Chương 46:

An Lạc Vũ sau khi nhìn Khắc Lạc Duy rời đi, thì vẫn tránh không được có chút lo lắng, dù sao trúng độc cũng là một chuyện không lớn không nhỏ, không đến lúc khỏe lại thì sẽ không biết phải nhận hậu quả gì. Trước đây y từng nghe nói có người bị ngộ độc thuốc trừ sâu, vào trong bệnh viện thì mạng đã được cứu về, kết quả người nhà của cô gái mới mua cho cô một ít trái cây, dù sao thì tính mạng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm ăn một chút trái cây cũng tốt, cuối cùng người nhà còn chưa kịp về nhà thì đã nghe tin cô gái ấy đã chết.


"Hắc Mao daddy của con thật sự không có việc gì?"
"Baba,hẳn là sẽ không có việc gì?" Hắc Mao cũng không thể trả lời,lam tinh linh là khả ngộ bất khả cầu, mà người bị lam tinh linh độc ch.ết cũng không có ghi chép.
Lúc này Lam Mao bay đến nói:"Con nghĩ daddy nhất định sẽ không sao."


An Lạc Vũ ôm lấy hai đứa nhỏ lần nữa nằm vào hồ linh khí:" Hi vọng thật sự không sao,hai con mau ngủ,baba cũng phải tranh thủ hấp thu linh khí."


Cả người Khắc Lạc Duy cuộn tròn nằm trên giường của An Lạc Vũ, hắn không ngờ bản thân hắn vậy mà lại không thể chịu được chất độc có trong lam tinh linh, xem ra hắn đã tự đánh giá quá cao chính mình rồi, cũng tự cảm thấy nếu bản thân mình bời vì chuyện này mà ch.ết thì cũng thật là quá oan uổng đi.


"An Lạc Vũ,An Lạc Vũ." Khắc Lạc Duy đứng ở linh khí tráo ôn nhu gọi.


An Lạc Vũ có chút mê mang mở to mắt, nghe thấy Khắc Lạc Duy đang gọi bản thân, thì đột nhiên mở to hai mắt,tuy rằng hiện tại nhìn Khắc Lạc Duy vô cùng bình thường, nhưng mà đôi môi cùng đồng tử điều đã biến thành màu xanh lam, vẻ mặt lại ẩn nhẫn thống khổ, lúc này nhìn hắn có vẻ không ổn lắm.


available on google playdownload on app store


"Khắc Lạc Duy anh không sao chứ?"


Trong mắt Khắc Lạc Duy tràn đầy sự ôn nhu vô hạn, thật là không cam lòng mà, rõ ràng bản thân đã sắp chạm được hạnh phúc, thế nhưng ông trời thật biết đùa giỡn lòng người:"An Lạc Vũ tôi có điều muốn nói,hiện nay tôi không thể giúp gì cho chúng em, nếu tôi thật sự không còn nữa, thì em phải chăm sóc con cho thật tốt."


Lam Mao mở to mắt có chút khó hiểu nhìn về baba cùng daddy:"Daddy làm sao vậy? Vì sao lại nói những lời này với baba?"
"Anh Hắc Mao của con đâu? Sao lại không thấy?"
"Anh đang nghĩ cách, có thể đem mấy thứ này vào biển sâu ý thức của baba không, như vậy thì chúng con không cần bị nhốt ở chỗ này nữa."


"Vậy các con đã nghĩ ra chưa?"
"Còn chưa, anh vẫn đang nghĩ,daddy ngài trúng độc? Vì sao ngài không thể hấp thu lam tinh linh?"


"Ta không rõ, hẳn là độc dược vượt qua giới hạn thừa nhận của thân thể, hơn thế nữa daddy không phải là thuần huyết nguyệt tinh linh." Lúc ấy hắn đã quên mất thân thể của mình sớm đã không thể chịu đựng nổi độc tính của lam tinh linh.


An Lạc Vũ đột nhiên nói:"Anh không thể đem độc bức ra? Tôi nhớ khoa học kỹ thuật của các anh vô cùng phát triển,có lẽ khi trở về sẽ có cách giải độc."
Khắc Lạc Duy thở dài:"Vô dụng thôi, trừ khi mẫu phụ đến đây cứu ta,bằng không thì trở về cũng là uổng phí sức lực."


An Lạc Vũ sốt ruột:" Vậy tìm ngài ấy đi."
"Tìm không thấy,mẫu phụ cùng daddy của tôi đã đi du lịch vũ trụ,không ai biết bọn họ đang ở đâu cả."
An Lạc Vũ tức giận nhìn Khắc Lạc Duy đang sa sút tinh thần:" Chẳng lẽ không còn cách cứu? Ngồi chờ ch.ết sao?"


"Dịch ở trong lam tinh linh có thể để cho nguyệt tinh linh nhất tộc tiến hóa, đồng thời cũng là thuốc độc của nguyệt tinh linh, chỉ cần sử dụng quá liều thì sẽ ch.ết, nguyệt tinh linh nhất tộc đã viết lại rất tỉ mỉ,chỉ là tôi không ngờ bản thân mình không có dùng, mà chỉ bị dính một chút thì đã muốn mất luôn cái mạng." Khắc Lạc Duy cười khổ, nếu có thể sống, thì hắn làm sao lại muốn đi ch.ết,huống chi hạnh phúc còn ở trước mắt, làm sao hắn có thể cam tâm đây.


"Chẳng lẽ thật sự phải chờ ch.ết?" Tâm An Lạc Vũ trầm xuống, hiện tại y cũng không hi vọng người này sẽ ch.ết, lòng y có chút rối bời, nhớ đến chuyện của nửa năm qua, cái người nam nhân tuấn mỹ này vẫn luôn an phận cùng y sống tại nhà trúc, cùng y sinh hoạt, hiện tại nghĩ lại đối phương sớm đã chiếm ngự lòng y rồi.... An Lạc Vũ nghĩ đến ngây người.


Hắc Mao vừa xuất hiện thì Lam Mao liền khóc nháo:"Anh,anh mau cứu daddy,tuy rằng daddy rất xấu,em luôn nghĩ muốn anh đi giáo huấn daddy,nhưng mà Lam Mao không muốn daddy ch.ết,daddy ch.ết rồi sẽ không ai chơi chung với em nữa."


"Daddy, đây là có chuyện gì?" Hắc Mao vừa nghĩ ra cách, nó muốn rời khỏi ý thức hải chuẩn bị làm thử xem, dù sao phương pháp này nó cũng có chút chưa thông suốt.


Lam Mao bay đến bên người Hắc Mao bắt lấy tay anh nó không ngừng lay động:"Daddy trúng độc lam tinh linh, daddy nói daddy sắp ch.ết, anh làm sao bây giờ? Em không muốn daddy ch.ết."


"Cái này,nhất thời con không nghĩ ra cách,nhưng trước kia con tìm được trong trí nhớ baba có một câu nói rằng,phàm là độc dược,trong vòng bảy thước sẽ có vật tương khắc,daddy thử xem,có lẽ thật sự hữu dụng, dù sao thì ngạn ngữ cũng có lý của ngạn ngữ, hơn nữa trước kia cũng không có ghi chép lam tinh linh sống cộng sinh với thứ gì." Hắc Mao nhìn sơn động không biết từ khi nào lại xuất hiện ánh sáng xanh lam cùng với lam tinh linh.


"Đúng vậy, Khắc Lạc Duy,Hắc Mao nói rất có lý,câu nói của tổ tiên luôn có đạo lý,nếu thật không còn cách nào, anh liền thử nấm lam đó đi,có lẽ nó có thể giải độc trên người anh." Nghe xong lời Hắc Mao,An Lạc Vũ lập tức nói.


Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ, rồi lại nhìn hai đứa nhỏ,hắn không thể để tinh thần xuống dốc,chỉ cần có biện pháp hắn cũng phải thử một lần.


Khắc Lạc Duy nhìn ánh sáng màu lam xuất hiện thì nấm lam cũng bắt đầu sinh trưởng, hắn đi đến hái một cây nấm nhỏ nhất, trước tiên ngửi một chút, nấm lam này thế mà lại lộ ra một hương vị thanh thanh, tuy rằng mùi rất nhạt, nhưng để ở dưới mũi cũng ngửi được một mùi hương thanh đạm.


"Tôi liền thử một lần,An Lạc Vũ nếu lần này tôi không ch.ết,em phải chấp nhận tôi." Khắc Lạc Duy ngồi xuống trước mặt người nhà của hắn, cuối cùng nhìn thoáng qua con cùng An Lạc Vũ, thấy ch.ết không sờn đem nấm lam lớn bằng ngón tay nhét vào trong miệng.


Một cổ hương vị thanh lãnh lập tức xông từ yết hầu đi xuống dạ dày, đôi mắt của Khắc Lạc Duy mở lớn, đây là hương vị gì? Hắn hái thêm một cây, bỏ vào miệng, lúc này mới tin tưởng vị giác của hắn không sai, xác thật đây là món ăn ngon nhất hắn từng ăn.


An Lạc Vũ vừa rồi còn khẩn trương, hiện tại trông thấy Khắc Lạc Duy lại hái thêm một cây ăn,y có chút khó hiểu,đây là sao? Sẽ không phải bị trúng độc mà dẫn đến đầu ốc bị hư chứ?:"Khắc Lạc Duy, anh có sao không?".


"Tôi không sao,tôi cảm nhận được chất độc trong người tôi đang được trung hòa, An Lạc Vũ, tôi không sao, thật tốt quá, An Lạc Vũ,em đừng quên em đã đáp ứng tôi rồi." Khắc Lạc Duy đang vui vẻ cũng không quên hướng về An Lạc Vũ ra yêu cầu.


An Lạc Vũ nhìn Khắc Lạc Duy đang hưng phấn, vẫn là lo lắng hỏi:"Tôi không quên,anh thật sự không sao?"


"Thật không sao,vừa rồi cả người điều rất đau,đúng rồi Hắc Mao vừa rồi con nói con đã có cách,nhanh thử xem,nếu có thể đem lam tinh linh thu vào luôn đi, tốt nhất là nấm lam cũng lấy vào, hương vị rất ngon, đó là thứ ngon nhất ta từng ăn qua!"


"Rất tốt daddy, con cảm thấy trước tiên là ngài nên bình tĩnh lại." Hắc Mao nói, nó tự nhiên nhận ra được daddy của nó đang hưng phấn quá mức.


"Không có việc gì,chỉ là có chút vui vẻ,cùng các ngươi ở bên nhau ta thật vui vẻ,tâm tình cũng tốt lên." Khóe miệng tươi cười của Khắc Lạc Duy nhất thời không thể thu về được.


"Vậy được rồi,daddy ngài trước tránh ra một chút,con muốn bắt đầu thử." Hắc Mao đem viên hạt châu màu vàng trước kia daddy đã dùng để cứu baba từ trong biển ý thức ra.


Viên hạt châu kia là dùng để khóa chặt năng lượng, khi mà nguyệt tinh linh còn đang trong thời kỳ dựng dục thì có thể từ từ chậm rãi hấp thu năng lượng bên trong phóng ra, Hắc Mao đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng mà những biện pháp kia đều là không được, vậy nên trước tiên nó muốn thử dùng cách này, bởi vì năng lượng hạt châu đã rất loãng rồi, nếu hạt châu này có thể hấp thu vậy thì bọn nó cũng không cần phải mệt nhọc.


Cùng Hắc Mao đoán trước giống nhau,hạt châu màu vàng rời đi biển thức, thì ngay lập tức phát hiện ra nước trắng ngà là đồ tốt, hạt châu nhanh chóng chuyển động trên đỉnh đầu, rất nhanh chất lỏng màu trắng ngà dâng lên từng đợt thành sương mù được viên hạt châu hấp thu vào.


Qua nửa ngày,nước trong linh khí tráo giảm xuống một nửa,mà chất lỏng trong nước cũng đã hoàn toàn trong suốt, linh khí hẳn là đã biến thành sương mù bị hạt châu hút vào.
Khắc Lạc Duy nhìn hạt châu màu vàng biến mất nói:"Xong?"


"Đúng vậy daddy,hiện tại chúng ta có thể rời khỏi đây." Hắc Mao cũng cao hứng,Lam Mao nghe được lời của anh trai thì càng là vui vẻ bay lên, vì thế vui quá hóa buồn trực tiếp đụng phải tầng bảo vệ yếu ớt của linh khí tráo,Lam Mao lập tức ngã xuống mặt đất,chỗ Lam Mao đâm vào nổi lên một mảnh tro bụi.


Lam Mao lắc lắc cái đầu đang xuất hiện đầy ngôi sao hét lớn:"Á, á, á đầu con đâm đến bị thương."
Hắc Mao lôi kéo Lam Mao ở dưới đất bay đến nơi khác,để lại không gian cho hai người lớn:"Đừng gây mất hứng,rõ ràng là do em tự đâm mình bị thương, đừng quấy rầy baba cùng daddy ôm nhau."






Truyện liên quan