Chương 60:
"Hắc Mao mặt con bị sao vậy?" An Lạc Vũ nghe thấy tiếng kêu của An Khắc, y quay đầu, nhìn thấy Hắc Mao vừa vặn ngồi ở trên vai, giữa ấn đường khuôn mặt nho nhỏ có một tia màu vàng kim.
Hắc Mao không cảm thấy mặt mình có cái gì:"Baba không có gì."
An Lạc Vũ đưa gương cho Hắc Mao nhìn:"Trên mặt con làm sao lại có một ít tia vàng?"
Hắc Mao trừng lớn con mắt nhìn bản thân trong gương,tại sao lại như vậy? Tại sao? Khuôn mặt nhỏ của nó liền trắng bệch sợ hãi:"Ô ô ô, baba con không biết vì sao lại như vậy."
Hắc Mao nhìn về phía An Khả, hi vọng An Khả có thể giúp nó:"Ông nội."
"Để ta nghĩ cách, nghĩ một biện pháp." An Khả tự lẫm bẩm:"Chỉ mới một đêm mà thôi,sao lại như vậy?"
"Ông nội con không có cố ý,ngày hôm qua nói muốn dọn sạch con liền đi dọn sạch,nhưng mà sau khi con dọn sạch được một nửa thì đột nhiên bất tỉnh, con tỉnh lại thì lam tinh linh cùng nấm lam đều đã bị con thôn tính,tiêu diệt."
"Đứa nhỏ ngốc,cũng không hỏi ông nội làm sao có thể dọn sạch,con cho rằng sử dụng lĩnh vực thôn tính, tiêu diệt của con thì sẽ không làm nó biến mất không? Thứ này muốn đem chúng nó dọn sạch, thì không phải dùng thôn tính tiêu diệt,phải biết lĩnh vực thôn tính tiêu diệt cũng không phải làm nó biến mất,chúng nó sẽ tự động phân giải thành năng lượng hữu ích cuối cùng sẽ được cơ thể của con hấp thu,con thế mà lại đem lam tinh linh hấp thu hết,có thể không tiến hóa sao?" An Khả hận rèn sắt không thành thép,đều là do hắn không nói rõ ràng,hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn hắn đi tìm hoàng tộc để cung cấp năng lượng cho Hắc Mao sao? Hoàng tộc mới thật sự là một đám phiền toái.
An Khả nghĩ có lẽ chỉ có thể tìm bạn bè của mình hỗ trợ,chẳng lẽ không có hoàng tộc hỗ trợ thì không thể sinh ra tiểu tinh linh hoàng tộc sao? An Khả càng muốn thử.
"Tốt rồi,đừng lo lắng ông nội sẽ nghĩ cách."
Khắc Lạc Duy hỏi lại câu hỏi lúc nãy của An Lạc Vũ:"Mẫu phụ,Hắc Mao bị làm sao vậy?"
"Đừng nóng vội." An Khả thật sự không biết làm sao với hai cái người này, Khắc Lạc Duy còn tốt, chỉ sợ đứa nhỏ An Lạc Vũ này sẽ điên mất.
An Lạc Vũ vươn ngón trỏ chậm rãi sờ lên ấn đường của Hắc Mao một tia nhỏ màu vàng,y cũng nghe thấy hội thoại của Hắc Mao cùng An Khả,lần này sự tình so với lần trước càng khó giải quyết hơn,y giống như làm ra một quyết định quan trọng. An Lạc Vũ xoa xoa đầu tóc Hắc Mao rồi ngẩng đầu lên:"Mẫu phụ chỉ cần đối với đứa nhỏ tốt,ngài liền buông tay đi làm đi."
"Yên tâm,mẫu phụ nhất định sẽ dốc toàn lực,không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt sẽ không làm hỏng tính toán ban đầu."
An Khả hướng tay về phía Hắc Mao,vào lúc Hắc Mao bay về phía tay hắn thì một trận sắc vàng xuất hiện,vừa rồi Hắc Mao còn đang năng động giờ phút này đã an tĩnh nằm trong lòng bàn tay An Khả,hắn xoa xoa lòng bàn tay, Hắc Mao liền biến mất.
An Lạc Vũ nhìn thấy Hắc Mao biến mất thì vô cùng lo lắng:" Mẫu phụ,Hắc Mao đâu?"
An Khả chỉ vào ngực của mình:"Không sao đâu,nó ở chỗ này."
"Ta đã phong ấn Hắc Mao, hiện tại đem nó dưỡng ở chỗ ta để giảm bớt gánh nặng cho con,hiện tại ta muốn con tiến hóa,may mắn những người kia đã bị thực não thú ký sinh,chỉ cần con tiến hóa thì có thể dưỡng dục Hắc Mao cùng Lam Mao đến cuối." An Khả hạ quyết tâm nói, con đường tiến hóa là con đường vô cùng khó khăn.
Vào lúc hỗn loạn như vậy, Tô lão gia tử căng hết da đầu:"Lão tổ tông đứa nhỏ bị sao vậy? Nó cũng là cháu của tôi, không thể để nó gặp chuyện gì."
An Khả liếc nhìn Tô lão gia tử một cái:"Không phải chuyện của ngươi,đứa nhỏ ta cũng sẽ không để nó gặp chuyện, Khả Lai Tư anh phải cùng đám con cháu của mình nói chuyện cho thật tốt." Nói xong An Khả liền biến mất trước mặt mọi người.
Khả Lai Tư nhìn nơi mà An Khả biến mất,quả nhiên vẫn là tức giận.
Cuối cùng thì Hắc Mao bị làm sao? Mong là ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện,hắn biết An Khả có bao nhiêu hi vọng có thể đưa một đứa nhỏ thuần huyết thống mang về tinh linh tộc,năm đó mang thai Khắc Lạc Duy, An Khả có biết bao nhiêu là vui vẻ. Nhưng mà cuối cùng đứa nhỏ lại theo gien của hắn không kế thừa bao nhiêu huyết thống tinh linh, tuy rằng An Khả rất thất vọng nhưng mà vẫn đem đứa nhỏ nuôi nấng rất tốt.
Hắn hi vọng lần này An Khả có thể thực hiện được nguyện vọng của mình, mang theo đứa nhỏ thuần huyết về lại tinh linh tộc, mà trước đây hắn cùng An Khả trở về, người nhà An Khả đều không đồng ý, lúc đó An Khả cũng đã phát thệ nói y nhất định sẽ mang theo tiểu tinh linh thuần huyết trở về, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn nghĩ cách,đáng tiếc vẫn chưa được như ý.
"Daddy,ông ngoại,con mang An Lạc Vũ lên lầu." Khắc Lạc Duy bế An Lạc Vũ đang hoảng thần rời đi, Lam Mao vừa không sao, Hắc Mao đã gặp chuyện, việc này đối với An Lạc Vũ mà nói là có bao nhiêu đả kích, Khắc Lạc Duy - hắn có thể hiểu được.
Trong doanh địa, đội viên nghe xong lời giải thích của Tô Nghi, thì mọi người đã vui vẻ đến điên rồi,có người còn đem quần áo cởi ra ném loạn,tóm lại một câu chính là vui vẻ.
Sau khi bình tĩnh trở lại,tất cả mọi người đều đi rửa mặt, hạnh phúc đi ăn một bữa cơm, tốp năm tốp ba ngồi xuống nói chuyện phiếm,bọn họ đã làm chuẩn bị thật tốt bản thân sẽ ch.ết như thế nào, thế nhưng cuối cùng lại gặp được việc vui ngoài ý muốn.
"Ngươi là ai?" Long Dật đối với An Khả đột nhiên xuất hiện gầm nhẹ, hắn cảm giác được nguy hiểm,vô cùng vô cùng nguy hiểm,Long Dật đứng trước mặt An Khả cũng không dám thở mạnh.
Long Dật gầm nhẹ đem tất cả đội viên có ở đây đều chú ý đi đến,bọn họ không biết từ khi nào trong phòng đã xuất hiện một người xa lạ.
"Ta yêu cầu các ngươi cho ta một ít máu."
"Dựa vào gì chúng ta phải cho ngươi." Một đội viên trong đó lập tức nói.
"Ta cũng không cần các ngươi đồng ý cũng có thể lấy." An Khả không nói lời vô nghĩa,ngón tay của y lần nữa xuất hiện từng đạo ánh sáng thật nhỏ,lúc ánh sáng xuyên qua mọi người,An Khả cũng cùng ánh sáng biến mất cùng nhau.
"Đội trưởng đây là sao? Người đó là ai? Tại sao lại kiêu ngạo như vậy?" Một đám đội viên đi đến truy vấn,lúc này chỉ có Long Dật là không nói chuyện, hắn nghĩ hẳn đó là người đã cứu bọn họ.
Tô Nghi nghe đám đội viên nói xong thì phất tay:"Y là người đã cứu các cậu,tốt rồi đi ngủ đi,muốn gây phiền toái cho y thì các cậu vẫn còn non lắm,huống hồ mạng của các cậu còn là do y cứu."
An Khả nhìn trong tay hơn ba mươi năng lượng châm mang theo máu, cuối cùng cũng tìm được một cây thích hợp với An Lạc Vũ.
"Hắc Mao, con nói cái này có thích hợp với ba con không?"
"Ông nội,bọn họ đều không thích hợp,nếu là dùng máu của con tới dưỡng thì nhất định sẽ càng thích hợp hơn." Hắc Mao đáp lời, bây giờ đứa nhỏ đang ngồi trên vai An Khả.
An Khả nhìn Hắc Mao ban đầu chỉ mang một ít màu vàng trên cánh,bây giờ trên cánh cũng đã xuất hiện càng nhiều,hơn nữa nhanh như vậy đã mang phong ấn của hắn đột phá,xem ra phong ấn hoàn toàn vô dụng,làm sao đây? An Lạc Vũ cho dù có tiến hóa cũng đã không kịp rồi.
"Được,dùng máu của con." An Khả hạ quyết tâm,Hắc Mao, Lam Mao đối với một nhà bọn họ đều rất quan trọng, lòng tự trọng của hắn bây giờ cũng chẳng là cái quái gì nữa,quyết định làm như vậy đi.
Một giọt máu vàng xuất hiện trước mặt An Khả,An Khả mang năng lượng châm nhanh chóng hòa tan với máu, rất nhanh máu cùng năng lượng xoay tròn cùng nhau, cuối cùng chỉ còn là một giọt chất lỏng trong suốt.
"Hắc Mao hiện tại con trở về nơi ba con đi,ta sẽ cố gắng lớn nhất cho các con sống sót,nếu có thể con cũng giúp ba con một tay."
An Khả đi vào phòng Khắc Lạc Duy, hiện tại An Lạc Vũ đã ngủ, sắc mặt không tốt, nếu cứ để tình huống như vậy tiếp tục phát triển, đại khái An Lạc Vũ sẽ không thể chống đỡ quá ba ngày, kết cục một xác ba mạng.
"Mẫu phụ,tình huống của y không tốt." Cảm xúc Khắc Lạc Duy không ổn, hắn vừa rồi trơ mắt nhìn An Lạc Vũ khuôn mặt giống như trước đây tràn đầy lòi lỏm, lúc An Lạc Vũ khát nước,hắn sẽ trực tiếp uy y uống máu của mình, tình huống An Lạc Vũ thật không xong rồi, bây giờ đã không thể phân biệt được đâu là nước đâu là máu.
An Khả một bên tiêm châm một bên nói:"Ta biết,hiện tại ta đem dịch tiến hóa vào cơ thể của An Lạc Vũ, thuốc này có chút mạnh, nhất định y phải cố gắng chịu đựng, ta lập tức về tộc nhờ giúp đỡ."
Sau khi nt giọt máu vàng tiến vào thân thể của An Lạc Vũ, thì ngay lập tức An Khả đem một viên năng lượng đã chuẩn bị trước đó đưa vào miệng của y,chỉ cần có đủ năng lượng,tiến hóa cũng an toàn hơn rất nhiều.
An Lạc Vũ rất nhanh giãy giụa gào lên,đau rất đau trừ bỏ đau y không còn cảm nhận được gì nữa:"Ưm....Đau, đau...."
Khắc Lạc Duy gắt gao ôm lấy An Lạc Vũ nói:"An Lạc Vũ, cố nhịn một chút,nhất định phải cố nhịn qua."
Lúc này An Lạc Vũ cũng không thể nghe thấy, y đem thân thể gắt gao cuộn thành một đoàn, tay cũng bấu chặt cánh tay của Khắc Lạc Duy , móng tay được cắt ngọn ngàng hiện tại cũng đã cắm thật sâu vào trong thịt đối phương.
"An Lạc Vũ,An Lạc Vũ không được bỏ cuộc...Nhất định phải chịu đựng....Nếu em bỏ cuộc Hắc Mao cùng Lam Mao đều sẽ gặp chuyện,vô luận như nào em cũng phải nhịn,không vì tôi thì cũng vì đứa nhỏ." Khắc Lạc Duy ở bên tai An Lạc Vũ nói, hắn biết tâm lý của An Lạc Vũ, y tuyệt đối không buông tay hai đứa nhỏ còn chưa sinh ra, cho nên nếu hắn muốn đả kích ý chí cầu sống của An Lạc Vũ thì cũng phải là liều thuốc mạnh.
Cả người An Lạc Vũ run rẩy,ánh mắt vốn dĩ tan rãi có một ít tiêu cự,y dùng hết sức tựa vào lòng ngực Khắc Lạc Duy:"Đứa nhỏ,Hắc Mao,Lam Mao, không sao."
Lúc này An Khả đã đến tinh linh tộc,y hiện tại muốn đi tìm mẫu phụ giúp đỡ,nếu chỉ vì lời nói trước kia mà làm đứa nhỏ gặp chuyện, thì đừng nói là y, cho dù là Khắc Lạc Duy cũng không tha thứ cho y, từ khi sinh Khắc Lạc Duy cho đến tận bây giờ kỳ thật y vẫn chưa chăm sóc hắn thật tốt.
Tại thần điện tinh linh,An Khả đứng nhìn mẫu phụ của y,mẫu phụ của y là một tinh linh rất mạnh cũng là hoàng tộc, đáng tiếc y không thể kế thừa huyết thống mẫu phụ từ nhỏ y chính là cùng daddy trải qua sinh hoạt.
Mà tinh linh hoàng tộc đã mấy vạn năm không còn xuất hiện, mà hiện tại những đứa con trong hoàng tộc cũng không phải là thuần huyết, sau khi An Khả lớn lên thì gặp được Khả Lai Tư, mẫu phụ của y không đồng ý cho hai người bên nhau,bọn họ hi vọng An Khả có thể ở bên một người là anh của y,như vậy thì xác suất hoàng tộc thuần huyết được sinh ra cao hơn rất nhiều.
Về sau An Khả lại thề,nếu như y cùng Khả Lai Tư không sinh ra được thuần huyết tinh linh thì tuyệt không trở về tinh linh tộc.
"An Khả không phải ngươi đã nói,không sinh được thuần huyết tinh linh sẽ không trở về sao? Hiện tại nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống như là đã mang thai." Một tinh linh tóc đỏ trào phúng nói,không còn cách nào khác ai bảo năm đó An Khả không nhìn đến hắn.
An Khả không muốn cải lý với hắn,nhìn về mẫu phụ hi vọng mẫu phụ sẽ mở miệng.
"Nói đi,con gặp phải chuyện gì? Nếu là mang thai đứa nhỏ thuần huyết, thì đem Khả Lai Tư trở về trong tộc, về sau các ngươi sẽ sống tại tinh cầu nhất hào hỗn huyết." An Hoa nhìn thoáng qua con mình nói,đứa nhỏ này quá quật cường,trước đây đều không nghe khuyên bảo của hắn,bằng không cũng không cần cùng một chủng tộc cấp thấp ở bên nhau.
"Mẫu phụ,không phải chuyện của con cùng Khả Lai Tư, là chuyện của con con Khắc Lạc Duy, y cùng ái nhân có con, con hi vọng bọn họ có thể đến nơi này,ái nhân của y đã mang thai." An Khả nói,y thật sự hết cách,một chút cũng không nghĩ sẽ để Hắc Mao cùng Lam Mao nhanh như vậy gặp gỡ cái đám người chỉ biết đến huyết thống này, An Khả cũng không mong hai đứa nhỏ biến thành bộ dáng kia.
"An Khả con biết việc này là làm khó mẫu phụ,ngoại tộc chính là ngoại tộc,bọn họ không thể đến cư trú tại tinh cầu thuần huyết tinh linh,đây là quy định của tinh linh hoàng đời thứ nhất." An Hoa khó xử,kỳ thật trong lòng hắn sớm hi vọng con của chính mình có thể trở lại nhưng mà quy củ thì không thể phá, nếu đứa nhỏ này có thể cho hắn một lý do có thể tin cậy, thì hắn sẽ tự mình đem đứa con trở về.
An Khả trực tiếp ném cho một quả bom:" Nhưng đứa nhỏ trong bụng một đứa là thuần huyết lam tinh linh,một đứa là hoàng tộc."
"Lam tinh linh sao? Không đúng,An Khả con nói con của ái nhân Khắc Lạc Duy mang thai, chính là hoàng tộc tiểu tinh linh,hơn nữa còn là hai đứa,một đứa là lam tinh linh ít thấy, một đứa nữa là hoàng tộc?" Thanh âm An Hoa nổi bật kêu lên.
"Giống như ngài nghe thấy, thân thể của đứa nhỏ không đủ,căn bản không thể chịu đựng lâu được nữa,nếu mẫu phụ không giúp hai đứa nhỏ kia, cho dù con dùng cả mạng mình cũng không thể bảo đảm cho bọn họ bình an ra đời."
"An Khả cậu trở lại? Vừa rồi truyền lời nói muốn nhờ tôi giúp đỡ, nói đi là giúp chuyện gì? Tôi đều giúp cậu." Một tinh linh tóc vàng xông vào lớn tiếng kêu.
"Trước cảm ơn cậu,hiện tại đã không cần,cậu cũng không thể giúp được."
"Còn ở nơi này phí lời? Lãng phí thời gian,hai đứa nhỏ kia khẳng định là đang gặp nguy hiểm, mẫu phụ sẽ mang bọn họ về,An Khả dẫn đường." An Hoa đứng lên,tinh linh tộc đã rất lâu không nghênh đón được tiểu hoàng tộc,đứa nhỏ này đối với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.
Đau hết một đêm, sắc mặt An Lạc Vũ tái nhợt rút vào trong lòng Khắc Lạc Duy, hiện tại đã sớm an tĩnh ngủ, mà tay của Khắc Lạc Duy cũng đã sớm có vết máu loang lổ,một ít là do cắn,một ít là bị cào ra.