Chương 48:
Sắc mặt An Lạc Vũ khó coi trừng Khắc Lạc Duy mắng:" Khắc Lạc Duy, anh hỗn đản, đêm qua chắc chắn con đã nhìn thấy,về sau anh đừng hòng nghĩ có thể chạm vào tôi."
"Không,không đâu tôi đã cùng Hắc Mao nói rồi,nó khẳng định sẽ xem chừng Lam Mao,Hắc Mao vô cùng hiểu chuyện,cho nên em không cần lo lắng." Khắc Lạc Duy vội vàng giải thích,đây là chuyện liên quan đến tính phúc nửa đời sau của hắn nha!!!!
An Lạc Vũ nửa tinh nửa ngờ nhìn Khắc Lạc Duy:"Thật?"
"Thật,nếu em không tin thì hỏi Hắc Mao đi." Tuy rằng trêu chọc Lam Mao rất vui, nhưng mà nó lại là một đứa không biết điều, nếu như An Lạc Vũ đi hỏi Lam Mao, thì hắn nhất định phải đi đập đầu vào tường.
An Lạc Vũ có chút cổ quái, lúc y đi hai đứa nhỏ kia còn nói ríu rít không ngừng, nhưng hôm nay vì sao lại không hề phát ra một tiếng:" Hai đứa nhỏ đâu? Vì sao nãy giờ vẫn không thấy?"
"Lần này hấp thu quá nhiều năng lượng,khẳng định cần một thời gian để tiêu hóa,bọn nó hẳn là đã đi ngủ đông rồi."
Thời gian hai người yêu nhau, chớp mắt trôi qua thật nhanh, nửa tháng trôi qua, mới sáng sớm hai người còn đang ngủ nướng thì đã nghe thấy tiếng dừng xe motor dừng lại trong viện.
Hôm nay Tô Nghi đặc biệt vui vẻ, mấy ngày nay cuối cùng cũng đã xử lý xong tên Cố hỗn đản, hắn nhảy xuống xe máy thì hô lớn:"Em trai,anh đến tìm em."
Lúc Tô Nghi muốn vào phòng của An Lạc Vũ,thì đã bị Khắc Lạc Duy thân mặc quần cộc nắm lại, hiện tại hắn không muốn bất cứ nhìn thấy thân thể không mặc quần áo của An Lạc Vũ, ngoại trừ hắn mới có quyền nhìn xem!!!!
Tô Nghi trừng mắt không cam lòng nhìn cái tay của đối phương nắm lấy quần áo của mình:"Khắc Lạc Duy cậu làm gì? Tôi đến xem em trai,cậu như vậy là có ý gì?"
"Ngồi chờ ở bên kia,lát nữa Lạc Vũ sẽ ra."
Tô Nghi cau mày:"Từ khi nào cậu có quyền định đoạt ở nhà này? Tại sao em trai không nói với tôi một tiếng?"
Khắc Lạc Duy mỉm cười:"Hiện tại, nhà này đã bắt đầu do tôi định đoạt, bây giờ tôi cũng là chủ ngôi nhà này."
"Cậu bớt khoe khoang đi,cái đuôi đã muốn vễnh lên trời,coi chừng ngày nào đó em tôi đem cái đuôi này của cậu đánh gãy." Tô Nghi liếc một cái nói,hắn mới không sợ cái tên này, hắn làm anh trai,đời này An Lạc Vũ đều là em hắn,ngày nào đó nói không chừng tên này không chừng sẽ bị em trai hắn đá.
Khắc Lạc Duy trông thấy ánh mắt của Tô Nghi chứa đựng một tia đố kỵ, thì cực kỳ cao hứng, hắn sao có thể để An Lạc Vũ có cơ hội đá hắn đây chứ!
Khắc Lạc Duy cố ý ở bên tai Tô Nghi thì thầm, thì ra người này cũng là một người đệ khống:"Yên tâm đi,tôi cùng An Lạc Vũ sẽ ở bên nhau thật dài lâu."
An Lạc Vũ mặc xong quần áo đi ra:"Tô Nghi sao anh lại đến? Nghỉ?"
"Sao có thể nghỉ,anh đem ngày nghỉ đều xin cho sang năm,lần này đến là mang cho em một lễ vật,anh cùng bạn mình đã nổ lực cùng nhau làm, tên tr.a nam kia cuối cùng cũng bị anh xử lý, tội danh buôn lậu,trốn thuế,còn có giết người, Cố gia đã từ bỏ hắn,một kẻ bị nhiều người nhòm ngó chà đạp như vậy,Cố gia nhất định sẽ không cứu hắn."Tô Nghi cao hứng nói,chuyện khiến hắn duy nhất khó chịu là Trịnh gia cũng ở bên trong đóng góp một chút tội,hắn chính là rất ghét người Trịnh gia,nhưng ai bảo nhà hắn tất cả mọi người đều làm trong quân đội,vừa lúc nhà họ Trịnh cũng quản việc này......(ý là người họ Trịnh cũng làm trong quân đội)
An Lạc Vũ nghiêm túc nhìn Tô Nghi, sau đó gắt gao ôm Tô Nghi một cái:"Cảm ơn anh." Có người thân thật tốt, mà có người chống lưng thì cảm giác lại càng tốt! Nếu y sớm một chút có người chống lưng, thì y cũng sẽ không đến mức bị người chà đạp và khi dễ đến mức ấy, thế nhưng không có những chuyện đó, thì y làm sao có thể có được hai đứa con sinh đôi đáng yêu? Cùng với một người ở hành tinh khác đối với y khăng khăng nhất mực, quan trọng nhất vẫn là chỉ cần Hắc Mao còn ở đây, Khắc Lạc Duy nhất định sẽ không thể khi dễ y, nhà này về sau nhất định sẽ vững chắc vô cùng, y nhất định sẽ có một ngôi nhà hạnh phúc dành cho riêng mình.
Tô Nghi cười, hắn tự mình giúp An Lạc Vũ xả giận bản thân cũng vô cùng vui vẻ,đương nhiên vẫn là phương diện ở trong ngục đem người giết ch.ết, hắn là muốn tên kia sống lâu một chút, sau đó cả đời đều là một kẻ thấp hèn:"Chúng ta là ai với ai,anh chính là anh em,đừng khách khí với anh."
An Lạc Vũ vui vẻ:"Đúng vậy, anh là anh em, em cũng không cần phải khách khí với anh."
"Rất nhanh anh sẽ trở về, đúng rồi sắp đến trung thu,năm nay em về nhà một chuyến được không? Ông ngoại ở nhà rất nhớ em, mà em lại một mực muốn sống ở đây, mỗi ngày vào bữa ăn sáng ông điều đứng trước cửa phòng em trong chốc lát, cho nên em trai, trung thu năm nay em nhất định phải về nhà, ông ngoại cũng đã lớn tuổi, năm đó khi dì mất tích ông ngoại đã vô cùng thương tâm, vì vậy em nhất định phải thông cảm cho ông."
"Em biết,đến lúc đó em sẽ dẫn theo Khắc Lạc Duy về,đúng rồi anh,quan hệ của em cùng Khắc Lạc Duy đã được xác định." An Lạc Vũ nói xong, thì nhìn chằm chằm vào Tô Nghi,y không biết Tô Nghi có thể tiếp thu Khắc Lạc Duy không, nhưng mà y cũng đã mệt mỏi, nếu có thể cùng Khắc Lạc Duy trải qua sinh hoạt đơn giản hằng ngày thì cũng không phải là quá tệ.
"Chỉ cần em hạnh phúc thì anh cũng sẽ vui vẻ, kỳ thật anh còn hy vọng em có thể cưới tên này về nhà, như vậy cái tên Khắc Lạc Duy kia nhất định sẽ là người của Tô gia." Tô Nghi trả lời,nếu như vậy hắn cũng sẽ không cần gả em trai đúng không?
An Lạc Vũ đỏ mặt:"Cái này,về sau hãy nói."
Trưa hôm nay, An Lạc Vũ chuẩn bị rất nhiều món ăn, khiến cho Tô Nghi thích ý gần ch.ết, mà thật ra thì các món ăn hầu hết đều là món ăn thôn quê từ trong núi tìm được.
Tô Nghi lại một lần nữa nhắc nhở:"Anh phải về,bằng không sẽ trễ chuyến bay, đúng rồi em trai, em đừng quên trung thu này em phải đến."
An Lạc Vũ cười:"Đã biết,em sẽ không quên." Y lấy một ít thổ sản ngày thường ở trong núi hái được đưa cho Tô Nghi mang đi, điều là những thứ tìm được nhiên nhiên.
Tô Nghi đi rồi, An Lạc Vũ liền bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho ông ngoại, y cảm thấy bản thân mình nên điêu khắc một món ngọc đưa đến là tốt nhất, dù sao thì trong nhà ông ngoại cái gì cũng có, nhưng mà nếu như món quà do chính tay y điêu khắc thì không phải là chân tâm sao?
Hơn mười ngày kế tiếp, An Lạc Vũ điêu khắc ra một cây linh chi,không phải rất lớn,nhưng phía trên có hai đứa trẻ đang bò mập mạp,mông nhỏ, nhìn rất khả quan.
Khắc Lạc Duy đem đầu gác lên vai An Lạc Vũ, hắn đã bị vắng vẻ nhiều ngày vô cùng oán trách nói:"An Lạc Vũ, em vì cái này mà bận rất nhiều ngày."
"Không được làm nũng,Hắc Mao cùng Lam Mao làm sao? Vì sao đến giờ vẫn không có động tĩnh? Trong mộng không xuất hiện,cũng không biến thành tiểu tinh linh." Mấy ngày nay không nhìn thấy hai đứa nhỏ An Lạc Vũ có chút không thích ứng.
Khắc Lạc Duy cho rằng hai đứa nhỏ sẽ không gặp chuyện gì,trừ phi An Lạc Vũ có chuyện,con mới gặp chuyện,bằng không hai đứa nhỏ tuyệt đối không có việc gì,rất có thể hai đứa nhỏ kia có chút tham lam, mà đem vật ở dưới lòng đất thu vào trong không gian tinh thần của An Lạc Vũ, chuyện này khẳng định sẽ có vấn đề, nhưng bọn nó đã biết nấm lam có tác dụng giải độc lam tinh linh, nguyên nhân lớn nhất hiện tại rất có thể là hai đứa nhỏ ăn quá nhiều, vì vậy đang ở trong thời gian tiêu hóa:"Yên tâm đi,có thể hai tên kia đang có vấn đề về việc tiêu hóa,Hắc Mao mạnh như vậy,nó sẽ không để Lam Mao cùng nó gặp chuyện."
"Tôi chính là lo lắng, dù sao thì chúng ta cũng không có năng lực chiếu cố bọn nhỏ, vẫn luôn là hai đứa nhỏ chiếu cố người làm ba này, Khắc Lạc Duy, anh nói có phải tơi rất vô dụng không?"
"Làm sao lại vô dụng? Em rất tốt, chúng ta đều rất thích, nếu như em quá mạnh thì sẽ không cần đến tôi bảo vệ, như vậy tôi làm sao có thể biểu hiện khí thái anh hùng đây?"
"Thì ra anh vì lý do này nên mới bảo vệ tôi." An Lạc Vũ thở phì phì.
"Sao như vậy được, bởi vì là em nên tôi mới muốn bảo vệ, không muốn em phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, chỉ muốn em mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ."
An Lạc Vũ vô cùng cảm động, xoay người ôm lấy đối phương:" Khắc Lạc Duy, Cảm ơn anh." Hiện tại, y rất ít khi chủ động, đây là lần đầu tiên An Lạc Vũ chủ động, Khắc Lạc Duy vô cùng vui vẻ,hắn đã bị vắng vẻ thật nhiều ngày rồi đó.
Đúng lúc này, thì một tiểu tinh linh bay nhanh đến hướng hai người đang hôn môi:"Baba,Lam Mao đã tỉnh,Lam Mao rất nhớ baba."
An Lạc Vũ nhìn thấy Lam Mao thì đặc biệt vui mừng nói:"Baba cũng rất nhớ con." An Lạc Vũ không nhìn thấy Hắc Mao liền hỏi:" Đúng rồi,Lam Mao, anh con đâu?"
"Baba,anh còn ngủ,con tỉnh lại trước."Lam Mao vui vẻ đáp, hiện tại thì nó rốt cuộc cũng có thể hỏi baba, daddy vì sao lại muốn ăn em trai nhỏ của baba,hương vị không biết sẽ như thế nào?!
Nghĩ đến đây Lam Mao lập tức quay đầu hỏi Khắc Lạc Duy:" Daddy,ngài vì sao lại muốn ăn em trai nhỏ của baba? Có ăn ngon không vậy?"
An Lạc Vũ nghe xong lời của Lam Mao, thì sắc mặt lập tức đỏ lên, rõ ràng Khắc Lạc Duy đã nói hai đứa nhỏ không biết gì cả, thế nhưng tình huống hiện tại là sao?:" Khắc Lạc Duy,anh hỗn đản."
"Anh về sao đừng nghĩ muốn làm." An Lạc Vũ thở phì phì chạy về phòng, sắc mặt vô cùng khó coi, bộ dạng kia vậy mà để con trông thấy,này không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất chính là con cũng không rên lấy một tiếng, đây mới là vấn đề nghiêm trọng.
Khắc Lạc Duy nghe thấy vấn đề Lam Mao hỏi, thì ngay lập tức liền héo, hắn biết bản thân mình quả là xui xẻo, thật là vất vả lắm mới có thể khiến cho An Lạc Vũ chủ động thân thiết với mình,kết quả lại bị tên nhóc thúi này phá hoại,lần này muốn hống An Lạc Vũ cũng sẽ rất khó,hắn cảm thấy bản thân thật bất đắc dĩ, chuyện này đâu phải là lỗi do hắn, hiện tại hắn không quản được hai đứa nhóc này mà.
Khắc Lạc Duy cảm thấy bản thân mình thật oan uổng,cho nên khi thấy ánh mắt mê mang của Lam Mao nhìn mình, nó thật sự cũng không biết, rốt cuộc bản thân đã làm gì mà khiến baba tức giận, liền nó khóc lên:"Daddy,baba làm sao vậy? Vì sao lại tức giận? Lam Mao đã làm gì chọc giận baba sao?" Nó vô cùng ủy khuất hỏi Khắc Lạc Duy, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Vốn dĩ muốn giáo huấn Lam Mao một trận,nhưng nhìn thấy Lam Mao biến thành như vậy hắn cũng đau lòng,đây đều là lỗi của hắn,hắn không giáo dục con cho tốt, cho nên con hắn mới vì vậy mà tò mò như thế,hiện tại hắn cần thiết phải dạy con hắn một khóa,những cái gì nó nên làm, cùng những cái gì nó không nên xem!!!