Chương 53:

Tô Nghi đứng trên thuyền, lần trước cùng chiến hữu chấp hành nhiệm vụ là ở trên một hòn đảo nhỏ thuộc biển Thái Bình Dương,lúc ấy bọn đi lấy một ít hài cốt kỳ lạ mang về,lần này cấp trên nói sinh vật kia có khả năng là ở ngoài vũ trụ, cho nên trước tiên bọn họ sẽ đến bên ấy xem.


"Tô Nghi đừng lo lắng sẽ không có việc gì." Trần Phàm nói, đội của bọn họ nửa năm trước đã mất đi một người tên là Trương Hoa,còn có Triệu Dật vì bị thương nặng mà phải xuất ngũ, ngoài ra những người khác điều có mặt.


Trước kia vẫn luôn ngại Trương Hoa quá ồn ào nhưng khi Trương Hoa đi rồi hắn lại cảm giác thật quá yên tĩnh,vẫn luôn không quen:"Lão đại, miệng rộng Trương Hoa đi rồi,người trên thuyền chúng ta có chút âm trầm,còn có đội long tổ kia cũng quá im."


"Hắn đi rồi thì chúng ta phải thay hắn mà sống tiếp,Trần Phàm lấy bình rượu ra đây,nói cho Trương Hoa cùng các anh em đã mất biết, lần này có lẽ chúng ta phải đi xuống nhìn bọn họ." Tô Nghi nói,hắn ở nhà cùng An Lạc Vũ nói chuyện quả thật là một người anh trai mẫu mực, nhưng mà người ở trong đội vẫn luôn cho rằng Tô Nghi là một người kiệm lời lạnh lùng.


Nhiệm vụ lần này hắn mang theo 40 người bộ đội đặc chủng, trong đó có hai người lần trước đã đến đây, long tổ năm người, hơn nữa thêm Dương Tuấn và Trần Phàm tổng cộng là 48 người.


"Đội trưởng là nơi đó, lần trước chúng tôi chính là ở phía dưới khe núi phát hiện hài cốt kia, đồng đội chúng tôi năm người đi vào đã ch.ết đi vài người." Bộ độ đặc chủng từng đến đây nói.


available on google playdownload on app store


Một người trong nhóm đó cũng nói theo:"Chính là nơi này, nơi khác tôi cũng từng đi xuống xem, muốn tìm chính là chỗ này, nơi đây tôi cùng y chưa từng xuống."


"Vậy được rồi, chúng ta từ dưới tìm lên,các cậu đi lấy võng(lưới) chúng ta phải ngăn lại cửa khẩu,nếu thật có thể tìm thấy thì một đao giết ch.ết không thể để nó chạy thoát,nhớ kỹ lần này chúng ta tìm loài sinh vật lớn lên giống bạch tuột,hẳn là rất lớn, hai người trong đội long tổ ở lại quan sát, ngoài ra bộ đội đặc chủng cũng lưu lại mười người,còn lại đi theo tôi từ từ đi lên tìm kiếm,nếu bên này gặp phải tình huống gì thì nhất định phải nhanh chóng gọi chúng tôi:" Tô Nghi nói xong bắt đầu mang theo người đi vào bên trong, hắn cho Dương Tuấn ở lại chuẩn bị võng, bất luận là như thế nào cũng phải bắt cho bằng được, cho dù phải đánh đổi cả mạng sống cũng không thấy tiếc.


----
Hôm nay Trần lão gia tử đặc biệt vui vẻ,ông cuối cùng có thể mượn Khắc Lạc Duy đến đây một chuyến,hiện tại ông chỉ cần lừa gạt người vợ của con trai, như vậy gió đông đã đủ.


Lão quản gia bắt máy lập tức nói ngay không cho người ta chen miệng vào:"Uy, là tứ thiếu gia sao? Ngài nhanh lại đây nhìn xem,lão gia tử ngất rồi ngài cũng biết hôm trước Trần Nghị đã không còn lão gia tử đã đau lòng vài ngày, ăn không ngon,tứ thiếu gia ngài mau đến đây xem làm sao bây giờ,anh hai anh ba của ngài đều không có ở đây,đại thiếu gia càng là mặc kệ Trần Nghị,ngài mau quay về nhìn xem,có lẽ lão gia tử sẽ vui vẻ mà không còn đau lòng nữa."


"Ai gọi đến?" Trương Sở hỏi,hắn biết mấy năm nay Chu Nghĩa sống quá khó khă, sau khi chuyện 5 năm trước xảy ra Trần Khải cùng Chu Nghĩa tuy rằng còn ở chung nhưng mà tình cảm cũng không còn được như trước nữa.
"Lão gia tử ngất rồi,quản gia bảo tôi trở về một chuyến."


"Vậy cậu gọi điện thoại cho Khải đi."Hắn vẫn nhớ chuyện năm đó cũng chính là lão gia tử lừa người đi đến.


"Hắn hai ngày nay đi công tác hiện tại không ở B thành." Chu Nghĩa nói xong chuyển động bánh xe lăn đi thay quần áo,vừa rồi y có chút không cẩn thận làm quần áo bị dính một chút vết dơ.


"Chu Nghĩa,cậu không được đến đó,lỡ như chuyện năm đó lại tiếp diễn lần nữa thì mạng của cậu nhất định cũng sẽ không còn!" Trương Sở ngăn cản,hắn trước đây chính là chiến hữu của y, trước kia khi Chu Nghĩa còn trong đội thì chính là một tay bắn tỉa tốt nhất,thậm chí nếu y vật lộn cũng chẳng có mấy ai có thể đánh thắng y, kết quả người hại Chu Nghĩa ra nông nỗi này lại là người yêu của y,rõ ràng đã từng khuyên y nhưng hiện tại thì sao? tủy bị thương ngay cả eo cũng bị phế đi phải ngồi xe lăn, cũng đã 5 năm trôj qua,cuối cùng khi ấy đã có chuyện gì? Chu Nghĩa một chút cũng không để lộ ra ngoài.


Chu Nghĩa nở nụ cười chua xót:"Cậu nghĩ tôi có thể không đi được sao? Dù sao lão gia tử cũng là ba của Khải. Mặc kệ trước kia ngài đã làm ra chuyện gì thì cũng đã không thể thay đổi,hiện tại nó cũng không ngừng tr.a tấn chúng tôi,Khải kỳ thật cũng muốn về nhà, trước kia lão gia tử rất là thương hắn nhưng cũng bởi vì có tôi mà không thể quay trở về nữa, tôi cũng đã vô cùng mệt mỏi nếu có thể giải thoát cho nhau cũng tốt,hy vọng về sau Khải có thể thoát khỏi bóng ma này."


"Vậy để tôi chở cậu qua đó."
"Cám ơn cậu,Trương Sở."


Trương Sở đẩy xe lăn từ từ về phía gara,hắn thật sự cũng không muốn người nam nhân này phải chịu một chút thương tổn nào nữa:"Chu Nghĩa vì điều gì cậu không rời khỏi Khải? Nếu cậu nguyện ý cùng tôi rời đi, thì tôi cũng nguyện ý chiếu cố cậu chúng ta sẽ cùng nhau đến nông thôn,cùng nhau trải qua sinh hoạt đơn giản." Trương Sở đem bí mật chôn sâu vào trong lòng nhiều năm nói ra, cảm giác lòng ngực cũng đã nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.


"Trương Sở không cần thương hại tôi,cả đời này tôi đã không còn khả năng sẽ ở bên cạnh người khác nữa,Khải cũng rõ ràng đều ấy nên chưa bao giờ bảo tôi rời đi, nhưng hiện tại tôi cũng nên rời đi thôi, nơi này không còn là nơi để tôi có thể tiếp tục sinh sống,nếu có thể rời đi thì ít nhất Khải sẽ nhớ tôi cả đời." Chu Nghĩa- y không muốn Khải sẽ quên đi mình.


Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến cố trạch Trần gia.
"Được rồi,đẩy đến đây thôi,cậu không cần đợi tôi."


Chu Nghĩa đẩy xe lăn đi vào thư phòng của lão gia tử,nơi này đối với y vô cùng quen thuộc,vẫn còn nhớ rõ mười năm trước y lần đầu tiên đến nơi này chính là bảo vệ lão gia tử,khi đó Khải vẫn còn là học sinh luôn thích chọc ghẹo y không ngờ đến cuối cùng lại đi đến bước này,Chu Nghĩa nhất thời cảm khái:"Lão gia tử,con đã đến rồi,ngài có chuyện gì thì hãy nói đi."


Lão gia tử nhìn nam nhân tráng niên ngồi trên xe lăn, nguyên bản một vị thiên chi kiêu tử sớm đã bị đôi chân tàn phế cùng chiếc xe lăn phá hủy đi tất cả mọi thứ:"Lá gan của cậu cũng thật không nhỏ,còn dám đến đây."
"Lão gia tử muốn con đến,người làm hậu bối như con sao lại không đến được."


"Đến là tốt,đến là tốt hẳn mấy năm nay cậu hận ch.ết tôi đi."


Thân thể vài năm nay của Chu Nghĩa không được tốt, Khải cũng vì thế mà không được dễ chịu, mấy năm gần đây cũng đã gầy đi không ít những bộ quần áo trước kia cũng không còn vừa người,y có chút đau lòng:"Đương nhiên là hận,chính là làm sao có thể trả thù đây? Nếu tôi làm ngài bị thương,Khải phải làm sao bây giờ? Vì vậy nỗi hận cũng chỉ có thể để ở trong lòng dùng nó làm phân bón cho tình yêu."


"Nói rất đúng, Khắc Lạc Duy xem cho hắn."


Khắc Lạc Duy cũng không muốn biết đến chuyện nhà của hai người này, vì vậy hắn chỉ cần làm xong sớm rồi rời đi là được, Khắc Lạc Duy đem Chu Nghĩa từ trên xe lăn đặt lên bàn làm việc của lão gia tử, không còn cách, căn phòng này không có giường hay gì khác, chỉ có mỗi cái bàn làm việc là hơi lớn một chút.


Chu Nghĩa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khắc Lạc Duy đặt lên trên bàn quần cũng đã bị cởi,hai chân sớm đã không còn cảm giác cứ như vậy mà bị kéo lên bàn. Khắc Lạc Duy nhìn người đã gầy đến trơ xương, ngay cả cơ bắp ở mông cũng đã ít đến khó mà tưởng tượng nổi, cũng may khuôn mặt còn có thể nhìn được, thế nhưng thân thể ốm yếu như vậy thật sự có thể chịu đựng được thuốc kia sao? Lần trước Tô Nghi có thể dùng được, nhưng mà vẫn chưa thấy qua người sắp ch.ết có thể chịu đựng vượt qua nha.


Phần eo dưới của Chu Nghĩa không có cảm giác, vì thế lúc quay đầu nhìn lại thì đã thấy quần bò của mình đã bị cởi ra, sau đó bắt đầu giãy giụa:"Buông ta ra, hỗn đản, mau buông ta ra."


"Thành thật một chút." Khắc Lạc Duy cũng lười quan tâm đến sự phản kháng của Chu Nghĩa, hắn đã đáp ứng với Tô lão gia tử rồi, bằng không lão nhân kia sẽ cả ngày quấn lấy An Lạc Vũ, không còn cách nào hắn mới đến đây, áo trên người Chu Nghĩa cũng đã nhanh chóng bị Khắc Lạc Duy cuốn lên,vẫn còn tốt eo còn có chút thịt,thuốc này đã có nơi tiêm vào.


Chu Nghĩa không còn giãy giụa, thanh âm có chút run rẩy:"Lão gia tử ngài kỳ thật cũng không cần làm như vậy, con dù sao cũng không còn sống được bao lâu, vì sao ngài không cho con ch.ết một cách bình yên? Hiện tại con chỉ có nghĩ như vậy mà thôi."


Lúc trước cũng bởi vì y chạy thoát mà lão gia tử thiếu chút nữa đã bị sát thủ bắn ch.ết,tuy rằng lão gia tử đã tránh nhưng bả vai vẫn là trúng đạn,cuối cùng y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại bị năm sáu nam nhân luân phiên thao làm, sau khi lão gia tử nhìn thấy y bỏ chạy thì đã đứng bất động tại cố trạch, bác sĩ đến cũng không chịu cầm máu, y làm sao có thể để Khải sau khi làm xong nhiệm vụ trở về mà không thể nhìn thấy lão gia tử? Rõ ràng lão gia tử đã đồng ý, y nhớ lúc đó Khải đã vui vẻ dạt dào ý cười đến bao nhiêu,Khải còn nói chờ hắn trở về bọn họ sẽ cùng đi ăn sinh nhật của lão gia tử...


Trong tay Khắc Lạc Duy xuất hiện một liều thuốc màu lam, đầu tiên bỏ một phần thuốc ra thay vào đó là một chút máu của Chu Nghĩa,hy vọng như vậy sẽ không đến mức làm người này đau đến ch.ết đi,phàm là những thuốc như vậy thì sẽ có phần nguy hiểm đặc biệt là đối với người thân thể hư nhược.


"Lão gia tử một châm này đi xuống cũng không nhất định là sẽ tốt lên."
Trần lão gia tử kêu lên:"Cái gì? Tô lão gia tử đã hứa với ta, ông ta nói chỉ cần cậu ra tay thì chuyện của ta cùng con ta sẽ được giải quyết,nếu như bây giờ hắn ch.ết thì con ta phải làm sao bây giờ?!"


Khắc Lạc Duy thầm nói:"Tôi cũng không phải là vạn năng,nếu thật là ch.ết,tôi cũng không thể cứu sống được đâu."


Trần lão gia tử vẫn là tức giận,tức là vì người này chính là người đã mạnh mẽ đoạt lấy con trai mà ông yêu thương nhất:"Không phải là chưa ch.ết sao? Ta còn trông cậy vào hắn sinh cho ta một đứa cháu đấy,không phải, là sinh một tá bằng không thì tiện nghi cho cái tên này quá rồi."


"Tôi có thể làm hắn đứng dậy nhưng không có cách nào làm hắn sinh con." Khắc Lạc Duy nói xong đẩy mạnh mũi châm vào eo của Chu Nghĩa.


Chu Nghĩa nghe xong lời nói của lão gia tử thì thấy có chút không đúng,lão gia tử muốn y đứng dậy? Chính là thật sự có thể? Còn có nói cái gì mà muốn y sinh một tá con? Y là nam nhân mà sao có thể sinh được?! Nghe thấy mấy câu nói này Chu Nghĩa hoàn toàn hóa dại.


"Có thể đứng lên hay không còn phải nhờ vào chính cậu,chỉ cần cậu không ch.ết,cơn đau qua đi thì cậu đã có thể đứng lên." Khắc Lạc Duy cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn, sống hay ch.ết thì phải xem nghị lực của người này.


"Lão gia tử tôi đi đây, có thể sống hay không thì phải xem tạo hóa của hắn." Khắc Lạc Duy nói xong vừa định rời đi thì lúc này Trần Khải đã trở về,hắn nghe Trương Sở nói xong cơ hồ là đã chạy đua đến, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu cột đèn giao thông, hiện tại không tông trúng ai đã là một kỳ tích rồi!






Truyện liên quan