Chương 49:

Khắc Lạc Duy nói đến miệng khô lưỡi nóng, thậm chí còn hứa hẹn nếu như Lam Mao không quấy rầy hắn cùng An Lạc Vũ đang thân thiết, thì rất nhanh nó sẽ có thêm một người em trai, cuối cùng Lam Mao cũng biết, lúc baba cùng daddy thân mật, nó không thể quấy rầy cũng càng không thể nhìn lén, nó cuối cùng đã hiểu vì sao anh nó không cho nó nhìn, bởi vì khi nó nhìn lén baba sẽ vô cùng thương tâm, sau đó nó sẽ không có em trai, vì vậy Lam Mao quyết định về sau sẽ không nhìn lén baba cùng daddy như vậy như vậy nữa, đương nhiên, nếu nó có nhìn lén cũng sẽ không để baba biết, hết thảy điều phải nỗ lực để nó có thêm một người em.


"Hiện tại, daddy mang con đi gặp baba để xin lỗi, nếu như baba không tha thứ cho daddy, con sẽ không có em trai hay em gái, vì vậy con phải để baba tha thứ, như thế thì mới có thể nhanh chóng có được một người em."
Lam Mao lời thề sắc son:"Daddy yên tâm,con nhất định sẽ làm baba tha thứ!"


An Lạc Vũ nhìn Lam Mao đang gục đầu xuống, y cũng cảm thấy bản thân mình đã phản ứng thái quá,dù sao chuyện này cũng không phải là lỗi của Khắc Lạc Duy, bởi hắn cũng không thể trông chừng Lam Mao mãi, muốn trách cũng chỉ có thể trách trời, sau khi lấy lại bình tĩnh, An Lạc Vũ hạ quyết tâm nhất định phải nói chuyện này với Lam Mao, dạy cho nó biết những gì nó được và không được làm.


Khắc Lạc Duy trông thấy An Lạc Vũ cuối cùng cũng đã thông suốt, thì thở phào nhẹ nhỏm, nếu như An Lạc Vũ còn không thông thì người chịu xui xẻo nhất cũng chỉ là hắn.


An Lạc Vũ cởi xong khúc mắt, thời gian trôi nhanh, sau một ngày Hắc Mao cũng đã tỉnh lại, nó cùng An Lạc Vũ nói bọn nó rất nhanh là có thể sinh ra, còn về thời gian thì nó chưa dám chắc, cho nên vẫn là nói cho baba cùng daddy để hai người chuẩn bị một chút.


Lam Mao cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt hai người, rất nhanh đã đến tết trung thu, An Lạc Vũ cùng Khắc Lạc Duy chuẩn bị một ít vật dụng, liền ngồi lên máy bay đi đến nhà ông ngoại, y đã hứa với Tô Nghi,vì vậy không thể nuốt lời.


available on google playdownload on app store


Tô Nghi lái xe tới đón An Lạc Vũ, mà hai ngày nay hắn đã nhận được một nhiệm vụ bí mật, làm hắn bận đến sức đầu mẻ trán:"Thật tốt quá,cuối cùng em cũng đến."
An Lạc Vũ nhìn Tô Nghi đang ôm đầu hỏi:"Đầu anh bị sao vậy?"


"Không có việc gì, làm nhiệm vụ nên bị thương, biết em đến đây ông ngoại ở trong nhà rất vui,sáng hôm nay, ông còn bảo phòng bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon,đúng rồi thời gian gần đây em tốt nhất nên ở trong nhà, không nên đi lung tung, dạo này không biết vì sao mỗi ngày trên khắp cả nước đều có người mất tích." Tô Nghi nói cho hai người An Lạc Vũ và Khắc Lạc Duy biết, mãi cho đến khi hai người đối phương gật đầu, thì hắn mới cho xe khởi động về nhà.


Lần này lão gia tử thật sự rất vui. Dù sao thì ông cũng đã một bó tuổi mới có hai cô con gái, lần trước ông vẫn còn tức giận cô con gái nhỏ, đến lúc ch.ết cũng không chịu đến đây gặp ông, vì vậy ông có tránh né đứa cháu này một chút,sau lại nghe thấy những chuyện đứa nhỏ đã trải qua bằng lời kể của Tô Nghi, cùng với việc con gái ông trong khoảng thời gian này khuyên bảo, ông cũng đã nghĩ thông, nếu như đứa trẻ này được ông dưỡng ở bên cạnh thì còn có ai dám khi dễ nó chứ? Hiện tại, ông đã một chân bước vào quan tài cũng nên suy xét cuộc sống về sau này của đứa nhỏ.


An Lạc Vũ đi vào cửa, thì trông thấy lão gia tử ngồi ở phòng khách,y nhớ rõ lần trước gặp mặt là đang đi chơi cờ thì phải? Không nghĩ tới lần này vậy mà ở trong nhà chờ.
An Lạc Vũ đợi một chút nói:"Ông ngoại."
Lão gia tử vẫy vẫy tay một chút:"Ừ,qua đây cho ông ngoại nhìn xem."


An Lạc Vũ đi qua,ngồi kế bên lão gia tử, tay của lão gia tử đã che kín nếp nhăn một phen sờ đầu An Lạc Vũ,y có chút không thích ứng liếc nhìn lão gia tử một cái,đã lâu không có trưởng bối làm vậy với y, trước đây khi ba y còn sống,vẫn luôn thích sờ đầu của y, cũng có một đoạn thời gian y luôn oán hận ba mình đem bản thân y sờ đến lùn.


"Ha hả,con đây là thẹn thùng? Con ngoan có anh trai chiếu cố,sẽ không ai dám khi dễ con nữa."
Khắc Lạc Duy nghe xong lời của lão gia tử, thì ngồi trên sopha tiếp lời,hắn mới không cần ai bảo vệ An Lạc Vũ đâu:"Về sau không ai dám khi dễ y, tôi sẽ chăm sóc cho y thật tốt."


Sắc mặt Lão gia tử không tốt:" Cậu là ai? Lạc Vũ nhà ta,tự nhà ta chăm sóc, không phải là chuyện của cậu."


"Lão gia tử không thể nói những lời như vậy, tôi là người yêu hiện tại của An Lạc Vũ, ngay cả con chúng ta ngay cũng đã có ha hả." Khắc Lạc Duy nói những lời này đều là dán ở bên tai lão gia tử nói, trừ bỏ lão gia tử, An Lạc Vũ cũng không nghe thấy.


"Hỗn trướng! Lạc Vũ, người này không được,ông ngoại tìm cho con một người tốt hơn,con xem trước đây con thích nam, nhưng con cũng chưa từng thử ở chung với nữ nhân,cho nên con thử với nữ nhân xem có được không, ông ngoại cũng hi vọng con có thể cho ta một đứa cháu cố trai, ừ, cháu cố gái cũng tốt,Lạc Vũ thế nào? Con nhất định sẽ không cự tuyệt một lão nhân yếu ớt như ông đúng không? Lạc Vũ, người già như ông cũng sống không được bao lâu." Nói xong lão gia tử tà tà liếc mắt nhìn về Khắc Lạc Duy, một người ngoài lai như ngươi nghĩ muốn ta đoạt cháu ngoại của ta? Mơ đẹp!!!!


"Ông cố, ngài đừng khi dễ daddy, chúng ta điều có quan hệ huyết thống mà." Đúng lúc này đôi mắt lão gia tử trừng lớn,ông thật sự bị dọa rồi,một đứa nhỏ tóc đen đứng trước mặt ông,hơn nữa sau lưng còn có một đôi cánh chuồn chuồn,lão gia tử mồm mở to, nhìn miệng đứa nhỏ lúc đóng lúc mở nói, lúc này ông cũng không hề nghe rõ.


Lão gia tử khiếp sợ quay đầu nhìn An Lạc Vũ cho dù ông cũng đã từng trải qua rất nhiều đại sự đời người:"Lạc Vũ, đây là cái gì? Nó làm sao có thể nói? Hơn nữa lớn lên rất giống con,quả là An Lạc Vũ phiên bản nhỏ."


An Lạc Vũ căng cả da đầu,không biết nên giải thích tình huống của Hắc Mao như thế nào:"Ông ngoại, đây là con của con cùng Khắc Lạc Duy, không dọa đến ông chứ?"


Lão gia tử có chút không tin, sao có thể có một đứa con như vậy? Trong TV còn đáng tin hơn một chút:"Lạc Vũ, nghe lời ông ngoại,con vạn lần đừng để tên này miệng lưỡi trơn tru mà bị lừa, sao có thể là con của con được? Hẳn là sản phẩm công nghệ cao đi?"


"Thật sự mà, con không phải người trái đất,con cùng daddy là người ở văn minh hành tinh khác." Hắc Mao biện giải,nó cũng không muốn bản thân tự nhiên biến thành một cái máy móc tên Hắc Mao, kia không phải quá khủng bố rồi sao? Nghĩ đến đây Hắc Mao liền rùng mình một cái.


Lão gia tử vỗ ngực nói:"Lạc Vũ, chuyện này là sao?" Này, người ngồi bên cạnh ông sẽ không thật là người ngoài hành tinh đi? Ông cũng từng có tuổi trẻ mê muội UFO đấy!!!!!!!!


An Lạc Vũ suy xét lời nói, để không làm cho lão gia tử kinh hách rồi mới trả đáp:" Giống như lời đứa nhỏ đã nói, ông ngoại bằng không ngày mai con lại nói tỉ mỉ với ngài."


"Cái kia..... Gọi là Khắc Lạc Duy đúng không? Tôi sẽ tin cậu là người hành tinh khác, không sai là tin cậu, nhưng là cậu phải đem đĩa bay cho tôi nhìn xem,tôi mới tin!" Lão gia tử làm khó Khắc Lạc Duy, ông vẫn thấy cái tên này đã làm thủ thuật che mắt gì đó với cháu ông, thế giới này chuyện lạ gì cũng có, vẫn là lão nhân như ông có chút kiến thức, mà ở trên đời này cũng có không ít người mang theo dị năng, tên nhóc này hẳn là dùng thuật che mắt mới đúng, hắn có thể lừa cháu ngoại của ông, nhưng ông đã là lão bất tử thành tinh, không có khả năng bị lừa đâu.


"Loại đồ cổ như đĩa bay, thật đúng là rất lâu tôi không nhìn thấy, bất quá tôi có thể nhờ người đến viện bảo tàng xem,tìm được rồi sẽ mang đến cho ông." Khắc Lạc Duy có chút khó xử,thật sự hắn cũng không biết tìm cái đồ cổ này ở đâu nữa, thế nhưng cẩn thận tìm một chút có lẽ sẽ thấy.


An Lạc Vũ nhìn thấy bộ dạng buồn rầu của Khắc Lạc Duy thì vội vã nói:"Ông ngoại sao ông lại làm vậy? Đĩa bay là người trái đất chúng ta nghĩ ra,cũng không nhất định sẽ có."


Lão nhân tràn đầy tự tin, bắt đầu dụ hoặc Khắc Lạc Duy:"Cái gì là có hay không có? Nếu hắn là người ngoài hành tinh vậy nhất định phải có. Kỳ thật cậu có thể nói thật với tôi, nếu cậu là người của long tộc,tôi cũng có thể yên tâm giao Lạc Vũ cho cậu."


Khắc Lạc Duy nhìn chằm chằm mấy người đang đi đến phòng khách Tô gia cười nói:"Lão gia tử vì sao lại không tin? Thật ra thì tôi cũng có thể chứng minh cho ngài xem, ngài phải xem thật kỹ đấy."


Lão gia tử đứng lên nắm lấy An Lạc Vũ tiếp khách đang đi đến:"Không có đĩa bay tôi sẽ không tin, được rồi trước không thảo luận mấy cái này,buổi tối chúng ta lại nói tiếp,Lạc Vũ, hiện tại cùng ông đi tiếp bạn của ông."


Ba người đi đến, trong đó có một người đôi mắt lóe ra một tia tà ác, Khắc Lạc Duy híp mắt nhìn hắn, làm gì không làm lại đánh chủ ý lên người của hắn.
Khắc Lạc Duy nhẹ giọng nói với Hắc Mao:" Hắc Mao con nói có phải hắn ăn thạch tín không? Ngại mệnh dài sao?"


"Daddy thật lợi hại,mới đến trái đất một thời gian, thì đã biết nói lấp lửng." Hắc Mao đồng ý, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái tên lộ ra ánh mắt tà ác đang chăm chú nhìn vào baba của nó.
Khắc Lạc Duy cảnh cáo Hắc Mao:"Ít nói lời vô nghĩa,con phải để ý đến baba."


"Tuân mệnh trưởng quan,tiểu nhân nhất định bảo vệ tốt cho các hạ An Lạc Vũ." Hắc Mao giơ tay chào theo nghi thức của quân đội lớn tiếng đáp, kết quả chính nó lại là đứa nở nụ cười trước tiên, thì ra daddy của nó lại chơi vui như như vậy.






Truyện liên quan