Chương 44:

Hắc Mao cùng Lam Mao ngủ trong lòng ngực của An Lạc Vũ,Hắc Mao mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gọi của baba, ngay lập tức trở nên tỉnh táo,đây là baba đã tỉnh đang gọi nó.
Lam Mao đoạt lời của Hắc Mao hưng phấn kêu:" Baba,ba rốt cuộc đã tỉnh,thật quá tốt,baba chúng ta đang bị nhốt,thế nhưng nơi này không có nguy hiểm.


An Lạc Vũ căn bản không nhìn thấy hai đứa nhỏ,y chỉ nghe thấy tiếng nói nhìn về hai đứa,nhưng trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám:"Tốt quá,Hắc Mao, Lam Mao,hai con hẳn không có việc gì?"
"Baba sao vậy? Con cùng đệ đệ vẫn rất tốt."
An Lạc Vũ có chút mất mát:"Ba nhìn không thấy,có lẽ là bị mù."


"Sao có thể? Baba chúng ta hiện tại ở một nơi vô cùng tối,nhìn không thấy là bình thường." Lam Mao giành nói.


Lúc này, An Lạc Vũ nhìn thấy trên người Hắc Mao có một chút ánh sáng,toàn bộ nơi đang vây khốn bọn họ cũng sáng lên,ánh sáng phi thường nhu hòa,cũng là Hắc Mao biết suy xét, baba đã lâu không nhìn thấy ánh sáng,cho nên sử dụng ánh sáng nhu hòa.


An Lạc Vũ vô cùng vui vẻ,nếu như y bị mù về sau phải sinh hoạt như thế nào đây?:" Thật sự có thể nhìn thấy,còn nghĩ bản thân bị mù,dọa chính mình một cú sốc thật lớn."


"Đây là nơi nào? Vì sao lại tối như vậy? Baba nhớ rõ bản thân bị rơi xuống sông." An Lạc Vũ nói,nơi này toàn bộ điều là một màu đen,hiện tại y có thể nhìn ra bọn họ đang ở nơi có một cái hồ khoảng mười mét vuông,nước bên trong là màu trắng sữa,nơi này rốt cuộc là đâu?


available on google playdownload on app store


"Chúng ta bị kẹt trong trong hang động." Hắc Mao trả lời.
An Lạc Vũ nghi hoặc:"Làm sao lại bị nhốt ở trong hang? Rõ ràng là bị rơi xuống nước."


"Hắc Mao,chúng ta làm sao mới có thể ra ngoài?" An Lạc Vũ có chút nghi hoặc, Hắc Mao cùng Lam Mao đều vô cùng lợi hại,làm sao bọn họ có thể bị vây trong hang động này được kia chứ?An Lạc Vũ ngồi dậy:" Hắc Mao,Lam Mao tại sao chúng ta còn ở trong đây? Nếu baba đã tỉnh,chúng ta có thể về nhà."


Hắc Mao giải thích,nguyên nhân vì sao bản thân nó không phá hủy nơi này:"Baba không phải chúng con không muốn,mà là baba người xem nơi này có nước,trong nước tràn ngập linh khí,nếu baba hấp thu khẳng định sẽ có lợi,hơn nữa nơi này có linh khí giúp chúng con mau lớn lên."


Lam Mao cũng gật đầu phụ họa:"Đúng vậy,đúng vậy,như vậy chúng con rất nhanh sẽ được sinh ra."


An Lạc Vũ nghe xong lời của Hắc Mao, nghiêm túc quan sát hồ nước,y không ngờ tới nước màu trắng ngà này cư nhiên còn có công hiệu,nếu những thứ này có thể giúp ích cho con y,vậy y cũng không ngại ở đây lâu thêm một chút.


"Thật vậy sao? Vậy chúng ta hãy ở lại nơi này một thời gian,đúng rồi daddy hai con đã biết chưa? Nếu hắn không thấy hai con,còn không phải sẽ phát điên sao? Mà Hắc Mao baba đã ngất bao lâu rồi?"


An Lạc Vũ nói xong thì đứng dậy, y nghĩ ngây người trong nước cũng không phải chuyện gì hay, vừa mới bước vài bước,đầu y bị một thứ gì đó ngăn lại.


Hắc Mao lập tức bay đến bên người An Lạc Vũ:"Baba không sao chứ? Con đã quên nói,nơi này có một tầng linh khí bảo vệ,nếu thứ này bị đánh tan thì toàn bộ linh khí rất có thể sẽ bị biến mất."


An Lạc Vũ hơi choáng váng lắc đầu,nhìn về con y hồi lâu, rồi mới lui xuống một bước trở về phía hồ nước ngồi xuống,chẳng lẽ trong tương lai y phải ngồi tại chỗ, một tấc không rời? Vậy có khác gì ngồi tù? Nơi này lại nhỏ,ít ra ở trong tù còn có không gian rộng hơn nơi này, còn ở đây đứng lên cũng có chút quá miễn cưỡng,đứng một cái liền đụng phải chóp đỉnh.


"Hắc Mao,baba đã ngất bao lâu rồi?"
"Baba đã ba ngày."
"baba,baba mau hút linh ở nơi đây,như vậy chúng ta mới có thể về nhà nhanh chóng." Lam Mao nói,nó rất ghét bị nhốt ở một địa phương nhỏ hẹp như này,cũng chẳng còn cách nào khác, không thể tự do bay lượn đối với nó mà nói chính là khổ hình.


An Lạc Vũ nhìn cái hồ đầy linh khí,nếu muốn y hấp thu hết quả thật phải tốn thật nhiều thời gian.
Mà ở đây càng lâu không phải y sẽ có khả năng ch.ết đói sao? An Lạc Vũ đỡ trán:"Hai đứa nói,baba cần phải dùng bao nhiêu thời gian mới hấp thụ xong ?"


"Baba,trước tiên baba mau hấp thụ,con cùng anh sẽ nghĩ cách." Lam Mao kêu lên,nó cảm thấy baba thật là chậm chạp.


"Baba,baba không cần lo phải ch.ết đói,đã trôi qua ba ngày baba cũng không có chuyện gì,cho nên có khả năng baba sẽ đói bụng,nhưng mà sẽ không ch.ết đói bởi vì trong linh khí đã bổ sung đầy đủ dinh dưỡng mà thân thể cần." Lão thần Hắc Mao nói.


An Lạc Vũ thở dài,nếu không bị đói ch.ết y cũng không cần phải lo lắng nhưng mà vẫn là rất chán, vả lại nơi này vô cùng tăm tối áp lực cũng như vậy lớn hơn.
"Vậy Hắc Mao, con có năng lực truyền tin cho daddy con không? Không thấy hai con,tên kia còn không bị gấp ch.ết?."


Lam Mao lập tức trả lời:" Baba yên tâm,anh đã truyền tin cho daddy rồi ạ,tuy rằng nhất thời daddy không thể tìm được vị trí của chúng ta,nhưng đã biết chúng ta an toàn,daddy sẽ không làm vài chuyện mất lí trí đâu."


"Vậy là tốt rồi,nơi này thật chán." An Lạc Vũ giống như hai đứa nhỏ bắt đầu nhìn chằm chằm vào hang động phát ngốc.
Khắc Lạc Duy cười mỉm:"Tôi không biết y ở đâu,nhưng tôi biết hiện tại y thật an toàn,tìm được y chỉ còn là vấn đề thời gian."


Tô Nghi kích động bắt lấy cổ áo đối phương:"Cậu nói thật chứ? Không gạt tôi? Thật là không gạt tôi?"


Khắc Lạc Duy tà tà liếc nhìn Tô Nghi một cái,ánh mắt kia chính là đang nói nếu Tô Nghi còn dám nắm lấy cổ áo hắn,hắn sẽ không trả lời câu hỏi của Tô Nghi, Tô Nghi nhìn Khắc Lạc Duy đang chăm chăm nhìn tay hắn,hắn lúc này mới buông cổ áo của đối phương, thuận tay giúp đỡ chỉnh sửa cổ áo.


Khắc Lạc Duy duỗi tay phủi một chút bụi trên quần áo trả lời:"Tôi có thể xác minh,An Lạc Vũ hiện tại vô cùng an toàn."


"Em ấy an toàn là tốt rồi,an toàn là tốt,đúng rồi,muốn tôi hỗ trợ không? Nếu muốn cậu không cần khách khí,chỉ cần có liên quan đến em trai,tôi nhất định sẽ tùy thời hỗ trợ." Tô Nghi sau khi biết em trai hắn an toàn,tâm tình cũng bắt đầu thả lỏng, lúc hắn nghe tin Khắc Lạc Duy nói, em trai hắn bị rơi xuống sông,tâm hắn liền căng chặt,hắn tình nguyện em hắn bị người bắt cóc như vậy còn có cơ hội đi cứu,nếu là rơi vào nước,cơ hội sống sót vô cùng mong manh,hiện tại đã biết An Lạc Vũ không sao,khóe miệng hắn bất giác cong lên:"Đúng rồi Khắc Lạc Duy,cậu đừng tưởng chuyển đề tài thì tôi sẽ quên chuyện tôi đã hỏi, cậu mau giải thích đó là chuyện gì? Sao cậu lại có dị năng? Còn có, em tôi có biết hay không?" Tô Nghi nói một hơi nghi ngờ trong bụng mình.


Khắc Lạc Duy nhướng mi một chút:" Tôi không cần nói với cậu,An Lạc Vũ biết chuyện của tôi,ân,chờ khi tìm được y,cậu có thể hỏi,nếu y nguyện ý nói,là cậu sẽ biết."


"Không nói tôi liền đến quấy,em trai nhất định sẽ nói." Tô Nghi lòng đầy tin tưởng,đáng tiếc về sau hắn phải thất vọng rồi,mặc kệ hắn có hỏi như thế nào,An Lạc Vũ nhất nhất điều không nói.


"Được rồi,việc này tôi không hỏi nữa,Lâm gia rốt cuộc là có chuyện gì? Bọn họ điều gặp chuyện ở nhà cũ,cậu làm như nào?"


Khắc Lạc Duy như cũ không xác minh lời nói của Tô Nghi:" Tôi có dị năng,cậu không phải đã biết sao? Tựa như con rồng của đất nước các cậu,bọn nó đều có một ít dị năng."


Tô Nghi nhìn chằm chằm vào đối phương hồi lâu,nếu như tên này không phải là có một chân với em trai hắn,hắn đã sớm tìm rồng huynh đệ đến giáo huấn tên này,tóm lại hỏi hay không hỏi tên này thì có gì khác nhau? Quả là làm hắn lệ rơi đầy mặt.


"Nếu em trai không có gì,tôi liền đi về trước,chờ cậu tìm được em trai,nhớ rõ phải nói với tôi trước tiên." Tô Nghi đi đến viện dắt xe máy,khởi động xe rời đi,bản báo cáo nhiệm vụ hắn còn chưa viết đâu!


Cùng bọn nhỏ ngây người một hồi,trước mắt sơn động tối tăm chậm rãi nổi lên điểm sáng màu lam, trong giây lát đã tràn đầy trong không gian hắc ám:"Đây là gì? Chúng nó sáng lên."


An Lạc Vũ bò đến bờ, y bò đến bên cạnh nơi tráo* linh khí,dán mặt lên trên tráo linh khí,những ánh sáng lam rơi xuống mặt đất bắt đầu sinh trưởng ra nấm màu lam,có lớn có nhỏ,lớn thì lớn đến vài mét,nhỏ cỡ chừng cái móng tay.
Tráo(罩):che,phủ,đậy,lồng.


"Baba có phải thật thần kỳ không? Chúng con đã nhìn thấy rất nhiều lần, những cây nấm này sẽ biến mất sau khi ánh sáng lam biến mất,mỗi lần chúng mọc ra cũng là lúc ánh sáng xuất hiện,anh,anh nói có đúng không?"


Hắc Mao gật đầu:"Không sai,là như vậy." Nó hiện tại đang nổ lực đem thông tin chuyển đi,sau khi tin tức truyền ra ngoài daddy sẽ biết bọn họ ở đâu.


Khắc Lạc Duy đang đứng ở phía trước cửa sổ nhìn mưa rơi ở bên ngoài,lúc này khóe miệng của hắn khẽ nhếch,tìm được rồi,cuối cùng cũng tìm được tin tức nguyên thủy nhất,An Lạc Vũ,bảo bảo,đợi một chút tôi thực nhanh sẽ đến tìm mọi người.






Truyện liên quan