Chương 43:

"Anh đây là đâu? Chúng ta tại sao lại không thể thoát ra?" Lam Mao nôn nóng kêu lên, cái đầu xoay xoay cũng muốn hôn mê.


"Anh cũng không biết,em trước tiên bình tĩnh đã,di chuyển lung tung cũng không thể thoát ra ngoài, nơi này không có đường ra." Hắc Mao nói, nó cảm thấy nếu như bản thân nó muốn thì nơi này nhất định sẽ dễ dàng bị nó phá hủy,chỉ là bên trong có linh khí mà nó cùng em trai cần,nếu bị phá hủy thì linh khí nhất định sẽ biến mất trong không khí, nơi này có thể là nơi tập hợp linh khí, nếu như bị nó phá hủy chỉ sợ linh khí cũng sẽ thoát ra ngoài, xem ra trước tiên phải ở lại trong đây một thời gian.


"Baba vì sao còn chưa tỉnh? Cũng đã vài ngày trôi qua rồi."
"Baba không sao, ngài chỉ là đang rơi vào trạng thái hấp thu linh khí vào nơi dựng dục của chúng ta, chờ sau khi linh khí được bão hòa, baba sẽ tỉnh lại."


Nơi đây là một thế giới trong lòng đất,bọn họ đang bị vây ở một nơi có hồ nước màu trắng ngà, cái hồ này được hình thành từ năng lượng tự nhiên, sau một trận hoảng loạn Hắc Mao đã hiểu, nó có thể sử dụng bạo lực phá vỡ nơi này,nhưng mà hậu quả sau khi nơi này bị phá chính là năng lượng cũng sẽ bị tiêu tán,Hắc Mao đã làm qua vài cuộc thí nghiệm,nếu baba hấp thu năng lượng, thì sẽ phân bố lên khắp người baba,nếu nó đem năng lượng đến nơi mà bọn nó dựng dục,linh khí rất nhanh sẽ biến mất, bản thân nó sẽ không hấp thu được bao nhiêu,phần lớn sẽ bị lãng phí,mà đây cũng là nguyên nhân Hắc Mao vẫn chưa xác định rõ ràng.


Nếu hiện tại baba hấp thu xong năng lượng,nó cùng em trai rất nhanh sẽ được sinh ra,tại đây nó có chút do dự,có lẽ vẫn để baba tỉnh lại rồi quyết định,Hắc Mao cau mày nghĩ.


Hắc Mao nhìn Lam Mao bay tới bay lui một chút cũng không mệt,bất đắc dĩ nói:" Em có thể an tĩnh một chút khơng? Đừng có bay đến bay lui nữa,đầu anh cũng sắp bị em làm cho hôn mê."
Lam Mao nghe xong lời anh trai nói, liền ngoan ngoãn bay đến bên người Hắc Mao,hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh nhau,hai tay chống cằm phát ngốc.


available on google playdownload on app store


Khắc Lạc Duy ngồi trước cửa nhà tâm tình vô cùng bực bội, xa xa truyền đến tiếng xe máy, chỉ thấy Tô Nghi búng tay đỗ xe vào trong viện.


Tô Nghi bởi vì lo lắng cho An Lạc Vũ, cho nên sau khi nghe mẹ hắn nói xong liền đi điều tr.a Khắc Lạc Duy, mọi thứ ban đầu đều rất hoàn hảo, hắn lớn lên ở Mỹ trong một viện cô nhi, nhưng mà sau khi hắn hỏi bạn hắn, một người cũng từng ở nơi đó lớn lên với Khắc Lạc Duy, thì người bạn kia nói với hắn, trong viện bọn họ không ai tên là Khắc Lạc Duy, sau khi biết chuyện, hắn còn đi đến một trấn nhỏ nhắc về chuyện Khắc Lạc Duy, người trong trấn nói xác thật là có người này. Tô Nghi cảm thấy cò lẽ Khắc Lạc Duy đã dùng biện pháp gì đó thôi miên cả một trấn nhỏ kia, bởi vì bạn của hắn ở tại trấn ấy viết sổ nghi lại những người đã ch.ết trong trấn, nói rằng không có người tên là Khắc Lạc Duy, hắn có lẽ người này không bị thôi miên. Sau cùng, vì để xác minh, hắn đã đi đến từng thị trấn tìm người từng ở lại trấn kia, cuối cùng tìm được một người sống ở trấn kia nhưng không có ghi trong hồ sơ, nói rằng trong ấn tượng của bản thân người nọ không có ai tên là Khắc Lạc Duy cả,nghĩ đến đây Tô Nghi cảm thấy thật là ảo diệu.


Cuối cùng hắn đánh phải quay về, nhớ trước đây có một lần Khắc Lạc Duy bị cắt trúng chảy máu, đã có vài giọt nhiễu xuống quần áo của hắn, thì hắn ngay lập tức mở tủ cầm quần áo đi xét nghiệm, kết quả không tr.a ra được là gen thuộc tập hợp gì,bạn hắn nói cho hắn biết đây căn bản không phải là máu người,vậy rốt cuộc Khắc Lạc Duy là gì? Hắn cũng cảm thấy Khắc Lạc Duy có điểm gì đó vô cùng kỳ lạ:" Khắc Lạc Duy, chuyện ở Lâm gia là cậu làm đúng không?"


Khắc Lạc Duy ngẩng đầu nhìn Tô Nghi,gầm nhẹ:"Là ai làm quan trọng sao? Mấu chốt hiện tại là không thấy An Lạc Vũ,em trai của cậu có biết hay không?"


Tô Nghi có thể nhìn ra được tâm tình của Khắc Lạc Duy rất không xong, khi hắn biết An Lạc Vũ gặp chuyện cũng gấp muốn ch.ết,vì vậy vừa hoàn thành xong nhiệm vụ thì đã vội vã chạy đến đây:" Khắc Lạc Duy, cậu không nên như vậy, chúng ta nhất định sẽ tìm được em ấy."


"Cậu có báo cảnh sát không? Có manh mối gì không?"
Khắc Lạc Duy hừ một tiếng:"Báo cảnh sát? Tôi tìm không thấy em ấy, thì cả thế giới này cũng không ai tìm thấy được em ấy."
"Cậu có phải đã có đầu mối? Nói cho tôi biết,tôi cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm em ấy trở về."


Khắc Lạc Duy giương mắt liếc một cái,tuy rằng biết chắc chắn Tô Nghi sẽ không tìm thấy được An Lạc Vũ,nhưng người này dẫu sao cũng là anh trai của y,vì vậy xác thật cần phải nói:" Mấy tên kia đã tìm được rồi, khi ấy An Lạc Vũ đã bị bọn hắn bức đến rơi xuống sông, lúc nhìn thấy An Lạc Vũ rơi xuống bọn hắn cũng bỏ đi,người đứng phía sau mọi chuyện là Lâm gia. Thế nhưng tôi tin rằng An Lạc Vũ nhất định vẫn còn sống."


"Mấy tên kia đâu?"
"Đã ch.ết."
"Cậu vì sao có thể tùy tiện đi giết người?" Tô Nghi hỏi, nếu Khắc Lạc Duy làm ra chuyện gì, hắn cảm thấy bản thân mình thật có lỗi với em trai, đến khi em trai quay trở lại, muốn hắn cùng em trai giải thích như nào đây?
"Cậu xác định em tôi còn sống?


Khắc Lạc Duy đã cảm giác được hiện tại hai đứa nhỏ vẫn còn hoàn hảo, vì vậy vô cùng xác định nói:"Y nhất định, chỉ là tôi không tìm thấy nơi đó."
"Em ấy sẽ không trôi đến hạ nguồn đi?"
"Sẽ không."


"Vậy hiện tại cậu có tính toán gì? Nếu không tôi phái người xuống hạ nguồn tìm."
"Chờ,hiện tại chỉ cần chờ An Lạc Vũ xuất hiện." Hiện tại, Khắc Lạc Duy đang chờ đợi tin tức của Hắc Mao gửi đến,nghĩ đến đây hắn cũng không tiếp tục giải thích thêm điều gì.


Lúc này trong không gian tối đen đột nhiên xuất hiện rất nhiều ánh sáng lam,từng cây nấm màu lam nhanh chóng sinh trưởng,cái lớn nhất cao bắng một con người.
"Anh,anh nhanh dậy,anh xem mấy thứ bên ngoài kia,hình như là nấm,nấm màu lam đang lớn dần." Lam Mao kêu lên,Hắc Mao lúc này cũng đang nằm trong nước linh khí màu trắng ngà.


"Quả thật." Hắc Mao nhìn nhìn cây nấm lam từ không có đến lúc có, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt.
"Anh, thật là thần kỳ, rốt cuộc nơi này là đâu?"


"An tĩnh không nói chuyện, anh cảm thấy linh khí đang di chuyển, hiện tại có thể đem tin tức đưa đến cho daddy, như vậy daddy sẽ không còn lo lắng." Hắc Mao nói xong,liền chuyên chú cảm nhận linh khí đang di chuyển,mỗi một khắc linh khí vây quanh bọn họ liền phát sinh ra biến hóa, Hắc Mao dùng tốc độ nhanh nhất đem tin tức bọn họ theo linh khí lưu chuyển truyền đi ra ngoài.


"Không việc gì,daddy rất nhanh sẽ nhận được tin tức của chúng ta,Lam Mao nhanh đi nghĩ ngơi đi,tranh thủ hấp thụ nhiều linh khí một chút, chuyện của chúng ta chính là phải nhanh chóng được sinh ra."


"Đã biết thưa anh,vậy em đi ngủ." Lam Mao biết daddy sẽ đến cứu nên cũng an tâm đi vào giấc ngủ, đứa nhỏ này cũng thật không chịu nghĩ, anh trai Hắc Mao của nó so với daddy còn muốn mạnh hơn, nếu anh nó không có phương pháp thì daddy của nó làm sao có biện pháp?


Khắc Lạc Duy cảm nhận được có vài giọt mưa nhiễu vào đầu hắn,nói với Tô Nghi đang ở trước mặt:"Vào đi trời muốn mưa." Đúng lúc hắn đi vào phòng, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại.


Tô Nghi xoa xoa cái mũi đụng trúng đối phương:"Uy, cậu không sao chứ?" Hắn không nghĩ Khắc Lạc Duy vậy mà có thể đột nhiên dừng lại, vì thế hắn cứ như vậy mà thẳng tắp đụng trúng gã, cái mũi đáng thương của hắn sẽ không bị đâm gãy chứ?!


"Khắc Lạc Duy, Khắc Lạc Duy cậu bị gì vậy?" Đây là câu nói cuối cùng của Tô Nghi sau khi trông thấy Khắc Lạc Duy biến mất.


Khắc Lạc Duy đột nhiên nhận được tin tức từ Hắc Mao truyền đến,nói bọn họ hiện tại rất an toàn, chính là hiện tại đang bị nhốt tạm thời không thể thoát ra, Khắc Lạc Duy giống như ruồi nhặng, loạn chuyển ở xung quanh chục km, nhưng tin tức biến mất quá nhanh hắn đuổi không kịp, tuy rằng không tìm thấy An Lạc Vũ cùng con,nhưng sau khi biết bọn họ không có việc gì tâm tình của hắn liền buông xuống


Khắc Lạc Duy đứng ở bờ sông nơi An Lạc Vũ rơi xuống, hắn biết đối phương có thể ở gần đây,nhưng mà lại tìm không thấy, bất quá hiện tại việc này cũng không còn gấp gáp,chỉ cần Hắc Mao có thể truyền lại tin tức một lần nữa hắn nhất định sẽ tìm ra.


Tô Nghi đứng ở trong nhà thật lâu,vẻ mặt khiếp sợ,hắn nói mà Khắc Lạc Duy hẳn là có vấn đề,hiện tại tên kia còn biến mất trước mặt hắn,chờ tên đó về nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được.


Tay Khắc Lạc Duy ở trước mặt Tô Nghi quơ quơ, lúc này, Tô Nghi mới hồi phục tinh thần,nhìn Khắc Lạc Duy vô thanh vô tức xuất hiện một lần nữa
Hắn bị đối phương dọa kêu lên:"Khắc Lạc Duy cậu nghĩ hù ch.ết người sao, có biết như vậy rất dọa người? Hù ch.ết người."


Tâm tình trước mắt của Khắc Lạc Duy rất tốt,cười nói:"Gan cậu thật nhỏ,như vậy là có thể hù ch.ết?"
Tô Nghi nhớ đến chuyện lúc nãy lập tức hỏi:" Cái gì nhỏ không nhỏ? Cậu sao lại như vậy? Chính là vừa rồi bỗng nhiên biến mất."


Khắc Lạc Duy lộ ra biểu tình kinh thường nhìn Tô Nghi"Sao là sao? Giống như cậu đã thấy,tôi có thể biến mất,đó là dị năng cậu không thể học."


"Cậu còn có thể cười? Có phải em tôi không có chuyện gì?" Tô Nghi kích động,ông trời phù hộ,em trai hắn không có chuyện gì thật tốt quá,hắn mong sao mong trăng thật vất vả mới gặp được em trai.


An Lạc Vũ duỗi tay không thấy năm ngón tỉnh lại kêu lên:"Ưm,Hắc Mao,Hắc Mao đây là đâu?" Nơi này thật quá tối,một chút ánh sáng cũng không có, thậm chí y còn hoài nghi mắt của mình đã bị mù? Ngay cả một chút ánh sáng cũng không thể nhìn thấy được.






Truyện liên quan