Chương 55:

Lúc bọn họ tiến vào thì đã trông thấy một con bạch tuột lớn tận bốn năm mét ở trong hồ nước, ánh đèn chiếu xuống chỉ nhìn thấy được con mẫu thú đang an tĩnh nằm ở dưới đáy nước, ở trên người giống như bị dây xích quấn quanh, nó đang cẩn thận chạm vào đám ấu tể của mình, còn đám ấu tể thì vẫn luôn la vang tựa như mong muốn được an ủi.


"Tô Nghi nó không có công kích tôi,chúng ta có mang theo lựu đạn không đó? Tôi có thể thử xem." Dương Tuấn nói.
Tô Nghi đưa hai trái lựu đạn cho Dương Tuấn:"Mang theo,cầm."


Rất nhanh Dương Tuấn bơi đến gần con mẫu thú,mẫu thú cũng không có tấn công hắn, hắn nhanh chóng đem hai cái lựu đạn cột lên trên dây xích.
"Lão đại,có thể." Dương Tuấn bò lên bờ.


Tô Nghi không nghĩ đến việc này vậy có thể đơn giản đến như vậy, lúc đầu hắn còn nghĩ thứ này sẽ vô cùng khủng bố, kết quả ngoại trừ con mẫu thú nhìn giống con bạch tuột ra thì rất ôn hòa:" Khoan kéo, chúng ta ra ngoài trước đã."


"Kéo đi."Tô Nghi mamg theo tất cả mọi người ra ngoài, lúc này mới cầm lấy dây thừng nối với lựu đạn động một cái kéo ra.
Vào lúc Tô Nghi kéo, Dương Tuấn liền ôm Tô Nghi liều mạng bơi về phía xa, nơi mà đội viên đang đứng.
"Oanh" lựu đạn nổ tung.


Tô Nghi ướt đẫm đứng trên bờ biển:"Dương Tuấn cậu nói, nó sẽ bị nổ ch.ết không?"
"Không biết." Dương Tuấn cảm thấy một con sinh vật truyền kỳ như vậy thì làm sao có thể ch.ết dễ đến thế?


Một nhóm người đều đứng ở cửa động chờ, qua một thời gian thì vào xem xem sinh vật kia cuối cùng đã ch.ết hay chưa, nếu không ch.ết thì có thể làm lại,tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhiệm vụ phải ch.ết này lại có thể hoàn thành nhẹ nhàng như thế.


"Thời gian dài như vậy cũng không có động tỉnh,chúng ta vào xem đi." Tô Nghi nói rồi mang theo người đi vào.
"A" lúc này có một đội viên giống như bị thứ gì đó quấn lại, kéo vào đáy nước.
Tô Nghi kêu lên:"Sao lại như vậy? Mau lui ra,thứ kia còn chưa có ch.ết."
"Ra rồi,nó ra rồi."


Một con bạch tuột lớn khoảng sáu mét chậm rãi hướng từ sơn động ra ngoài,mà đội viên bị kéo lúc nãy cũng đang đứng trên xúc tu của con bạch tuột kia.


"Lý cậu mau đi xuống,nó sẽ giết cậu." Một đội viên hướng đồng đội đang ở trên xúc tu kêu lên,mẫu thú kia đang bị thương, có rất nhiều xúc tu đang chảy máu màu lam, hiện tại nó vô cùng tức giận.


"Đừng gọi Lý đã ch.ết rồi, cậu thấy không vừa rồi có con ấu tể ở bên gáy của hắn." Dương Tuấn la lên, mọi người vừa thấy xác thật là như vậy.


Rất nhanh tiếng súng đã vang lên,từng viên từng viên đạn mau chóng bắn vào thân thể của mẫu thú, mẫu thú càng lúc càng chảy nhiều máu, mà đám ấu tể cũng không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn, vừa rồi ấu tể kia cũng dùng thân thể của Lý chắn lại viên đạn.


"Tư ,tư." Lúc này con mẫu thú phát ra tiếng kêu sắc bén, rất nhiều người chịu không được mà che lỗ tai lại.


"Nhanh lên dùng lửa đốt nó, nó sợ lửa." Hơn ba mươi đội viên không quan tâm đến sống ch.ết mà vọt về phía trước mẫu thú,bọn họ gắt gao bám lên thân thể mẫu thú, cho người trong nhóm long tổ có dị năng hệ lửa nướng con mẫu thú, mặt khác còn có ba người đặc chủng binh cũng dùng súng phun lửa lớn nhất đốt cháy mẫu thú.


Mẫu thú không ngừng giãy giụa, cũng có người đã bị mẫu thú bứt lên ném xuống hồ nước, Tô Nghi rồi đến Dương Tuấn cũng giữ chặt một sợi dây xích.


Dần dần bọn họ ngửi được một mùi hương đó là mùi hương mà bọn họ cũng chưa từng ngửi qua, so với heroin nguyên chất nhất trên thế giới cũng là một vật trí mạng.


Tô Nghi buông tay thở hổn hển:"Thế nào ch.ết chưa?" Hiện tại hắn đã không còn sức nếu không phải nhờ vào ý chí cường đại hẳn đã nằm xuống rồi.
Long Dật cười lớn:"Haha..ha rốt cuộc cũng ch.ết,nhiệm vụ hoàn thành."


"Cuối cùng cũng ch.ết,nhanh lên đem anh em bị thương từ trong nước nâng dậy." Tô Nghi kêu lên,hắn thật sự là không đứng nổi nữa.
Lúc này cũng không ai phát hiện ra,những chất lỏng bị nướng qua chảy xuống nước dần dần thấm vào các bộ đội đặc chủng đang ở trong nước.


Người có thể chịu được đều đi lên đỡ những đồng đội bị thương đứng dậy đi đến bờ biển, kỳ thật bọn họ đã giác ngộ được một việc, tuy rằng bọn họ ăn mặc trang phục không thấm nước nhưng mà ở trong nước lăn qua lăn lại như vậy muốn không bị ký sinh căn bản là không có khả năng, trong nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.


Làm quân nhân ai cũng không sợ ch.ết nhưng nghĩ đến cái ch.ết tràn đầy uất ức như này thì quả là ba chấm chẳng lẽ họ phải chờ ch.ết thật sao?


Ở B thành phương xa, Hắc Mao mở to đôi mắt đen nhánh, lăng lăng nhìn về cái đảo kia, lần này thật sự là có hi vọng sao? Nhất định là sẽ có! Quả nhiên, vĩnh viễn đều không thể khinh thường nhân loại bé nhỏ, bởi chính những con người bé nhỏ ấy đã làm ra rất nhiều kỳ tích khiến cho các chủng tộc khác phải nể phục.


Tô Nghi trở lại,hắn cùng các đội viên đều lập công hạng nhất,nhưng mọi người đều không thể vui vẻ đến vậy, tất cả người tham gia nhiệm vụ lần này đều còn ở trong quân đội, bọn họ có thể có một đoạn thời gian không thể ra ngoài, bởi vì còn chưa xác định được trên người có ký sinh hay không? Tô Nghi nghĩ vẫn nên đi tìm Khắc Lạc Duy hy vọng tất cả đội viên đều sẽ có thể cứu sống, sù sao thì hắn cũng không muốn trông thấy đồng đội ch.ết ngay trước mặt mình, huống chi nếu có cơ hội sống hắn cũng chẳng muốn ch.ết.


"Em trai anh đã về." Tô Nghi đối với An Lạc Vũ đang ngồi trên đùi Khắc Lạc Duy lên tiếng, biểu hiện của hắn vẫn còn tốt không có làm cho An Lạc Vũ nhìn thấy có chuyện gì không đúng.
"Anh đã về,nhiệm vụ hoàn thành thế nào? Đã tiêu diệt thứ kia rồi sao?" An Lạc Vũ nêu ra một tràng vấn đề.


"Em cho anh nghỉ một lát,vấn đề nhiều như vậy, xác thật đã bị tiêu diệt,đồng đội ch.ết mười mấy,những người khác đều còn sống, Khắc Lạc Duy cậu nhất định có cách giúp đúng không? Tôi không muốn nhìn bọn họ chờ ch.ết." Trong mắt Tô Nghi mang theo một tia khẩn cầu, hắn muốn mọi người đều có thể tiếp tục sống sót.


"Để tôi nghĩ đã, cậu chăm sóc An Lạc Vũ một chút, tôi đi điều tra." Khắc Lạc Duy nhìn Tô Nghi nói.


An Lạc Vũ mang theo đôi mắt long lanh mở to nhìn chằm chằm vào Khắc Lạc Duy, hiện tại hắn đã hết cách với An Lạc Vũ rồi, vẫn là nên đi tìm biện pháp, tốt xấu gì cũng là tộc nhân của người yêu không phải sao?


"Em trai, Khắc Lạc Duy thật sự là người nơi đó?" Tô Nghi sớm đã nghi ngờ thân phận của Khắc Lạc Duy, nhưng mà hắn đã điều tr.a qua, hoàn toàn là tr.a không được, mà chuyện lần này cũng vô cùng quỷ dị.
"Ông ngoại không nói cho anh biết?"


"Không có, miệng ông ngoại quá kín,anh tự mình suy nghĩ Khắc Lạc Duy không phải là người ở trên trái đất."


"Đúng vậy, Khắc Lạc Duy không phải người trái đất,hắn đến từ đâu em cũng không rõ, thế nhưng anh hãy yên tâm,hắn sẽ không làm thương tổn đến chúng ta." An Lạc Vũ nói, nếu như không phải có Hắc Mao cùng Lam Mao thì y cũng sẽ không hạ quyết tâm ở bên Khắc Lạc Duy, cuối cùng thì y cũng chỉ là một người trái đất nhỏ nhoi làm sao mà biết được chuyện của Khắc Lạc Duy sống ở một hành tinh khác? Nhưng nếu có hai đứa nhỏ thì sẽ khác,nói trắng ra hai đứa con chính là hậu trường của y.


Thật ra An Lạc Vũ cũng nghĩ rất rõ, y có hai đứa con đã là trời cao ban ân, nếu có thể cùng Khắc Lạc Duy hòa hảo như vậy cũng rất tốt, y xác thật yêu cái tên ngoài hành tinh ấy, nhưng mà nếu một ngày Khắc Lạc Duy không còn yêu y nữa, thì y cũng có thể tiếp nhận, chủng tộc bất đồng thì sẽ có thói quen bất đồng, y biết sinh mệnh của mình quá yếu ớt mà Khắc Lạc Duy lại có bao nhiêu là cường đại, y chỉ hy vọng một điều là Khắc Lạc Duy cùng con có thể ở bên y đến khi y già đi.


Hẳn là không thể ở bên cạnh Khắc Lạc Duy thật lâu, cùng lắm thì cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi mà thôi, Khắc Lạc Duy có thể sống rất rất lâu, thế nhưng Hắc Mao cùng Lam Mao cũng có thể sống thật lâu đi? Nếu như vậy thì Khắc Lạc Duy muốn quên đi y cũng là có chút khó khăn, bởi chỉ cần Hắc Mao cùng Lam Mao ở trước mặt Khắc Lạc Duy đi một vòng, thì cái tên kia nghĩ muốn quên y cũng sẽ khó khăn, nghĩ đến đây An Lạc Vũ nở nụ cười, có hai con ở đây thì Khắc Lạc Duy muốn lừa y là không có khả năng, cho nên y cũng thật an tâm khi ở cạnh hắn.


Tô Nghi ở trước mặt An Lạc Vũ lay lay gọi vài tiếng, thật là em trai hắn vào lúc cùng hắn nói chuyện mà còn có thể thất thần đến như vậy:" Em trai em nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến nhập thần."


"Không có gì,anh, em bảo Hắc Mao xem cho anh, xem anh có bị kí sinh hay không, như vậy thì em cũng sẽ yên tâm." An Lạc Vũ nghĩphải xem xét cho Tô Nghi một chút, nếu Tô Nghi không sao thì ông ngoại nhất định rất vui đương nhiên y cũng vô cùng vui vẻ, bởi vì đây cũng là người anh trai đầu tiên của y.


An Lạc Vũ nhìn Hắc Mao đang ngồi ở trên giàn nho xanh nói:"Hắc Mao đến đây, đừng có giả u buồn, cái đó không thích hợp với đứa nhỏ như con đâu."
Tô Nghi nhìn theo ánh mắt của An Lạc Vũ, nơi đó ảnh quỷ còn không có huống chi là một bóng người:"Hắc Mao là ai?"


An Lạc Vũ vô cùng kiêu ngạo:"Hắc Mao là con của em, ừm, nó còn chưa được sinh ra."
Tô Nghi ngạc nhiên:" Còn chưa sinh ra đã gặp được!?"


Tô Nghi bình ổn cảm xúc của chính mình,vừa rồi hắn quả là có chút thất thố:"Nó,nó,nó....An Lạc Vũ này cái cánh dài dài kia chính là Hắc Mao trong miệng em đi? Thấy thế nào cũng giống như tiểu tinh linh trong TV."
"Chính là nó,đừng nhìn thấy nó nhỏ mà lầm, nó rất là lợi hại đó."


"Nhanh lên Hắc Mao,con xem Tô Nghi như nào? Có bị ký sinh không?" An Lạc Vũ quýnh lên ngay cả tên của Tô Nghi cũng kêu ra,vgần đây nhất y rất thích gọi hắn là anh.
"Chú ấy rất tốt, không có bị ký sinh." Hắc Mao chậm rãi bay qua nói, nhìn như nào cũng giống như hữu khí vô lực, hơn nữa còn không có tinh thần.


"Hắc Mao con sao vậy?" An Lạc Vũ sốt ruột,y hình như phát hiện con trai của mình đã xảy ra vấn đề.


"Baba Hắc Mao chỉ là mệt, nghỉ ngơi một chút là không sao." Hắc Mao ngáp một cái,dùng hai tay che miệng,bay đến trong túi An Lạc Vũ chui vào ngủ ,nó sẽ không nói cho baba biết, nếu nó không áp chế được em trai, rất có thể sẽ bị em trai hút khô năng lượng mà ch.ết đi, thế nhưng hiện tại vẫn còn tốt, chỉ cần nó uy no em trai, thì baba sẽ không sao, thế nhưng nếu nhân loại có thể tiến hóa, nó sẽ có hi vọng sống sót, nó nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu đựng thêm hai tháng nữa, mà trong hai tháng này thế giới sẽ có bao nhiêu điều dạng biến hóa....






Truyện liên quan