Chương 47:
"Anh,ba cùng daddy bao lâu thì mới xong vậy? Anh có thể thu những vật nhỏ này vào phòng ngủ chúng ta không?"
"Anh đang suy nghĩ biện pháp,có lẽ sẽ có cách đem bọn chúng vào phòng ngủ của chúng ta." Hắc Mao nhìn ánh sáng màu xanh lam bay múa cười nói,nơi đó là nơi dựng dục của chúng nó,nhưng em trai lại thích gọi nó là phòng ngủ.
Hắc Mao nhìn hai người lớn còn đang đắm chìm trong biển lửa tình yêu, nó liền kéo Lam Mao biến mất trong không khí.
"Ưm, ha~" An Lạc Vũ có chút không thở nổi,cuối cùng Khắc Lạc Duy cũng chịu buông y ra.
Khắc Lạc Duy vuốt tóc An Lạc Vũ:"Đồ ngốc, lúc hôn môi cũng không biết dùng mũi để thở sao? Thiếu chút nữa đã ch.ết vì ngộp."
An Lạc Vũ đỏ mặt:" Tôi mới không ngốc,chỉ là quên thôi."
An Lạc Vũ nhìn quanh bốn phía, cảm giác hình như thiếu thiếu cái gì đó cả người có chút không được tự nhiên,kỳ lạ cuối cùng là thiếu thứ gì?
An Lạc Vũ loạn nhìn:"Khắc Lạc Duy,anh nói có phải lá thiếu cái gì không?"
"Có thể thiếu cái gì?" Khắc Lạc Duy kỳ quái mở miệng,bọn họ có cái gì có thể bỏ? Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, ánh mắt liền sáng lên, thì ra là không thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ.
Khắc Lạc Duy ôm lấy An Lạc Vũ ở trong sơn động biến mất:"Đừng lo, bọn nhỏ so với tôi còn mạnh hơn,không có việc gì,chúng ta vẫn là làm một chút chuyện bù lại thời gian đã lãng phí nửa năm kia đi."
Khắc Lạc Duy và An Lạc Vũ vừa mới biến mất, thì Hắc Mao lại xuất hiện lần nữa trên tay cầm lấy viên cầu đã biến thành màu trắng sữa:"Anh,như vậy có được không?"
"Nhất định được." Hắc Mao giơ viên cầu trên tay,bắt đầu sử dụng dị năng thôn tính cùng tiêu diệt,rất nhanh những điểm sáng nhỏ bay đến vây quanh người Hắc Mao,sau khi thôn tính cùng tiêu diệt được một phần hai ánh sáng xanh lam, thì thu hồi dị năng, lại đi lấy ít nấm lam đi trồng,cùng với suy nghĩ Hắc Mao giống nhau, lam tinh linh ở trong lĩnh vực của nó,vây quanh hấp thu linh khí trắng sữa,nó biết biện pháp này đã thành công,vẫn là nhanh đưa mấy thứ này vào dựng dục,nếu không rất nhanh sẽ ch.ết đi.
Lam Mao bay đến bên người Hắc Mao:"Anh như vậy xong rồi? Còn những cái khác?"
"Cái khác thì nên cho bọn chúng ở lại, về sau không chừng sẽ có người đến lấy."
"Anh, anh thật thông minh,chúng ta nhanh trở về nhà đi,em thật nhớ baba."
"Được,chúng ta trở về." Dứt lời Hắc Mao nắm lấy tay Lam Mao lần nữa biến mất tại sơn động, nó trực tiếp mang theo em trai trở về nơi dựng dục, nếu như bây giờ mà xuất hiện trước mặt baba, thì rất có khả năng daddy sẽ nổi điên, mà nếu baba thấy tụi nó đột nhiên xuất hiện, thì nhất định sẽ xấu hổ không chịu thân cận với daddy, nó đương nhiên sẽ không làm việc ngu ngốc này, trong lòng nó cũng thật hi vọng baba cùng daddy có thể ở bên nhau.
Lam Mao bay đến bên người Hắc Mao, một bên nhìn anh trai cùng với nấm lam,một bên lén nhìn baba cùng daddy làm việc xấu hổ:"anh,daddy cùng baba cắn miệng,baba xấu hổ kìa."
Hắc Mao nhìn một viên ngọc, ở bên cạnh nấn lam, thì nấm lam sẽ sinh trưởng nhanh hơn.
Lúc Lam Mao đi rồi,Hắc Mao từ trong lĩnh vực đem ánh sáng màu lam ra ngoài, trong một thời gian ngắn, những lam tinh linh ch.ết đi không ít sau khi có những ánh sáng lam vây quanh thì từ từ sống dậy, viên cầu chứa đựng một phần linh hồn của Lam Mao cùng Hắc Mao cũng đã bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
"Anh, em chuyển đến."
"Anh chúng ta cuối cùng cũng làm xong rồi." Lam Mao cao hứng ngồi trên nấm lam hai chân đung đưa nói.
Lam Mao che mắt của mình:"Anh, anh mau tới đây xem,baba cùng daddy đang làm gì? Trời,anh mau coi,daddy đem em trai nhỏ của baba ăn vào trong miệng, aaa,anh mau đi cứu baba." Lam Mao sợ em trai nhỏ của baba sẽ bị daddy ăn luôn.
Hắc Mao liếc mắt nhìn Lam Mao một cái:"Đừng hoảng, em trai nhỏ của baba không phải vẫn còn tốt sao?"
Lam Mao nhìn thẳng vào màn hình nước:"Thật sự còn,anh, em trai nhỏ của baba ăn ngon sao? Daddy thế nhưng ăn đến nước miếng cũng chảy ra."
Lúc này, Khắc Lạc Duy giống như nhận ra chuyện gì,ngẩng đầu nhìn vào không trung, tuy rằng không phát hiện ra cái gì,nhưng mà lòng hắn khẳng định, đứa nhỏ là đang tò mò nhìn lén,nhìn sắc mặt ẩn hồng của An Lạc Vũ, Khắc Lạc Duy cũng không dám phát ra thanh âm không hài hòa gì, sợ là sẽ làm An Lạc Vũ kinh sợ.
Nếu để An Lạc Vũ biết được con đang nhìn lén,dựa theo cá tính của y, thì rất có thể trong một khoảng thời gian dài, hắn cũng đừng mong có thể "ăn" người này.
Khắc Lạc Duy đành hung hăng trừng mắt một cái vào không trung,trong miệng không tiếng động nói,Hắc Mao xem chừng em con. Khắc Lạc Duy có thể khẳng định người đang rình coi là Lam Mao,thông thường Hắc Mao sẽ không làm những chuyện này.
Hắc Mao tức giận làm rớt màn hình nước:"Nhìn đi,bị daddy trừng mắt,sớm đã cùng em nói,không cần xem loạn,đây là chuyện baba cùng daddy mới có thể làm,chờ em trưởng thành đi tìm một người thích hợp đến làm đi."
"Anh,anh đừng,cho em xem thêm một chút,chỉ một chút được không? Chỉ cần em không chịu đi ra thì daddy cũng không làm gì được em,anh, anh cho em liếc mắt một cái đi." Lam Mao nắm tay Hắc Mao không buông tha nói,nó còn chưa xem hiểu,anh nó thật hư, cũng bắt đầu khi dễ nó,Lam Mao thở phì phì nghĩ.
Hắc Mao tức giận kéo Lam Mao vào người:"Em đi ngủ đi."
"Ưm....đừng....a....không, Khắc Lạc Duy." An Lạc Vũ nguyên bản muốn đẩy Khắc Lạc Duy ra, thế nhưng toàn thân vô lực, khoái cảm từng đợt từng đợt tiến thẳng vào não bộ, lúc đối phương hút mạnh một cái,An Lạc Vũ trực tiếp phóng thích vào trong miệng hắn.
Khắc Lạc Duy ôm đầu An Lạc Vũ, ngẩng đầu đem chất lỏng ở trong miệng đưa vào miệng y:" Nếm thử hương vị của em đi,thật nồng." Khắc Lạc Duy nói xong lại ở trong miệng An Lạc Vũ quấy lên, đến lúc An Lạc Vũ thở hổn hển, thì mới chịu rời khỏi môi hôn, đáng thương cho An Lạc Vũ vẫn chưa bước ra khỏi khoái cảm, thì lại lần nữa bị đối phương khiêu khích.
Đầu lưỡi Khắc Lạc Duy đảo qua nhũ tiêm, một tay dính một ít chỉ bạc của An Lạc Vũ chảy xuống, di chuyển đến chỗ thần bí, tay còn lại cũng không nhàn rỗi,hoặc nhanh hoặc chậm xoa lên điểm đỏ nổi lên.
"A,không,điểm nhẹ." An Lạc Vũ ưỡn ngực,nhũ hoa đã bị bóp đến sưng đỏ do dính nước miếng mà vô cùng tươi sáng nhìn qua vô cùng mê người.
Khắc Lạc Duy dời khỏi trận địa, một tay nhanh chóng bắt lấy em trai nhỏ của An Lạc Vũ, một bàn tay khác thì đang ở trước cửa nguyệt chậm rãi tiến vào vài ngón tay khuấy động.
Vây giờ Khắc Lạc Duy vô cùng kiên nhẫn, mãi cho đến khi cúc nguyệt có thể chứa ba ngón tay, thì mới đem hạ thân đang sưng to của mình chậm rãi đi vào huyệt khẩu mềm mại ấm áp.
An Lạc Vũ bị đặt hai chân lên vai đối phương,nửa thân nằm trên giường,hai tay nắm chặt ga giường, từng ngụm thở phì phò hổn hển, đã lâu y không có làm, vì vậy muốn thích ứng phân thân to lớn kia của Khắc Lạc Duy thì có chút khó khăn, tuy rằng phía sau đã được khuếch trương đầy đủ nhưng mà vẫn như cũ bị căng đến nóng rát.
Khắc Lạc Duy dừng một chút, chờ An Lạc Vũ thích ứng, rồi mới bắt đầu chậm rãi luận động di chuyển, thâm nhập đi sâu,cọ xát từng chút từng chút trong nội vách.
Hắn điều chỉnh hai lần, thì tìm ra được điểm mẫn cảm của y, làm cho An Lạc Vũ hét lên, lúc sau mỗi một lần đi vào Khắc Lạc Duy đều sẽ hung hăng đâm vào nơi mẫn cảm kia, ban đầu phía sau bởi vì có chút khó chịu mà hạ thân phía trước của An Lạc Vũ mềm oạt, mà hiện tại lại một lần nữa chầm chậm cương lên,miệng nhỏ cũng bắt đầu phân bố ra dịch nước.
Đêm qua,mặc kệ An Lạc Vũ có khóc thét xin tha như thế nào, thì Khắc Lạc Duy cũng không chịu bỏ qua, hắn là đem tinh lực nửa năm qua điều thu trở về tay, mãi đến trời sáng, Khắc Lạc Duy mới hài lòng mà buông An Lạc Vũ đã mềm nhũn ra.
An Lạc Vũ che lại đôi mắt,bây giờ hẳn là chiều,y vậy mà từ chiều hôm qua điều cùng Khắc Lạc Duy làm, khẽ vuốt khuôn mặt hồng hồng của mình, làm lâu như vậy mà y lại không ngất đi, đột nhiên y cảm thấy thân thể cùng thể chất của mình thật tốt.
Y từ giường ngồi dậy,thần kỳ phát hiện ngoại trừ eo có chút mỏi, hình như cũng không có gì không khỏe cả,quả là khoa học kỹ thuật của hành tinh khác,ở phương diện này cũng phát triển như vậy,An Lạc Vũ đỏ mặt suy nghĩ sâu xa.
Khắc Lạc Duy cười mỉm đứng cạnh An Lạc Vũ:"Tôi đoán em cũng đã tỉnh, đã nhiều ngày không ăn cơm, tôi có chuẩn bị một ít cháo cho em,trước để dạ dày ấm áp đã."
Trong tay An Lạc Vũ múc một muỗng cháo, vẫn là cảm giác hình như bản thân đã xem nhẹ chuyện gì đó, cuối cùng thì hôm qua y đã quên chuyện gì mà bây giờ tâm trí lại lo lắng bất an thế nhỉ? Y cau mày uống một chén cháo vẫn là nghĩ không ra.
"Làm sao lại cau mày?Tôi nấu không ngon sao? Rõ ràng tôi dựa theo lời Hắc Mao nấu mà."
Nghe xong lời của Khắc Lạc Duy,ánh mắt của y liền sáng lên, cuối cùng y cũng biết bản thân mình đã xem nhẹ điều gì rồi, không biết hai đứa nhỏ kia có nhìn lén hay không? Trời ạ! An Lạc Vũ vùi đầu vào bát cháo,nếu như bị hai đứa nhỏ nhìn thấy, y còn gì gọi là thể diện? Đã mất mặt trước mặt con rồi,nghĩ đến đây sắc mặt An Lạc Vũ liền bắt đầu từ hồng chuyển xanh,tựa như con tắc kè đang biến hóa.