người đàn ông nắm được chân của y.
An Lạc Vũ hét lên:"A,a..." tung chân đá lấy tay tên kia,vận may của y cũng khá tốt,đá một cái liền trúng hạ bộ của gã.
"A." Gã kia buông lỏng chân An Lạc Vũ,đôi tay gắt gao ôm lấy bảo bối,thần thái vặn vẹo.
Chân được thả tự do, y lập tức bò dậy chạy về phía trước,vẫn không chú ý đến con đường phía trước.
"A." An Lạc Vũ thét chói tai, còn chưa la xong,"bùm" một tiếng rớt xuống dòng sông đang chảy xiết,vài bữa này, trời vẫn luôn mưa,hiện tại nước sông chẳng những chảy xiết mà còn dâng cao,y còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị lốc xoáy trong nước xoáy đi.
Một đại hán đứng ở bờ sông nói:"Anh cả làm sao đây? Người bị nước cuốn đi rồi."
"Còn làm sao? Nước xiết như vậy,khẳng định là mất mạng,nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như hoàn thành,khả năng tiền thuê lần này sẽ thấp một chút,diện mạo kia nếu bán ra nước ngoài hẳn sẽ có không ít tiền, cũng không biết hắn sống trong thôn nhỏ này thì làm sao có thể đắc tội được với một nhân vật lớn? Một hai phải mua hắn ở phương diện kia mới hả giận, hắn ch.ết có lẽ sẽ tốt hơn." Vị anh cả nói xong xoay người rời đi.
Khắc Lạc Duy tỉnh lại rất lâu cũng không thấy An Lạc Vũ gọi dậy, cuối cùng vẫn là chậm rì rì đứng dậy,ngày thường không phải mới sáng sớm An Lạc Vũ sẽ rất thích quấy rầy hắn sao?
Khắc Lạc Duy thân mặc quần cộc mở cửa,không nhìn thấy thân ảnh bận rộn hằng ngày kia, thì ra đã đi ra ngoài, Khắc Lạc Duy ngồi xuống ghế dựa thong thả ung dung ăn bữa sáng, An Lạc Vũ làm bữa sáng càng ngày càng tốt, hắn cắn một ngụm bánh bao nghĩ.
Chờ mãi không thấy An Lạc Vũ trở về,mắt thấy sắp đến giữa trưa,hắn cuối cùng nóng nảy, thường ngày nếu y đi xa đều sẽ nói với hắn một tiếng trước rồi mới đi,hôm nay như thế nào lại không nói? Chẳng lẽ đã gặp chuyện? Không nên còn có Hắc Mao.
"Đáng ch.ết." Khắc Lạc Duy rủa thầm một tiếng,Hắc Mao cùng Lam Mao đã tiến vào thời khắc mấu chốt,nửa năm nữa có thể sẽ được sinh ra,hắn như thế nào vào lúc này ngủ như ch.ết? Không quan tâm An Lạc Vũ, hiện tại người đã không có.
"Venus nhanh tr.a định vị An Lạc Vũ,y không thấy,ngàn vạn đừng gặp chuyện gì."
"Chủ nhân,xin lỗi định vị trên người phu nhân đã biến mất."
Khắc Lạc Duy tức giận:" Ngươi nói cái gì? Chuyện này không có khả năng,định vị trên người y làm sao có thể biến mất? Nơi này khoa học kỹ thuật còn không phát triển như vậy."
Khắc Lạc Duy đứng lên, có thể nghĩ An Lạc Vũ lần này không đi xa,trước tiên nên vào thôn nhìn,có lẽ Hắc Mao tỉnh giấc đã lấy định vị trên người An lạc Vũ xuống, Khắc Lạc Duy tự lừa mình dối người nghĩ.
An Thành nhìn thấy Khắc Lạc Duy đứng ở trước cửa thì kêu lên:"Anh Lạc Duy, trưa nay anh không bồi anh Lạc Vũ, rảnh rỗi đến nhà em ăn cơm sao? Ăn cơm thì tiến vào nhanh đi."
"Tôi không đến ăn,cậu hôm nay có thấy anh Lạc Vũ không? Y từ sáng đến giờ đi ra ngoài còn chưa về."
"Không thấy anh Lạc Vũ? Cái gì?! Anh nói không thấy anh Lạc Vũ? Tại sao lại như vậy? Có phải đã đi ra ngoài rồi không?" An Thành cảm giác việc này là không có khả năng.
"Không có khả năng,nếu y muốn ra ngoài sẽ nói với tôi một tiếng,buổi sáng hôm nay tôi điều đợi ở nhà,nhưng mà y vẫn chưa về."
An Thành kéo Khắc Lạc Duy vừa đi vừa nói:"Buổi sáng anh Lạc Vũ đi mua thịt,trên đường gặp em,em vừa mới bắt được cá liền đưa cho anh An Lạc Vũ một con, sớm biết như vậy em đã đưa anh ấy về,chúng ta mau đi nhìn xem."
An Thành mang Khắc Lạc Duy đến nơi bữa sáng gặp được An Lạc Vũ, bọn họ hướng rừng trúc chậm rãi đi đến,hi vọng tại quãng đường ngắn này có thể phát hiện ra một ít dấu vết.
Đi đến ngã ba rừng trúc,sắc mặt An Thành đột nhiên biến đổi nhìn một con cá dính đầy bùn đất,hắn nhớ rõ ràng,hắn đã dùng cọng rơm xuyên qua mang cá đưa cho An Lạc Vũ,hiện tại cá ở chỗ này, vậy anh Lạc Vũ nhất định đã gặp chuyện.
An Thành nôn nóng:"Khắc Lạc Duy nhanh lại đây,anh xem đây là cá em đưa cho anh ấy,hiện tại lại ở bên đường, anh Lạc Vũ hẳn đã gặp chuyện,chúng ta đi báo nguy,nhất định có người bắt cóc anh Lạc Vũ."
"Báo nguy có lợi ích gì? Đây có phải là thịt mà An Lạc Vũ mua?" Khắc Lạc Duy chỉ vào khối thịt heo không xa hỏi.
An Thành đi qua trả lời:" Đúng là khối này."
"An Thành chuyện phát sinh hôm nay xem như không có,trở về ăn cơm đi." Khắc Lạc Duy nhìn chằm chằm vào mắt An Thành nói, hắn nghĩ nếu không phải do Cố Vĩ thì chỉ có người của Lâm gia làm.
"Vâng." An Thành nghe hắn nói xong, thì giống như không có chuyện gì xảy ra đi về nhà.
Khắc Lạc Duy quan sát trên mặt đất, hắn có thể nhìn ra lúc ấy có bốn người đuổi theo An Lạc Vũ,bởi vì hôm qua trời mưa,dấu chân trên đường có thể nhìn thấy rõ ràng đi theo dấu chân từng bước đi đến bờ sông. Ở đây có dấu hiệu có người té ngã,hẳn là tình cảnh lúc ấy là An Lạc Vũ té xuống,sau đó vất vả tránh thoát, bởi vì quá hoảng hốt nên không có để ý mà rơi xuống sông, Khắc Lạc Duy nhìn dòng sông cuồn cuộn trong nước, tính y rơi xuống nước,hắn cũng sẽ phát hiện, cuối cùng ở trung gian đã phát sinh chuyện gì? Làm hắn không thể cảm nhận được An Lạc Vũ? Mà ngay cả Venus cũng không thể tìm được?