Chương 56:
Khắc Lạc Duy đi đến thư viện lớn nhất của đế quốc, nơi đây sở hữu rất nhiều cuốn sách lâu đời về trước, những cuốn sách này điều rất trân quý, hắn cầm trong tay mấy cuốn sách lật đến lật lui tìm kiếm những thông tin liên quan đến việc chữa trị những người bị thực não thú ký sinh, nhưng mà đều không có bất kỳ thông tin gì, cho dù có cách thì những thông tin được tinh linh ghi lại cũng không thích hợp cho nhân loại sử dụng.
"Nhóc thúi, con đã chạy đi đâu? Ngay cả chuyện của đế quốc cũng mặc kệ không lo." Một âm thanh sang sảng vang lên.
Sau khi Tô Nghi biết bản thân không bị ký sinh, thì thở ra một hơi nhẹ nhỏm nhưng mà vẫn còn gần 40 đội viên chưa được xác định, cũng có mấy người đã bị xúc tu của mẫu thú quăng đến vách đá ch.ết đi không thể quay về, nghĩ đến đây lòng hắn có chút nặng trĩu:" Em trai, con em thật sao? Nhưng sao em lại không có bộ dáng của người mang thai?"
"Ba nó cũng không phải người chỗ này, quái dị cũng là có thể."
"Em trai, đứa nhỏ này có thể giúp nhìn ra chúng ta có bị ký sinh hay không, vì vậy anh muốn em giúp anh một chút, giúp anh xem đám huynh đệ kia có bị ký sinh không? Để anh có thể thả bọn họ ra ngoài, hiện tại thần kinh của bọn họ vẫn luôn căng chặt, anh biết mọi người đều rất đau khổ, cảm giác chờ ch.ết này thật là không tốt chút nào."
Những vị quân nhân kia đều là vì bảo vệ nhân loại, nếu như An Lạc Vũ-y có thể giúp đỡ thì y tuyệt sẽ không từ chối:"Có thể, nhưng mà Hắc Mao ngủ rồi chờ nó tỉnh dậy là được."
Vài ngày nay, An Lạc Vũ đã không thấy Lam Mao tỉnh giấc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Hắc Mao lại ỉu xìu uể oải, có lẽ y nên chờ Khắc Lạc Duy trở về rồi hỏi hắn một chút, đứa nhỏ hẳn là bị bệnh cũng không chừng.
"Như vậy đi,anh mang em đến quân bộ xem đi, chờ con em tỉnh là có thể giúp bọn họ nhìn xem một chút." Tô Nghi nói xong thì đi ra ngoài lấy xe.
"Được." Mấy ngày nay An Lạc Vũ cũng không có đi ra ngoài, y vẫn luôn cảm thấy bản thân không có chút sức lực để đi, đều là do cái tên Khắc Lạc Duy kia không biết tiết chế, mới khiến y mệt mỏi đến như vậy.
An Lạc Vũ tham quan quân doanh xong, thì lúc này Tô Nghi mới đưa y đến xem đồng đội của mình,bởi vì không biết bản thân có bị ký sinh hay không cho nên hiện tại bọn họ đều ở chung một ký túc xá.
"Long Dật cậu đang làm cái quái gì vậy?" Tô Nghi gầm nhẹ, nhìn về phía Long Dật đang ngồi trên người Trần Phàm, hắn chỉ là mới đi ra ngoài không bao lâu mà cái tên này đã không chịu an phận, dám khi dễ đồng đội của hắn!!!
Long Dật cười hì hì đứng lên, dù sao cũng phải cho Tô lão gia tử một chút mặt mũi, nhưng mà cái tên Trần Phàm này cũng thật là đáng yêu, cho nên hắn mới mang đội viên thiên tài của mình ở tạm lại đây:" Không làm gì, chỉ là hắn thua cược với tôi mà thôi,nơi này thật là quá nhàm chán rồi."
"Baba,người khi nào đã đi ra khỏi nhà? Đây là đâu?" Hắc Mao bò ra từ trong quần áo của An Lạc Vũ, đại khái là sao khi ngủ được một giấc cho nên tinh thần của Hắc Mao cũng đã tốt lên không ít.
"Úi,đây là cái gì? Nhìn thật giống tiểu tinh linh." Long Dật hét lớn,hắn không thể ngờ được, ở lại đây hắn còn có thể thấy được chuyện tốt, nhìn thấy được tinh linh ở trong truyền thuyết trên TV.
Hắc Mao nhíu mày một chút, nâng ngón tay, thì Long Dật ngay trực tiếp nhận phạt, miệng thì lúc đóng lúc mở không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Người trong đội viên long tổ đứng dậy, khiến cho Tô Nghi chịu áp lực không ít:"Các người làm gì lão đại của bọn ta?"
Một thanh âm mang theo tiếng trẻ con vang lên:" Chỉ là cho hắn yên lặng một chút mà thôi."
"Các cậu không cần phải ồn ào, tôi dẫn người đến đây là để xem cho các cậu,nếu không bị ký sinh thì có thể đi về doanh trại." Tô Nghi nói với đội viên vẫn còn đang ngây người, hắn cũng có thể nghĩ đám người này hẳn là đã bị dọa rồi, bởi bọn họ không ai nhìn thấy được Hắc Mao.
Rất nhanh Hắc Mao đã đem người phân ra, trong gần bốn mươi người ngoại trừ ai được Tô Nghi an bài ở bên ngoài thì đều không sao,còn lại cùng Tô Nghi đi chiến đấu thì tất cả đều bị ký sinh.
"Các cậu trước ở lại ký túc xá, tôi đã tìm người trợ giúp,có lẽ sẽ có cách." Tô Nghi gian nan nói, lúc còn chưa xác định hắn còn mang theo tâm lý may mắn, thế nhưng bây giờ thì gần 30 người bị ký sinh rồi.
Dương Tuấn cười cười đi đến trước mặt Tô Nghi:"Lão đại không cần an ủi chúng tôi,kỳ thật đám anh em biết đây đều là không may,ban đầu chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý chờ ch.ết,chỉ là phương pháp ch.ết này có chút khó tiếp thu mà thôi."
Dương Tuấn nhìn về phía An Lạc Vũ:"Lão đại,đây là em cậu đi? Chính là, người lúc trước chúng ta đã nhặt về?"
"Ừ,là em trai tôi, mọi người cũng đừng quá lo, tôi có quen một người rất mạnh hắn nhất định sẽ có biện pháp."
Đêm đó Tô Nghi đưa An Lạc Vũ trở về, dặn dò quản gia chiếu cố thật tốt cho An Lạc Vũ, thì lúc này mới chạy về quân doanh, cũng trong đêm đó Tô Nghị đưa ký túc xá tốt nhất cho đám người bị ký sinh, mỗi người một phòng, chỉ là không thể rời khỏi quân doanh, còn những thứ khác muốn gì cũng được, điều sẽ tận lực thõa mãn bọn họ.
Một quân nhân hơi say cười lớn rót một ly rượu trắng:"Đến mọi người cùng uống,chúng ta trước đây đều là ăn bữa được bữa không,hôm nay lão tử quyết định hung hăng ăn uống cho đã nghiền."
Hơn nửa đêm thật vất vả mới có thể kéo hết đám người đến ký túc xá phòng gần nhất,Tô Nghi đã mệt đến thở hổn hển, bây giờ chỉ còn hắn,Dương Tuấn cùng Long Dật là có chút thanh tỉnh,những người khác đều đã hoàn toàn say mềm, nếu không phải Trần Phàm khuyên bảo Long Dật ở lại, Tô Nghi cảm thấy nhất định là sẽ có chuyện, hai người bên long tổ cũng có chút táo bạo, mà người trong long tổ cũng không phải thuộc hạng dễ dàng đối phó, nếu mà nháo lên hắn cũng không nhất định sẽ chống đỡ được, may mắn là có Long Dật áp bách bọn họ.
"Lão đại hôm nay chúng ta cùng nhau trò chuyện,tôi sẽ nói với đám huynh đệ về chuyện này, bọn họ nhất định sẽ vô cùng hâm mộ, tiêu diệt sinh vật ngoài hành tinh nha, không phải ai cũng có cơ hội." Dương Tuấn có chút say nói,hắn là nghĩ cùng Tô Nghi ngồi ngây ngốc thêm chốc lát, sau này hẳn là sẽ không còn cơ hội nữa,hắn cảm thấy bản thân mình đã có một số chuyện không thể nhớ rõ được nữa, hắn không cần đem đội trưởng, đem Tô Nghi quên mất, hắn muốn nhớ thật kỹ Tô Nghi, người hắn yêu, tuy rằng trước đây Tô Nghi đều không hề hay biết.
"Tốt." Hai người dìu nhau đi vào nhà ăn lấy rượu lúc này mới trở về phòng.
Dương Tuấn đã hoàn toàn say khướt:"Lão đại,Tô Nghi...."
Dương Tuấn chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người Tô Nghi:"Lão đại đến một lần,tôi thật sự muốn một lần...."
Tô Nghi vốn lười nói chuyện, tuy rằng hắn say đến lợi hại nhưng vẫn là không có say như ch.ết,đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dương Tuấn yếu ớt tuyệt vọng đến như vậy.
Tình cảm không rõ đang chậm rãi lan tỏa giữa hai người,Tô Nghi cũng không ngăn động tác của Dương Tuấn,hắn đã sớm biết người này yêu hắn sâu đậm, hắn cũng không muốn người này lưu lại tiếc nuối, rõ ràng là người sớm có thể xuất ngũ, nhưng mà bởi vì hắn mới không chịu rời đi, Tô Nghi mày thật sự có thể nói mày hoàn toàn không có cảm giác với y sao? Mày cứ tìm cớ đi,nếu như không thích thì mày làm sao có thể để một đại nam nhân lột quần áo của mày?
"Ha~" Tô Nghi thở ra một hơi, thật là thoải mái, tuy rằng bị kẹp có chút đau, nhưng mà thật không thể ngờ đến Dương Tuấn sẽ làm đến bước này, thế nhưng bên trong tên này cũng thật là chặt, nội vách ấm áp gắt gao bao bọc lấy hạ thân của hắn, đại não của Tô Nghi từng chút từng chút bị đứt gãy.
Khuôn mặt của Dương Tuấn tái nhợt mỉm cười mê người, cúi đầu hôn lên đôi môi mà hắn đã vô vàn tưởng niệm, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn mềm mại như vậy:"Tô Nghi cậu còn tỉnh táo đúng không?"
"Tô Nghi có thể làm cậu thoải mái tôi thật vui vẻ,thật rất vui vẻ,hưởng thụ thật tốt, tôi luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ động tình của cậu, rất giống vời suy nghĩ của tôi thật là mê người." Dương Tuấn tăng tốc lên xuống,nhìn Tô Nghi ban đầu còn chút tỉnh táo từ từ chìm đắm trong dục vọng ham muốn.
Đắm chìm trong dục vọng, Tô Nghi bất mãn tốc độ của Dương Tuấn:"Nhanh lên...nhanh một chút..."
Khóe miệng Dương Tuấn dần cong lên,tuy rằng phía dưới đã sớm bị xé rách nhưng hắn cũng không để bụng, nghe thấy Tô Nghi bảo nhanh lên, hắn lại lần nữa luận động cái eo đã sớm ch.ết lặng, tốc độ càng lúc càng nhanh muốn đem Tô Nghi lên đỉnh.
Đại khái tốc độ của Dương Tuấn vẫn không thoải mãn được Tô Nghi, hắn liền xoay người đè Dương Tuấn ở phía dưới rồi bắt đầu công thành đoạt đất.
"Tô Nghi lúc này cậu thật sự say đi?!" Dương Tuấn vuốt ve khuôn mặt của Tô Nghi, một chút một chút đem Tô Nghi ghi nhớ vào trong lòng, phía dưới sớm đã đau đến không còn tri giác, Dương Tuấn vẫn như cũ mở rộng hai chân mong muốn người phía trên đạt thêm thật nhiều khoái cảm sung sướng.
Phía sau sớm đã là một mảnh hỗn độn,máu đỏ chảy ra còn mang theo một ít màu xanh lam.
"Tô Nghi, chưa bao giờ ngờ được thể lực của cậu lại tốt như vậy." Dương Tuấn giật mình, thắt lưng tiếp tục phối hợp theo động tác của Tô Nghi, có lẽ bởi vì đau mà đầu óc của y càng ngày càng thanh tỉnh, vốn dĩ đầu óc hỗn loạn mơ hồ, hiện tại giống như đang hồi phục lại giống như xưa.
Bây giờ hắn đã nghĩ thông rất nhiều việc, hắn nên sớm nói cho người này biết mình thích hắn, chính mình yêu hắn vao nhiêu, chỉ như vậy mới có thể bắt được người này, bằng không bản thân hắn nhất định phải trơ mắt nhìn người này cùng nữ nhân đi vào lễ đường, nếu như lần này sống sót, Tô Nghi cậu đừng hòng nghĩ đến việc chạy thoát khỏi tôi.
Mãi cho đến hôm sau Tô Nghi mới kiệt sức ngủ trên người Dương Tuấn,nhưng Dương Tuấn vẫn luôn rất thanh tỉnh, hắn cảm thấy bản thân thật sắp ch.ết bằng không trên người làm sao lại chảy ra máu xanh lam,rõ ràng người bình thường đều là máu đỏ, có thể sinh vật kia đã chiếm hữu thân thể của hắn không chừng.
"A? Mẫu phụ ngài cùng daddy đã trở lại, thật tốt quá con rất nhớ hai người,đúng rồi con có việc muốn nhờ hai người hỗ trợ,có một chủng tộc bị thực não thú ký sinh người có thể cứu bọn họ không?" Khắc Lạc Duy trông thấy mẫu phụ cùng daddy không có trách nhiệm, thì vui vẻ kêu to, hắn đã tìm rất lâu chính là không tìm ra cách có thể cứu người bị ký sinh.
Mẫu phụ Khắc Lạc Duy lắc đầu:"Ta không thể làm trái với quy luật tự nhiên."
Khắc Lạc Duy tựa như đứa nhỏ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mẫu phụ:"Vì sao không thể? Không thể đi cửa sau sao? Mẫu phụ giúp con đi."
"Khắc Lạc Duy à, trước tiên con nói cho chúng ta biết,vì sao con lại muốn cứu bọn họ như vậy?" Daddy của Khắc Lạc Duy cười hỏi, hắn không nghĩ, bọn họ chỉ là đi ra ngoài một chuyến, trở về, thì đứa nhỏ đã trưởng thành không ít, lớn lên còn giống với người yêu của hắn quả thật là từ một khuôn khắc ra, chỉ là thằng nhóc hiện tại này đối với An làm nũng cuối cùng là con của ai? Rõ ràng con trai của hắn trước đây luôn có một cái biểu tình duy nhất, là người nào đã thay đổi được con hắn vậy?
"Tộc nhân của lão bà, y đã mang thai con của con, con không hi vọng y rầu rĩ không vui mãi, cho nên tốt nhất là đi điều trị tộc nhân của y, vậy thì y mới có thể vui vẻ,bảo bảo mới có thể khỏe mạnh ra đời." Con của hắn cũng bị hắn đưa ra.
"Con nói là thật? Ta đây đã có cháu? Đi chúng ta liền đi xem? Nhìn cháu của chúng ta." An Khải cao hứng nói, tộc nhân của bọn họ muốn có con nối dõi là vô cùng gian nan, cũng giống như hắn có con, thì không biết đã khiến cho bao nhiêu chủng tộc hâm mộ, nếu như biết hắn hiện tại đã có cháu trai còn không đỏ mắt ghen tỵ mới là lạ.